--- Khôn Ninh Cung - Thư Phòng
Hoàng đế Long nhan tức giận hỏi.
"Lý công công, đã bao nhiêu ngày Thái tử chưa thượng triều?"
"Dạ bẩm Hoàng thượng, cũng đã 3 ngày rồi"
"Thái tử thật không coi ai ra gì? Làm trẫm thật thất vọng"
Hoàng hậu một bên lo lắng, vuốt vuốt lưng giúp Hoàng đế bớt giận. Nhẹ giọng khuyên ngăn.
"Hoàng thượng người giữ gìn long thể, Tĩnh nhi e rằng có việc hệ trọng. Hôm nay thần thϊếp đến Đông cung thăm Thái tử một chuyến"
Cơn tức giận của Hoàng đế giảm đi không ít, nhưng vẫn muốn giữ một chút thể diện và uy nghiêm cho mình, không khỏi lạnh giọng nói:
"Nàng quá nuông chiều Thái tử, để rồi sao? Hắn càng ngày càng sa sút"
Hoàng hậu không thể làm gì hơn là im lặng, càng nói thì người trước mặt càng nổi nóng. Từ lúc Tĩnh Nhi trở về tâm tư của Hoàng hậu luôn đặt vào người Thái tử, làm cho Hoàng thượng không khỏi một trận ghen tị đi.
"Nàng đến thăm Thái tử, khuyên can hắn một chút. Tương lai một quốc gia không thể đặt trên tay một người không có tài đức"
Hoàng hậu lườm Hoàng thượng. Không khỏi ủy khuất "Lúc trước là ai một hai khen Tĩnh nhi tài đức song toàn?"
Hoàng thượng á khẩu. Không nói nên lời. Trực tiếp đến bàn xử lý chính sự. Mà một bên Lý công công che miệng cười trộm. Nhìn Hoàng thượng và Hoàng hậu như đôi phu thê trẻ liếc mắt đưa tình.
----
Đông cung---
"Hoàng hậu giá lâm". Tiếng vị công công lanh lảnh vang lên.
Quận chúa nàng không nghĩ hôm nay mẫu đại giá quang lâm. Đêm qua trằn trọc suy nghĩ lung tung mãi đến sáng mới ngủ được. Tiểu Mai không có đánh thức nàng, để nàng ngủ thêm một chút.
"Nguyệt Nhi tham kiến mẫu hậu". Quận chúa và các cung nữ đồng thời hành lễ.
"Nguyệt Nhi mau đứng lên, vào trong hảo hảo nói chuyện với ta"
Bên trong phòng ngủ Tiểu Mai đã chuẩn bị trà bánh hoàn tất. Mà trước cửa thư phòng. Tiểu An ngồi canh đến ngủ gật. Quận chúa cùng Hoàng hậu đi đến, một tiểu công công tốt bụng gọi Tiểu An. Tiểu An là giật mình, rất nhanh nhận ra hai người đứng trước mặt mình. Vội vàng quỳ xuống dập đầu.
"Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi nương nương tha tội". Là trong lòng có quỷ sao? Dập đầu đến như vậy.
"Bổn cung không có trách tội ngươi. Đêm qua ngươi thức canh ở đây sao?"
"Dạ đúng"
"Trở về nghỉ ngơi đi". Hoàng hậu ra lệnh.
"Đa tạ Hoàng hậu nương nương, Thái tử phi nương nương"
Tiểu An lui xuống. Hoàng hậu không có ý định về phòng trò truyện mà đẩy cửa Thư phòng bước vào, mùi rượu nồng nặc quanh quẩn trong phòng không khỏi một trận buồn nôn. Quận chúa thấy vậy nên bước đến mở toan các cửa sổ, hy vọng làm không khí trở nên thoáng một chút.
Mà trên giường Hàn Phong vô tư ngủ say không biết trời đất gì. Quận chúa và Hoàng hậu tâm sự tại đây. Hỏi thăm một chút tình hình gần đây vì sao Thái tử lại chè chén như vậy.
Ban đầu Quận chúa thật ngại ngùng không biết có nên kể ra hay không? Nhưng cũng không thể tiếp tục giấu. Đành thành thật kể sự việc đã trãi qua với Hàn Phong.
Hoàng hậu nghe xong cũng không có thái độ gì, chỉ sai cung nữ mang một chậu nước lạnh vào. Chính tay bưng đến bên giường, tát toàn bộ chậu nước lạnh vào mặt người đang ngủ say kia.
Hàn Phong trong mơ đang vui vẻ ôm hôn Uyển Nhi. Không nghĩ cảm giác lạnh lẽo truyền đến mặt, trong mũi toàn là nước, thật khó thở a. Theo phản xạ tự nhiên, đưa tay vuốt mặt. Khó khăn mở mắt, không biết đã ngủ bao lâu mà mắt không quen với ánh sáng. Lấy tay che mắt, từ từ mở ra. Nhìn qua kẽ ngón tay chính là hai nữ nhân mặt không chút cảm xúc.
