Hai tay Hàn Phong bị bọn người bịt mặt giữ chặt. Nếu là dùng sức lực bình thường thì không thể thoát được. Bọn người khốn khϊếp, trong Hoàng cung, trước mặt Thái tử ta lại dám hành động ngang ngược như vậy.
Ánh mắt Khiết Nhĩ Lạc là đang rất lo lắng đi. Nếu bây giờ ta không hành động e là không kịp mất. Nghĩ liền làm, ngầm vận nội lực đưa ra hay bàn tay. Hai bên hai chưởng đánh bay đám thủ hạ, chưa đợi bọn chúng hoàn hồn liền tiến tới đánh vào ngực Nam Cung Tâm. Hắn ta là dễ dàng thoát được, hai người tiếp tục so chiêu. Đánh liên tiếp mười chiêu, Hàn Phong không muốn đùa nữa. Dùng nội lực công phá, đánh vào ngực Nam Cung Tâm. Mà một chưởng này, cơ hồ phá đi võ học của hắn.
Mà lúc này đây Nam Cung Tâm chỉ cảm thấy một cổ nội lực vô cùng mạnh mẽ đánh vào người, kinh mạch như đứt đoàn, toàn thân nằm trên đất. Thấy không an toàn, bọn thủ hạ nhanh chóng dùng khinh công mang hắn rời khỏi. Hàn Phong không có đuổi theo, dù sao ta đứng ở đây không trên phương diện Nam Cung Tĩnh mà là một hắc y nhân tiện đường ghé ngang đi.
Thanh Hoa Cung lại lâm vào yên lặng. Hàn Phong đến gần Khiết Nhĩ Lạc, tay trái đặt ngang eo nàng, tay phải đặt dưới gối chân. Miệng nói "Công chúa, tại hạ thất lễ". Rồi dùng khinh công mang nàng trở về phòng.
"Công chúa là ở phòng nào?"
"Thứ 3"
Nhận được đáp án mong muốn, Hàn Phong đáp xuông trước cửa phòng thứ 3. Dùng chân đá cửa nhanh chóng đưa Khiết Nhĩ Lạc vào. Chuẩn bị cáo từ thì nghe phía sau truyền đến thanh âm mềm dịu.
"Thái tử trở về vội vã để làm chi?"
Cơ thể có phần cứng đờ, sao nàng ta lại nhận ra. Vẫn lấy đại cuộc làm trọng. Ho khan hai tiếng trả lời.
"Khụ ...khụ...Ta chỉ là có việc đi ngang. Nếu là Thái tử vì sao không đường đường chính chính đến đây mà phải mặc đồ như đi trộm giống ta. Công chúa là quá đa nghi"
"Ánh mắt của Thái tử tố cáo người"
Giọng nói khẳng định của Khiết Nhĩ Lạc khiến Hàn Phong buông lỏng cơ thể, xoay người tháo khăn che mặt xuống. Cuối người hành lễ.
"Là Nhị đệ mạo phạm Công chúa. Thân làm ca ca ta xin thay Nhị đệ tạ tội"
"Thái tử vẫn là chưa nói vì sao lại xuất hiện ở đây?"
"Buổi tối ta thấy Nhị đệ có chút men say, cố tình mạo phạm Công chúa. Ta chỉ lo lắng có việc chẳng lành nên đi ngang kiểm tra"
"Bổn cung lại chưa thấy ai tình cờ mà đứng suốt 3 canh giờ xem bổn cung ngắm hoa đi"
"..........". Thì ra người này sớm đã phát hiện ra ta. Là đang cố tình hành hạ ta a. Muỗi hút hết máu của ta rồi. Thái tử như ta quả thật đáng thương.
"Nếu không còn việc gì ta cáo lui trước. Công chúa nên nghĩ ngơi nhiều một chút. Việc của Nhị đệ ta nhât định sẽ tra rõ ràng"
"Thái tử không có ý định chịu trách nhiệm với bổn cung sao?"
Hàn Phong mắng thầm. Ta làm sao phải chịu trách nhiệm. Biết trước phiền phức thì đã không đến đây làm mồi cho muỗi. Nhưng vẫn rất lịch sự hỏi rõ ràng.
"Xin hỏi Công chúa ta phải chịu trách nhiệm về chuyện gì?"
"Đại Hạ của ta có quy định, nữ nhân nếu là để bất kì người nam nhân nào ôm qua mình đều phải gả cho người đó"
"Cái gì? Ta là không biết, ta là có ý tốt, không phải có ý mạo phạm"
"Sao này ta phải làm sao? Sẽ không còn mặt mũi gặp ngoại nhân nữa". Nàng vừa nói vừa lấy khăn tay lao nước mắt. Chưa bao giờ Hàn Phong thấy sợ người nào như vậy, giả vờ khóc cũng hay thật. Có chút sinh khí lớn tiếng nói.
