Hàn Phong tinh tế đánh giá người trước mắt. Vương tử Đại Hạ đã tiếp xúc qua. Vẻ anh khí ngút trời làm nghiêng ngã bao nhiêu thiếu nữ. Thân hình cao ngất, vai rộng... chật chật.
Mà người được gọi là Công chúa kia, dáng vẻ cử chỉ tao nhã. Dù trên mặt được che đi bởi một lớp vải mỏng nhưng cũng không đủ che đi sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nàng. Đôi con ngươi trong veo kia, hàng mi dài cong kia. Hàn Phong lại nhớ đêm mưa hôm đó. Tự bản thân thấy hổ thẹn, phải chăng là nhớ Uyển Nhi quá, nhìn ai cũng là nàng a.
Cảm giác bên hông đau điếng, mới giật mình phát hiện Quận chúa là đang hướng mình ra tay. Mặt nàng không có vui đi "Thái tử là nhìn người ta đến ngẩng ngơ a"
"Không, ta là đang cảm thấy vị Công chúa này có nét giống...."
Lời chưa nói hết bị tiếng cười của Khiết Nhĩ Đa chặn lại. Hắn là đang giới thiệu Hoàng mụi của mình cho mọi người. Lại hướng Công chúa dùng tiếng Đại hạ nói nói. Hàn Phong nghe ra là không hiểu. Tiếp đó chỉ thấy Công chúa hai tay đan chéo trước ngực, cuối nữa người hành lễ. Dùng tiếng Hán tự giớ thiệu.
"Khiết Nhĩ Lạc tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu"
Hoàng thượng và Hoàng hậu nãy giờ bận quan sát Tĩnh nhi của mình, giờ lại nghe giọng nói ngọt ngào này khôgn khỏi mừng thầm trong lòng. Bèn ra lệnh ban tọa.
Hàn Phong thầm nghĩ, giọng nói này vẫn là không giống Uyển Nhi. Do mình nghĩ nhiều rồi. Nhắc mới nhớ, tuy không thấy mặt nhưng về trang phục và dáng người thì nàng thật xứng với danh hiệu Nữ thần Đại hạ a. Trang phục Đại hạ là khá cách tân và đẹp mắt. Tóc nàng xõa dài trên vai, trên đầu mang trang sức trang nhã, Cổ áo trễ vai, không kín đáo cũng không quá hở hang. Cổ áo viền vải vàng tôn lên vẻ cao quý lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn. Đai lưng ôm sát vòng eo thon nhỏ, váy dài làm bằng tơ lụa mỏng được mặc lên người nàng đúng là phi thường hoàn mỹ.
Xem xem một chút trang phục của Đại Hạ công chúa a.T
a tự thấy bản thân ta mê bộ trang phục này rồi đây. Hàn Phong là tự rót rượu, uống vào để lấy lại một chút tỉnh táo. Sao lại say mê một người vừa mới gặp như vậy được. Thật không ra thể thống gì.
"Xin hỏi một chút, nếu Đại Hạ công chúa mệnh danh là nữ thần xinh đẹp của Đại hạ vậy tại sao lại mang khăn che mặt suốt như vậy? Nên để mọi người là cùng chiêm ngưỡng dung nhan của nàng chứ?"
Người nói ra câu này không ai khác là Nhị hoàng tử. Hoàng phong đang uống một ngụm rượu suýt chút lại phun ra. Trong lòng mắt thầm "Cái tên Nam Cung Tâm chết tiệc, ngươi muốn nháo cái gì a, mất mặt chết đi"
Các đại thần trong triều có cùng ý nghĩ, chỉ là không dám lên tiếng. Giờ đây có người đứng ra nói lên ước muốn của mình, tội gì mà không phụ họa theo. Vì vậy thay nhau hò hét. Hàn Phong có chút bực tức, quay sang người bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn là nhàn nhã quan sát vị công chúa đối diện à nói.
"Thái tử phi a, ta không nghĩ tình cũ của nàng háo sắc như vậy. May là nàng không gả cho hắn"
"Thái tử thấy bổn cung gả cho người là may mắn sao?"
"......". Hàn Phong biết mình lại bị chặn họng nên không tiếp tục đề tài. Bên kia Nam Cung Nhân tiểu tử hôm nay cũng đứng ra phụ họa.
"Hồi bẩm phụ hoàng, người thấy ý mọi người như thê nào?"
Hoàng thượng và Hoàng hậu trong lòng đang có một suy nghĩ khác, cũng thầm gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hướng Vương tử Khiết Nhĩ Đa cười nói.
"Sắc đẹp của Công chúa là trời ban, mọi người đều rất muốn một lần được diện kiến. Không biết ý của Vương tử là như thế nào?"
Hàn Phong quan sát thấy vẻ khó xử trên mặt Khiết Nhĩ Đa. Thật lòng mà nói hắn đồng ý không được mà từ chối cũng không xong, đến đây để nghị hòa mà từ chối như vậy không phải là không nể mặt sao?