Mẫu hậu sao lại đến đây? Là Quận chúa nàng đi mách tội của ta sao? Haiz. Dù sao cũng không thể đối mặt. Ngọ ngoạy một cái lại nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ tiếp, kế sách này không tồi. Bên tai tiếng của Mẫu hậu không có dịu dàng như ngày thường.
"Ta đếm đến 5, nếu Thái tử không ngồi dậy đừng trách mẫu hậu không nương tình"
Hoàng hậu vừa mới bắt đầu "Một...". Hàn Phong không muốn gây chuyện nữa. Ngồi bật dậy, xụ mặt, bộ dạng như tiểu hài tử phạm lỗi.
"Tĩnh nhi đã dậy, mẫu hậu đến là có việc gì?"
"Bổn cung là mẫu hậu của Thái tử, không có việc không thể đến đây sao?"
Hàn Phong không tiếp tục trả lời. Không khí này như sắp có chuyện không hay, trong lòng không hiểu sao mẫu hậu lại sinh khí với mình. Khó hiểu nhìn Quận chúa, chỉ nhận được cái lắc đầu của nàng. Nàng cũng như mình, là không biết đi. Đôi mắt có chút vết thâm kia, dù được lớp phấn nhẹ phủ lên cũng không thể che hết. Nàng đêm qua là không ngon giấc.
"Tĩnh Nhi, từ nhỏ mẫu hậu đã không bên cạnh con. Nhưng không lúc nào mẫu hậu không thương nhớ về con. Không thể nuôi dạy, nhìn con lớn lên từng ngày. Tìm được con mẫu hậu không cầu gì hơn. Nhưng hôm nay, mẫu hậu nhất định phải răng dạy con. Quỳ xuống!"
Hàn Phong và Quận chúa nhìn nhau. Sống bao nhiêu năm chưa quỳ gối trước ai bao giờ. Mà đến cái thời đại này quỳ trước bao nhiêu người rồi, có quỳ thêm nữa cũng không sao. Bước xuống giường, quỳ trước mặt Hoàng hậu.
Mà Quận chúa thấy Hàn Phong quỳ như vậy, thật không đành lòng. Cũng đến bên cạnh quy xuống. Chung quy đôi trẻ đang quỳ trước Hoàng hậu nương nương.
"Thái tử phi làm vậy là sao? Bổn cung là đang dạy nhi tử của mình"
"Thái tử phi thân là nương tử, tướng công bị trách phạt nhi thần nguyện cùng chàng chịu phạt"
Trong lòng Hàn Phong chảy qua dòng nước ấm áp, tay nắm lấy tay nữ nhân bên cạnh. Biết không thể lay chuyển được nàng đành gật nhẹ đầu thay lời cảm ơn. Hoàng hậu thu hết vào mắt hành động kia, trong lòng lửa giận lại bốc cháy.
"Nam Cung Tĩnh, Con có biết vì sao bổn cung trách phạt con?"
"Là nhi thần vô năng, thân là Thái tử bỏ bê công vụ, bỏ thượng triều, ngày đêm chè chén. Nhi thần tự hổ thẹn với bản thân"
"Còn nữa không?"
"Dạ đã hết"
"Được! vậy ta nói cho con biết. Nam Cung gia chúng ta tuy là Hoàng tộc, nhưng con cháu luôn được dạy bảo sống phải có tình nghĩa. Con xem Nguyệt Nhi gả vào Hoàng cung bao lâu? Con bỏ bên Như Nguyệt, mẫu hậu ở ngoài nhìn vào còn đau lòng. Con không tự thấy đau lòng sao?"
"Nhi thần biết lỗi". Hàn Phong cuối mặt, ngượng ngùng nhận lỗi.
"Tại sao nàng đã biết thân phận của con, lại một lòng một dạ ở bên cạnh con. Quan tâm con. Dù lòng con luôn hướng về Uyển Nhi nàng cũng không một lời oán trách. Thanh xuân của Nguyệt Nhi để con đùa giỡn sao? Con muốn lập phi, mẫu hậu không cản. Nhưng con bên nặng bên nhẹ như vậy. Mẫu hậu tuyệt đối không tha thứ"
Nói một tràng xong, vẫn chưa dịu xuống, Hoàng hậu tiếp tục dời đề tài sang Như Nguyệt.
"Nguyệt Nhi, con chịu uất ức nhiều rồi. Nếu con muốn từ bỏ mối hôn sự này, mẫu hậu sẽ thay mặt con làm chủ"
Hàn Phong và Quận chúa đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau. Quận chúa thì suy nghĩ nhiều hơn "Mẫu hậu rất thương ta, không đành lòng để ta ở lại bên cạnh chàng tiếp tục khổ sở. Mà tình cảm dành cho ta bao nhiêu? Ta vẫn là không xác định được. Ta có nên tiếp tục hay không?"
Hàn Phong lại nghĩ "Mẫu hậu hôm nay nháo cái gì chứ? Không phải lại đến thời kỳ mãn kinh đi?" O.O.....Ban đầu không phải người và phụ hoàng nhất định phải tác thành mối hôn sự này, giờ lại chính là người muốn Quận chúa rời xa ta a. Đau đầu...ta thật đau đầu.
Ta không muốn nghĩ nữa.............