Hàn Phong khóc không ra nước mắt, chỉ còn cách ra ngoài gọi A Hoa vào thay ga giường. Không nghĩ tới vừa mở cửa đã thấy A Hoa ôm trong tay chăn nệm mới, hai thị nữ bưng nước và khăn rửa mặt. Tay đỡ trán, nhìn trần nhà. Ước gì mình có phép tàn hình đi. Thật ngượng ngùng.
"Tham kiến công tử".
Hàn Phong là ngượng ngùng, giả vờ ho khan.
"A Hoa mụi vào giúp nàng tắm rửa"
"Dạ, vâng!"
Ba người đợi Hàn Phong đi rồi mới bước vào, Uyển Nhi vẫn là gương mặt lạnh lùng để A Hoa hầu hạ rửa mặt. Nàng là đang muốn tắm gội đi. Sau khi thay chăn nệm xong A Hoa phân phó người mang nước nóng vào. Lại đứng ngoài cửa canh gác.
Đêm qua do tối trời không có phát hiện, hiện tại là ánh sáng đầy đủ. Uyển Nhi vừa thấy thân thể mình khắp nơi đều là ấn ký đêm hôm qua mà tên đầu sỏ Hàn Phong để lại. Bất giác đỏ mặt, hai tay đánh vào nước văn tung tóe.
Một thân y phục sạch sẽ, Uyển Nhi khôi phục vẻ lãnh đạp thường ngày. Y phục cổ cao có thể che đi những dấu vết kia khiến nàng yên tâm không ít.
"Thưa tiểu thư, Hàn Công tử đợi người dùng bữa sáng ở đình viện". A Hoa đứng bên ngoài vừa thấy Uyển Nhi đi ra đã vội vã chuyển lời.
"Ta đã biết"
Đi đến hồ sen nhìn thấy xa xa thân ảnh kia đang lười biếng nằm dài trên bàn. Trong lòng một cổ tức giận.
"Hàn Phong là rất mệt đi"
Nghe tiếng nói lành lạnh kia, Hàn Phong có sức sống hẳn lên, cười vui vẻ lấy lòng.
"Ta nào mệt bằng tiểu nương tử nàng nga"
Liếc Hàn Phong một cái cũng không tiếp tục đề tài này nữa, sợ rằng nếu tiếp tục người trước mắt lại làm nàng tức chết mất.
Hàn Phong cho người dọn thức ăn lên, thừa dịp Uyển Nhi đi tắm. Hàn Phong xuống bếp chiên trứng, lấy bột nướng lên. Ở đây không có bánh mì đành phải dùng tạm bột nướng vậy. Pha chế một ít nước sốt đủ hai người dùng, một ít rau xanh trang trí xung quanh đĩa trứng, nhìn rất hấp dẫn đi.
Tay cầm đũa đưa cho Uyển Nhi, miệng là cười rất vui vẻ. "Nàng nếm thử xem, là ta tự tay làm"
Uyển Nhi vẫn là tao nhã nếm thử, ăn được một nữa thì dừng đũa. Một bên yên lặng nhìn Hàn Phong ăn.
Vừa cho vào miệng cuối cùng, thấy Uyển Nhi như vậy thì quơ quơ hai tay trước mặt "Tiểu nương tử, nàng đang nhìn gì đó?"
"Nhìn Thái tử"
"Mặt ta dính gì sao?"
"Không có"
"Bình thường nàng ăn ít như vậy để làm gì?"
"Giảm cân"
"Phụt....". Vừa mới uống một ngụm trà đã phun ra hết. Hàn Phong cười ngã nghiêng.
"Nàng...Haha...Nàng gầy như vậy còn nói muốn giảm cân"
"Không có gì đáng cười đi". Vừa nói vừa đẩy nữa đĩa thức ăn còn lại qua chỗ Hàn Phong "Thái tử ăn luôn phần của ta đi"
Hàn Phong không nói gì thêm, chỉ còn cách ngoan ngoãn ăn hết phần của Uyển Nhi. Lại nghe giọng điệu trẻ con của nàng.
"Nữ nhân không biết giữ dáng sẽ khiến phu quân chán nản"
"Nhưng ta thích Uyển Nhi béo lên, gầy rất xấu"
Uyển Nhi "............"
Dùng bữa sáng xong, hai người tản bộ xung quanh. Đến xích đu trước cổng, kéo Uyển Nhi ngồi xuống, Hàn Phong ở phía sau đẩy đẩy. Đùa một lúc cũng đến trưa. Hàn Phong là lo lắng muốn trở về nhưng không biết mở miệng thế nào. Thật luyến tiếc.
"Rời Cung đêm hôm qua đến giờ, Thái tử nên trở về"
Uyển Nhi chỉ đưa lưng về phía Hàn Phong nhàn nhạt nói.
"Ta! Ta sẽ sớm trở lại"
"Ta đi cùng Thái tử một đoạn".
Đi bên cạnh Uyển Nhi, tay trái dắt theo ngựa, tản bộ trên đường. Nếu là ở hiện đại có thể nắm tay người bên cạnh, mà bây giờ là cổ đại chỉ có thể đi song song. Cũng chưa cưới hỏi nàng,........á á..... Cổ đại là cổ hủ mà.
--------
Đông cung----
Sáng nay như thường lệ không thấy Hàn Phong luyện kiếm. Quận chúa có chút nghi vấn, nhưng Tiểu An trước thư phòng vẫn luôn miệng cung kính thưa rằng Thái tử đang tập trung xử lí công vụ, có lệnh không ai được làm phiền.
Giờ đã gần giờ ngọ mà Tiểu An vẫn như trước đứng ở thư phòng. Ngồi ở hoa viên đối diện Tiểu Mai thắc mắc.
"Thái tử phi người có thấy hành động của Tiểu An khác lạ không?"
"Thái tử không có trong thư phòng"
Ánh mắt Quận chúa lặp tức trở nên lạnh lùng khi đang nghĩ đến một vấn đề nào đó. Tiểu Mai không khỏi rùng mình. Trước giờ vẫn là chưa thấy Quận chúa ôn nhu nhà nàng như vậy đi.
Mà bên kia Tiểu An chân sắp nhũng ra rồi, trán đầy mồ hôi thầm cầu mong "Thái tử a, người nhanh quay trở lại".
Hàn Phong đã trở về, đi tới cửa thư phòng từ phía sau vỗ vai Tiểu An, Tiểu An tim đập nhanh muốn chất vấn người phía sau thì thấy trước mặt là Hàn Phong đang nhíu mày.
"Ngươi làm sao hốt hoảng vậy?"
"Quận chúa....à Thái tử phi nàng...". Chỉ nói lắp lửng rồi xoay đầu nhìn về phía hoa viên. Hàn Phong nhìn theo hướng Tiểu An nhìn. Thấy bên trong đình viện là thân ảnh Quận chúa. Không khỏi thở dài.
"Tiểu An, trở về ngủ đi"
Tiểu An vâng lệnh lui ra, cơ thể thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng vẫn là thoát khỏi áp lực kinh người này. Thầm cầu mong Thái tử người bảo trọng.
--------
Thật mệt đi. Ta đi nghỉ đây.