Hàn Phong là nhíu mày. Đại não cơ hồ trống rỗng. Là người của thế kỷ 21 không thể vì một số chuyện trùng hợp mà rối lên. Đứng chôn chân tại chỗ, hít thở có chút khó khăn.
Khiết Nhĩ Lạc thì tươi cười như hoa trước mặt, vẻ mặt trêu tức.
"Thế nào? Thái tử vẫn còn muốn từ chối bổn cung sao?"
Đại Hạ, Thuật dịch dung. Chỉ có thể là thuật dịch dung. Hung hăn trừng mắt nhìn Khiết Nhĩ Lạc, nắm lấy cổ tay nàng, gằng từng tiếng.
"Sao công chúa lại trêu đùa ta, Nói đi, tại sao hả?". Hàn Phong quát lớn.
"Hàn Phong buông ta ra, chàng làm ta đau"
Hàn Phong là tức giận vì nghĩ Khiết Nhĩ Lạc giở trò, Đại Hạ nổi tiếng với thuật dịch dung. Nàng ở trong Hoàng tộc thì kỹ thuật này ắt hẳn phải hơn người. Mà dung nhan Khiết Nhĩ Lạc với Uyển Nhi là một. Tức giận làm đại não mất lí trí.
Uyển Nhi không thể nào là Công chúa, nàng vẫn còn ở tại Trang viên đợi ta. Khiết Nhĩ Lạc trong lúc nguy cấp không có một điểm võ công hộ thân, buông tay chịu trói, mà Uyển Nhi nhất định sẽ không làm ta lo lắng như vậy.
Mà một tiếng gọi Hàn Phong này, chính là giọng nói của Uyển Nhi. Không thể tin được đi. Sao có thể như vậy được? Khiết Nhĩ Lạc chỉ vừa gặp hai ngày sẽ không thể nào biết tên tự của ta. Nhìn cổ tay của Khiết Nhĩ Lạc bị tay mình dùng lực đã đỏ lên. Tự nhận thấy bản thân quá kích động lại buông ra, làm động tác cuối nửa người tạ tội.
Mà lúc này Khiết Nhĩ Lạc là lưng tròng nước mắt, thúc thích nói.
"Thái tử người hung bạo như vậy sao? một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có"
"Công chúa nên nói rõ ràng với ta"
Uyển Nhi tay kéo Hàn Phong đến ngồi cạnh giường, kể sơ lược một chút để Hàn Phong hiểu.
"Trước lúc lâm chung sư phụ có đưa cho ta một tín vật và dặn dò: đến năm 20 tuổi sẽ có người tìm đến ta, lúc đó ta sẽ tìm được người thân của mình. Lúc chàng thành thân ta đã rời khỏi một thời gian. Chính là người của Lãnh nguyệt cung thông báo có tin tức về tín vật đó, mà người phát tin này là người Đại Hạ"
Khiết Nhĩ Lạc nhìn Hàn Phong, Hàn Phong tiếp lời.
"Vì vậy nàng đã đến Đại Hạ?"
Khiết Nhĩ Lạc nhẹ nhàng gật đầu. Cuối mặt, giọng nói chuyện đích thực là của Uyển Nhi.
"Ta đến Đại Hạ, không nghĩ rằng người tiếp đón mình là Quốc vương của Đại hạ - chính là Khiết Nhĩ Đa. Hoàng dẫn ta đến nơi thờ tổ tiên Hoàng thất. Phụ hoàng và mẫu hẫu đã không còn. Hoàng huynh kể lại năm đó nội phản nổi lên, phụ hoàng không thể làm gì hơn. Dẫn theo mẫu hậu đang mang thai tạm lánh sang Nam Triều một thời gian. Hoàng huynh được gửi cho Ngoại tổ mẫu nuôi nấng. Một thời gian sau, hoàng thúc dẫn binh truy sát Phụ Hoàng. Trên đường chạy trốn bọn chúng đã gϊếŧ tất cả binh lính đi cùng. Nhắm đến ta còn đang được mẫu hậu ôm trong khăn, một đau chém đến"Đôi vai gầy của Khiết Nhĩ Lạc rung rung, Hàn Phong kéo nàng vào lòng. vuốt tóc nàng, lau nước mắt đang chảy kia. Đồng cảm.
"Bình tĩnh một chút".