Còn ánh mắt bối rối đang tìm cách né tránh của Công chúa Khiết Nhĩ Lạc....Chắc chắn nàng là không muốn đi. Hàn Phong trong lòng mắng thầm bọn háo sắc rồi đứng dậy hướng Hoàng thượng thưa.
"Thưa phụ Hoàng, theo nhi thần được biết Nữ tử Đại Hạ khi chưa thành thân thì luôn mang khăn che mặt khi đi ra bên ngoài"
Hoàng thượng vẻ mặt đang nghi hoặc hỏi "Vậy sao?"
"Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần vẫn là chưa thấy lịch sử nào ghi chép nữ tử Đại hạ đều phải mang khăn che mặt khi chưa thành thân". Nam Cung Tâm ném ánh mắt khêu khích nhìn về phía Hàn Phong.
Hàn Phong vẫn là điềm tĩnh tặng hắn một nụ cười. "Nhị hoàng đệ nghĩ nàng là ai? Nàng là Công chúa Đại hạ, cao cao tại thượng. Sắc đẹp trời ban như Phụ Hoàng vừa khen tặng há lại ở trước mặt mọi người phơi bày?". Nói xong câu này, vô tình hướng đến chỗ ngồi vị Công chúa kia, bắt gặp ánh mắt nàng mang theo hai từ " cảm kích".
Qua lại nói thêm một câu. "Ta nghĩ Nhị Hoàng đệ nên tìm đọc thêm các lễ nghi phong tục của Đại hạ, sẽ thấy được phong tục này".
Thấy tình hình giữa hai nhi tử đang căng thẳng. Hoàng thượng không đành lòng nên đứng ra giải vây.
"Được rồi. Phong tục của Đại hạ chúng ta không thể cưỡng cầu a. Tâm nhi về hảo hảo đọc thêm sách. Cửu hoàng tử và các ái khanh cũng nên như vậy đi. Đừng lúc nào cũng ùa theo những việc không đúng đắn. Tất cả về chỗ ngồi, chúng ta bắt đầu yến tiệc".
Vừa mới ngồi xuống lại nghe Quận chúa nhà ta châm chọc. "Thái tử là đang diễn Anh hùng cứu mỹ nhân sao?"
"Không a, ta nhớ lần đầu gặp nàng. Nàng vẫn là mang khăn che mặt, không thích bị người ta nhìn thấy. Sợ là gây họa cho đất nước. Nghĩ vậy nên ta đứng ra nói một chút. Nàng xem người ta là khách, vẫn là Hoàng tộc, nếu để thần tử Nam triều làm khó như vậy nàng nghĩ bản nghị hòa sẽ được ký trong êm đẹp sao?"
Nói xong còn không quên lấy một trái nho, gỡ hột ra đưa đến miệng của Quận chúa. Cử chỉ thân mật này rơi vào trong mắt Hoàng thượng và hoàng hậu là vô cùng vui vẻ, rơi vào mắt Nam Cung Tâm chỉ là một chữ "Hận". Mà rơi vào mắt vị công chúa kia, là nhàn nhạt không cảm xúc. Chỉ có một người từ đầu đến giờ vẫn rất hứng thú với Hàn Phong, cười ha hả.
"Khiết Nhĩ Đa mạn phép hỏi Thái tử, người ngồi bên cạnh hẳn là Thái tử phi đi?"
Hàn Phong ôm quyền. "Vương tử đoán rất đúng,chính là nàng"
"Ha ha. Hai người rất xứng đôi. Không hổ là đệ nhất Mỹ nữ kinh thành. Khiết Nhĩ Đa ta có diễm phúc mời Thái tử Phi một ly không?"
Quận chúa là nhẹ nhàng cuối đầu thay lời chào hỏi, chưa biết nên đồng ý hay từ chối, chỉ thấy Hàn Phong tự tay rót đầy một ly rượu. Trong lòng Quận chúa trách cứ "Không lẽ để mình uống thật sao?". Thì thấy Hàn Phong cầm ly rượu lên hướng Vương tử Đại hạ cung kính.
"Vương tử xin thứ lỗi, Thái tử phi từ nhỏ cơ thể không chịu được chất rượu. Ta thân là phu quân sẽ thay nàng uống cạn với người"
"Ha ha ha....Được. Thái tử thật làm bổn vương ngưỡng mộ".
Uống cạn một ly, mùi rượu thật trái cây nhàn nhạt, mang theo chút hơi men cũng không tệ đi. Hàn Phong vẫn là không muốn Quận chúa phải kính rượu người xa lạ. Chứ rượu trái cây thì làm sao mà say.
Bất chợt rùng mình, cảm giác có ánh mắt hướng mình nhìn chằm chằm. Ngẩng đầu nhìn lại thì chạm phải ánh mắt long lanh kia....
-------------