Trong phòng không khí ngưng đọng. Một bên Hoàng hậu ngồi trên ghế tức giận thở phì phò (Haha. Cho Au cười một chút).
Hàn Phong và Như Nguyệt mỗi người một suy nghĩ. Quận chúa không có vội vàng đưa ra quyết định, nhìn đến bàn tay của mình được người kia nắm lấy. Hiện tại cũng chỉ muốn biết một đáp án duy nhất.
"Thái tử đối với Nguyệt Nhi là như thế nào?"
Hàn Phong nhìn Quận chúa, rồi lại nhìn gương mặt không cảm xúc của mẫu hậu. Sau đó vẫn chọn nhìn Quận chúa, nhan sắt của nàng vẫn tuyệt hơn đi.
"Ta yêu nàng. Yêu từ lúc ta ở nhờ Quận chúa phủ. Nhưng sau này, ta phát hiện ra chuyện nàng và Nam Cung Tâm. Nàng giúp hắn lần này đến lần khác muốn gϊếŧ ta. Ta biết, trong lòng nàng không hề có ta"
Hàn Phong vẻ mặt đau khổ nói hết ra những uất ức trong lòng, một là để Quận chúa hiểu, hai là để mẫu hậu biết Tĩnh nhi của nàng không làm việc gì không có lí do. Nhìn hai nữ nhân đang lâm vào trầm tư, biết lời nói mình có sức ảnh hưởng không nhỏ, lại tiếp tục.
"Hắn là đệ đệ của ta, nàng là Thái tử phi của ta. Ta nhắc lại lần nữa, là hai người ta thương yêu nhất liên thủ gϊếŧ ta. Ta đau ở đây". Hàn Phong miệng nói tay phải chỉ vào trái tim mình.
"Ta cố ép mình bỏ qua tất cả. Nhưng nàng thì sao? Nàng lạnh lùng với ta vì ta không phải là nam nhân? hay là nàng vẫn không quên được Nam Cung Tâm? Các người chỉ biết trách ta. Một chưởng kia của nàng, ta may mắn sống sót. Nàng ở đâu lúc ta trọng thương? Là Uyển Nhi không ngại chăm sóc ta, cứu ta hết lần này đến lần khác. Ta nợ Uyển Nhi, một chữ yêu, một chữ tình"
Hàn PHong trong lòng bi thương đến cực độ. Không cần biết bây giờ thế nào, nhất định phải nói ra.
"Nguyệt Nhi! Nàng cứa vào tim ta một vết sẹo. Ta tha thứ cho nàng. Mọi quyền quyết định thuộc về nàng. Rời xa hay ở lại, ta không ý kiến"
Hoàng hậu không thể tin được nhìn Hàn PHong, lại nhìn Quận chúa. Nàng từng nghe Hàn Phong nhắc đến việc Nhị Hoàng tử có động cơ mưu sát mình. Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, người tiếp tay lại là Quận chúa. Nàng còn trách vì sao Hàn Phong lãnh đạm với Như Nguyệt. Hàn Phong ngoài mặt vẫn bình thường đã là khoan dung cực hạn rồi. Không khỏi thở dài.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Ta phải hồi cung. Thái tử và Thái tử phi nên nói chuyện rõ ràng"
-----
Hoàng hậu rời khỏi. Hàn Phong cũng đứng dậy nâng Quận chúa. Tay nàng bây giờ rất lạnh. Nước mắt nàng rơi xuống gương mặt như hoa kia. Dáng vẻ mềm yếu thật làm người khác không đành lòng.
Hàn Phong đưa tay lau đi giọt nước mắt của nàng, mỉm cười như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Đã đến lúc ta thực hiện lời hứa của mình. Cấp nàng một hưu thư"
Mà Quận chúa khi nghe lời này, khóc càng lợi hại. Không còn để ý hình tượng một Quận chúa cao ngạo, một Thái tử Phi cao cao tại thượng. Bổ nhào vào lòng Hàn Phong, nhất quyết ôm chặt người trước mặt. Khóc như bao năm qua chưa được khóc.
"Chàng có thể mắng ta, có thể đánh ta, thậm chí lấy mạng ta. Nhưng ta không cho phép chàng rời xa ta. Ta chỉ thuộc về một mình Hàn Phong. Hưu thư ta không nhận"
Hàn Phong không biết cách dỗ dành, chỉ vỗ nhẹ vai nàng. Cũng không muốn đôi co.
"Vậy bây giờ nàng muốn ta làm sao nàng mới thôi khóc?"
"Chàng phải chịu trách nhiệm với ta. Chỉ có thể yêu thương ta và Uyển Nhi. Không cho phép tư tưởng đến nữ nhân khác"
"Ta có ai để tư tưởng. Nàng thật khéo tưởng tượng"
"Nam tử năm thê bảy thϊếp. Thiên tử tam cung lúc viện. Chàng dám thề sẽ không để ý ai không?"
"Ta không phải nam tử a"
.........
Hai người một đối một đáp, qua rất lâu Hàn Phong cũng hống được Quận chúa ngưng khóc. Thế là không có hưu thư, không có ly biệt, không có rời xa. Không còn hiểu lầm. Đôi bên vui vẻ. Đông cung lại rộn ràng. .....
--------
Từ hôm đó trở đi, Hàn Phong thay đổi bản thân. Không lười biếng, không ham rượu. Bồi Quận chúa nhiều hơn. Tình cảm hai người tiến triển rất nhiều.