"Phụ hoàng vẫn đang chống đỡ, không chạy đến kịp. Mẫu hậu đã không còn nữa. Bọn chúng vẫn không tha. Phụ hoàng bị chém gần như tuyệt vọng. Đúng lúc sư phụ đi ngang đã cứu được ta và Phụ hoàng."
"Vậy nên Phụ Hoàng gửi nàng cho sư phụ nuôi nấng. Một mình trở về Đại hạ?"
Một câu hỏi cũng như khẳng định. Hàn Phong thấu hiểu nỗi đau này, càng ôm chặt nàng hơn. Nàng gật nhẹ đầu ngầm đồng ý.
"Sau khi dẹp xong phản loạn lại đón Hoàng huynh về. Có cho người đi tìm sư phụ nhưng mãi không thấy tin tức. Trước khi băng hà, phụ hoàng là căn dặn Hoàng huynh phải tìm được hoàng mụi mất tích"
"Nàng và Khiết Nhĩ Đa không giống nhau?"
"Phụ Hoàng chỉ có mẫu hậu là vợ, không lập phi. Ta và Hoàng huynh là huynh muội cùng cha mẹ. Ta giống mẫu hậu, Hoàng huynh giống phụ hoàng"
"Đường đến đại hạ không ngắn, cách đây vài ngày ta còn cùng nàng tại Trang viên kia...."
"Lần trước làm lễ sắc phong Công chúa. Ta là không muốn ở lại Đại hạ nên tìm cách trở về. Thời gian sau lại biết chiến tranh giữa Đại Hạ và Nam Triều, ta là uy hϊếp đại ca"
"Haha. Nàng thật là... Uy hϊếp gì đây?"
"Nếu không nghị hòa sẽ không trở về Đại hạ nữa. Đại ca vẫn là đồng ý. Ta không đợi được nên một mình rời khỏi trước. đến Trang viên đợi chàng"
Hàn Phong như hiểu ra mọi chuyện, nhưng vẫn có chỗ không thông.
"Vậy nàng giả thần giả quỷ với ta làm gì a?"
"Để xem trong lòng Hàn Phong chứa được bao nhiêu người đây?"
"Hình bóng Uyển Nhi khắc sâu trong tâm trí ta, nhưng ta hoàn toàn không nhận ra nàng ngoại trừ ánh mắt kia"
"Ta cố tình thay đổi một chút mùi hương thường dùng, dùng nội lực thay đổi giọng nói. Muốn trêu đùa Hàn Phong một chút, xem ra cũng thật thú vị"
"Vậy lúc nãy nàng là cố tình đứng ngắm hoa 3 canh giờ là cố ý chỉnh ta sao?"
"Ta nghĩ Hàn Phong là muốn tâm tình riêng với Công chúa Đại hạ, bỏ mặt Uyển Nhi. Có chút tức giận đứng đó"
Không còn nghi ngờ gì nữa, ôm thật chặt người trước mặt vào lòng. thì thầm bên tai nàng "Đừng đùa như vậy, nàng vẫn biết Uyển Nhi trong lòng ta luôn là duy nhất a".
"Hàn Phong có muốn từ chối chịu trách nhiệm nữa không?"
"Ngày mai lập tức hướng Hoàng huynh cầu hôn nga"
"Nhưng bổn cung hiện tại không muốn nữa"
Cái gì a, đẩy người trong lòng ra, nhìn thẳng vào mắt nàng như muốn dò hỏi xem có phải nàng lại đùa giỡn? Nhưng là không tìm được gì ngoài ánh mắt ôn nhu gợϊ ȶìиᏂ kia.
"Ta đã đáp ứng Hoàng huynh sau khi gặp Hàn Phong sẽ trở về Đại hạ"
"Vì sao?"........
Uyển Nhi lườm nhẹ Hàn Phong, giả vời giận dỗi.
"Đường đường là Công chúa Đại hạ, được gả đi cũng không thể qua loa đi"
"Ý của nàng là...?"
"Hàn Phong trở về tự suy nghĩ"
--------
Và đêm nay Hàn Phong không được ở lại cùng mỹ nhân. Đành phải trở về thư phòng. Suy nghĩ thật kỹ câu nói trên.
Nghĩ chưa đến đâu lại rất nhanh đi vào giấc ngủ.