"Ta không nói, Công chúa không nói sẽ không ai biết chuyện này"
"Lúc nãy Thái tử ôm bổn cung trở về, người hầu theo đi theo bổn cung đã thấy đêm khuya người vào phòng bổn cung. Thanh danh của bổn cung mất sạch rồi". Lại làm ra động tác lao nước mắt, trông rất là giả tạo.
"Cho nên bây giờ ta cần cáo lui trước. Ta đã có Thái tử phi. Và có người trong lòng. Hoàn toàn không thể thành thân với Công chúa"
"không biết vị cô nương nào có phúc khí được Thái tử để ý như vậy đây?"
"Nàng ấy rất xinh đẹp, rất dịu dàng, rất quan tâm ta"
"Nếu bổn cung vẫn muốn Thái tử chịu trách nhiệm thì sao?"
......
Hàn Phong vẫn đưa lưng về phía Khiết Nhĩ Lạc, hoàn toàn không tìm ra cơ hội thoái thác. Chỉ tự trách bản thân mình quá rãnh rỗi gây chuyện thôi. Lưng đã toát đầy mồ hôi từ lúc nào. Đây không phải là vấn đề chịu trách nhiệm hay không? Mà là liên quan đến chính trị giữa hai nước.
Nếu như Khiết Nhĩ Lạc buồn miệng lại nói với Khiết Nhĩ Đa rằng Thái tử và Nhị Hoàng tử Nam triều đêm đến xong vào nơi ở của nàng. Ta tin rằng giấy nghị hòa kia chưa được ký kết thì Khiết Nhĩ Đa lập tức khởi binh đánh thẳng vào lãnh thổ Nam triều rồi.
So về binh mã, sức lực quân lính thì đây không phải là lợi thế của nước Nam. Lính Đại hạ lấy một chọi mười. Nếu là đánh chắc chắn không có lợi cho ta.
Khoan đã, lý do gì Khiết Nhĩ Lạc lại nhắm chằm chằm vào ta? Nghĩ như vậy liền hỏi:
"Xin hỏi ta có tài đức gì được Công chúa để ý đây?"
"Vậy Thái tử có thể nói cho Bổn cung biết nữ nhân Thái tử yêu thương kia có điểm gì tốt mà Thái tử vì nàng ấy từ chối bổn cung?"
"Nàng là một nữ nhân rất bình thường, tên gọi Uyển Nhi. Ta yêu nàng ấy không vì lý do gì"
"Câu trả lời của Bổn cung như câu trả lời của Thái tử. Không vì lí do gì cả"
Phía sau lưng truyền đến một trận ấm áp. Đôi tay thon dài kia như hai sợi dây quấn lấy thắt lưng Hàn Phong. Giật mình tìm cách thoát ra nhưng là đối phương rất kiên quyết đi. Không đành lòng làm Khiết Nhĩ Lạc đau, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành.
"Đã trễ. Mời Công chúa sớm nghỉ ngơi"
"Thái tử xin đừng rời khỏi". Miệng nói nhưng tay vẫn là ôm chặt thắt lưng Hàn Phong không buông. Cầm tựa trên vai Hàn Phong. Im lặng không nói. Hơi thở nhàn nhạt của Khiết Nhĩ Lạc phả vào tai, cổ làm Hàn Phong ngượng ngùng.
Hàn Phong đứng yên, hy vọng người phía sau không chú ý sẽ vùng khỏi cái ôm này. Lúc này Khiết Nhĩ Lạc nới lỏng cánh tay. Kéo Hàn Phong xoay người về phía mình. Hàn Phong vẫn là xoay người theo lực kéo của nàng, cuối người nhìn xuống đôi mắt long lanh kia. Đợi xem Khiết Nhĩ Lạc sẽ nói gì.
"Lần này Thái tử là hết đường chối cãi". Chỉ thấy tay phải Khiết Nhĩ Lạc đặt lên tai trái, hành động này là muốn làm gì?
Khoan đã, Hàn Phong phục hồi lại tinh thần. Nghiêm túc nói. "Công chúa, ta không thể nhận tấm chân tình này"
"Thái tử xoay người lại đi. Nếu sau khi xoay người lại Thái tử vẫn còn từ chối bổn cung. Bổn cung nhất định sẽ không ép buộc người"
Suy nghĩ một chút, nếu là né tránh đêm nay nhất định sẽ mất ngủ. Nếu quay lại nhìn một cái rồi rời khỏi cũng mất miếng thịt nào. Vì vậy quyết định xoay người. Giờ phút này khăn che mặt của Khiết Nhị Lạc cũng rơi xuống.
Ánh nến trong phòng đủ để soi rõ dung nhan của nàng. Đây là nữ thần của Đại Hạ sao? Chả trách tại sao nàng lại che mặt suốt như vậy. Ơi trời!
Trong lòng Hàn Phong một trận hò hét. Chết tiệc thật!
-------
Hình như bên chươn.g 64 rất ồn ào. Ta không dám lộ diện luôn.