Mùa Xuân Nam Triều năm thứ 1.
Kinh thành hoa giăng khắp nơi, không khí tươi mát rộn ràng. Hoa viên, Hàn Phong và Quận chúa tản bộ, nhìn hoa lá xanh tươi trong nắng sớm. Câu đối, pháo hoa giăng khắp cung. Một màu đỏ thẳm. Trong lòng có chút rộn ràng. Cũng đã hơn 2 năm đến đây. Năm nay đón Tết hạnh PHúc hơn, rất tiếc lại không có Uyển Nhi. Nếu là một nhà ba người thì hạnh phúc biết bao?
Mắt thấy Hàn Phong trầm ngâm, Quận chúa tinh ý nhận ra. Mỉm cười như có như không.
"Thái tử là đang nhớ Uyển Nhi?"
"Ân. Từ lúc nàng rời khỏi đây, đến giờ cũng hơn 3 tháng. Đáng lẽ đã đến Đại Hạ. Nhưng thư ta gửi đi vẫn không nhận được hồi âm"
"Thái tử đừng lo lắng quá, sẽ không có chuyện gì. Uyển Nhi là Công chúa Đại Hạ. Lần đầu trở về quê hương e là có nhiều việc cần xử lí đi. Không lâu sau sẽ có tin tức của nàng"
Hàn Phong mỉm cười, ôm Quận chúa vào lòng, thì thầm bên tai nàng. "Nguyệt Nhi, cảm ơn nàng vẫn luôn bên ta".
Mà Quận chúa tính tình trẻ con, ngắt mũi Hàn Phong, không khỏi thẹn thùng. "Bây giờ và sau này vẫn vậy"
-----
Thư Phòng Đông Cung
Hàn Phong lòng như lửa đốt đi qua đi lại. Trong miệng lẩm bẩm. Có phần tức giận.
"Ta phái đi bao nhiêu người, không người nào trở về, không một chút tinh tức. Vậy là sao hả Tiểu An?"
Tiểu An chưa kịp trả lời đã nghe cửa bị ai đó xông vào, ngã lăn ra đất là một hắc y nhân, toàn thân đầy máu, phía sau lưng còn cấm mũi tên thật sâu chưa có rút ra. Tiểu An gấp gáp.
"Tiểu Thất, là ai làm ra chuyện này?"
Hàn Phong ngồi trước mặt Tiểu Thất, phất tay ý nói không cần hành lễ. Nhìn Tiểu Thất hấp hối như muốn nói gì. Hàn Phong kề sát tai vào, chỉ nghe một tin cả kinh.
"Giang Kinh, phục kích".
Nói xong Tiểu Thất toàn thân bất động. Hàn Phong phân phó Thái y lập tức cứu người, nhất định phải sống.
Hiện tại Hàn Phong toàn thân đổ mồ hôi, không còn chút sức lực. Hỏi một chút Tiểu An, Giang Kinh là cái nơi quỷ quái gì. Bởi mình chẳng giỏi lịch sử kia, không ưa địa lí nên chưa rõ nơi đó.
Nói về Tiểu Thất. Tiểu Thất nằm trong nhóm ám vệ nhanh nhẹn được huấn luyện. Tháng trước không nhận được tin tức từ Uyển Nhi, Hàn Phong lo lắn phái người đi. Từng đợt từng đợt người đi không trở về. Mà lần này Tiểu Thất may mắn thoát khỏi. Chắc chắn Giang Kinh kia có vấn đề.
Nhờ đây nhớ lại, Thái tử phi của mình thông tuệ như vậy. Muốn điều tra nơi kia ắc hẳn không có. Liền sai Tiểu An mời Quận chúa sang thư phòng cùng bàn bạc.
----
Trong thư phòng, Quận chúa thong thả uống trà, không khỏi cười trêu chọc.
"Trên đời này không nghĩ có việc làm THái tử rối rắm thế này a"
"Nguyệt Nhi a, ta cầu xin nàng, đừng trêu chọc ta nữa"
Quận chúa cũng không tiếp tục chọc, đứng dậy đi đến Bản đồ treo trên tường kia phân tích một chút.
"Từ Kinh Thành Nam Triều đi Đến Biện Kinh, nơi đây là đồng bằng. Từ Biện Kinh đi qua Giác Sơn, núi non hiểm trở. Tại Giác sơn hướng Hoa Châu đi là rừng. Chỉ cần đi qua Giang Kinh là đến Kinh thành Đại Hạ"
Xoay người ánh mắt tràn đầy ẩn ý nhìn Hàn Phong và Tiểu An. "Giang Kinh sông nước mênh mông, muốn hành thích không để lại dấu vết quả thật là một kế hoạch hoàn mỹ"
---
"Có thư có thư". Là tiếng chú vẹt nhỏ Hàn Phong nuôi trong thư phòng. Mọi người đồng thời nhìn về phía cửa sổ. Là bồ câu chuyên dụng đưa tin trao đổi. Tiểu An nhanh nhẹn tháo thư trên chân chú chim hai tay dâng lên Hàn Phong.
Nhận lấy thư, trong lòng chấn động. Sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Quận chúa lo lắng đi qua. Chỉ thấy trong thư vài chữ. "Đại Hạ! Tân Vương lên ngôi"
---------
Tự dưng hôm nay chữ chạy trong đầu, viết cũng nhanh hơn bình thường một nữa.
Ước gì ngày nào cũng siêng năng như vậy. Sẽ có thật nhiều chữ để viết a.