Gương mặt xinh đẹp ở gần trong gang tấc. Hương thơm quyến rũ của nàng cho Hàn Phong thêm sức mạnh. Môi Hàn Phong vẫn tham lam đôi môi đỏ mọng của Uyển Nhi, chiếc lưỡi nhẹ nhàng tách miệng nàng ra. Đi vào trong khám phá miệng nàng. Ban đầu nàng bất động, sau đó lại chủ động đáp lại cái hôn triền miên này. Hai tay lại ôn nhu ôm lấy cổ Hàn Phong.
Mắt thấy một bên chiếc áo trung y bằng lụa mỏng trên người Uyển Nhi trượt xuống, để lộ xương vai xanh tinh xảo. Cả hai không hẹn mà dừng lại cái hôn dài tưởng chừng không có điểm dừng. Ánh mắt không hẹn đều dừng lại ở bờ vai kia. Tim Hàn Phong là đang đập nhanh, hơi thở gấp gáp. Uyển Nhi một lát sau mới buông hai tay còn đặt trên cổ Hàn Phong ra, nhanh kéo áo lên che đi cảnh xuân làm người ta đỏ mặt kia.
Bản thân vẫn là không muốn dừng lại, nuốt một ngụm nước bọt, điều chỉnh hơi thở một chút. Chính Uyển Nhi không có muốn, ta lại không thể ép nàng. Nhìn nàng một chút chuẩn bị xoay người đi. Nếu còn ở lại với dáng vẻ câu dẫn này không biết ta làm ra chuyện gì nữa.
Lúc xoay người đi, tay phải được một bàn tay khác níu lại. Tim Hàn Phong ngưng một nhịp, xoay đầu nhìn thẳng vào gương mặt ửng hồng như đang ủy khuất.
"Nàng...."
Uyển Nhi không đáp, chỉ cuối mặt gật đầu. Hàn Phong mỉm cười ngồi trở lại. Tay phải ôm eo Uyển Nhi, tay trái tuận tiện phóng ra nội lực làm tắt ngọn nến đang cháy. Và buông rèm.
Chiếc lưỡi Hàn Phong nhẹ nhàng dạo chơi trong miệng Uyển Nhi, đến khi cả hai không thở được mới buông tha nàng. Thẳng đến vành tai, rồi chiếc cằm xinh đẹp. Tay còn lại tiện thể cởi luôn những gì còn vướn bận trên người nàng. Hôn xuống chiếc cổ dài trắng nõn, đến hai ngọn đồi hùng vĩ không khỏi thất thần vài giây. Làm Uyển Nhi ngượng ngùng nghiêng đầu sang một bên vẻ mặt hờn dỗi.
"Nhìn đủ". Nàng là đang ngược ngùng đi. Thật đáng yêu.
"Vẫn chưa đủ".
Hàn Phong không sợ chết trả lời, tay vẫn dạo chơi trên đó, hai tâm điểm hồng hào kia khiêu khích quá. Lại một lần nữa chiếc lưỡi dừng lại nơi này dạo chơi. Uyển Nhi hai tay không tự chủ mà ghì đầu Hàn Phong xuống, miệng phát ra tiếng ngân rẽ "ưm, a"
Hàn Phong biết mình thành công một nữa liền tiếp tục hôn hôn dài xuống chiếc bụng bằng phẳng kia, tiếng ngân càng lớn. Uyển Nhi mặt đỏ đến mang tai. Trong lòng mắng Hàn Phong đáng chết.
Chiếc lưỡi du ngoạn đến cặp chân thon dài rồi bất ngờ Hàn Phong tách hai chân Uyển Nhi ra, nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của nàng. Uyển Nhi cố gắng khép hai chân lại hô.
"Đừng mà"
Hàn Phong là điếc không sợ súng. Giả vờ không nghe, mắt thấy nơi tư mật đã ướt át, chiếc lưỡi bắt đầu du ngoạn vào nơi địa phương chỉ thuộc về mình. Uyển Nhi là cong người quặn quẹo tiếp đón, hai tay nắm chặt ga giường, cảm giác lân lân khó tả. Miệng bất giác ngân khẽ. Nàng tự cảm thấy mất mặt vô cùng nhưng là không kiềm chế được.
Trêu chọc cũng đủ, Hàn Phong nằm trên người Uyển Nhi, miệng lại hôn hai ngọn đồi kia, da thịt hai người tiếp xúc như hỏa, giờ khắc này thế giới chỉ tồn tại hai người.
Đến bên tai Uyển Nhi, hôn nàng một chút lại dò hỏi.
"Nàng là nguyện ý?"
Xoay mặt sang một bên. Không dám nhìn thẳng. Hàn Phong nào dễ dàng buông tha. Ôn nhu kéo nàng nhìn thẳng vào mắt mình, ánh mắt nàng nhu tình như nước.
"Ta nguyện ý"
Hàn Phong chết tiệc, nếu ta không nguyện ý giờ này lại bị ngươi ăn sạch sẽ vậy sao.
Hàn Phong vẫn rất ôn nhu, tay phải vẫn là thăm dò địa phương kia, thật ẩm ướt nên chuẩn bị thâm nhập. Nghe bên tai truyền đến tiếng nói đứt quản.
"Nhẹ tay a"
"Sẽ đau một chút, nàng cố chiụ"
Chỉ là một cái gật đầu ổn nhu, hai tay nàng ôm chặt cổ Hàn Phong. Nàng biết cả đời nàng đều giao phó cho người trước mặt.
"A"
Cảm giác đau rát truyền đến, Uyển Nhi không khỏi la lên một tiếng. Hàn Phong biết nàng đau nên rất ôn nhu. Ngón tay ở nơi kia không có di động, nhẹ nhàng hôn trán nàng, hôn đôi mắt đang nhắm nghiền. Một giọt nước mắt rơi xuống còn động trên khóe mắt. Một lúc sau cảm giác đau đớn không còn, nàng mở mắt ra chủ động đáp lại nụ hôn kia. Tay Hàn Phong phối hợp nhịp nhàng đến khi cảm giác ngón tay bị vùng xung quanh ôm chặt, nơi đào nguyên ấy không ngừng co thắt, lưng Hàn Phong lại truyền đến cảm giác đau rát, trên cổ cũng vậy.
Nhìn người trong lòng mất hết sức lực nằm trên người mình, Hàn Phong không khỏi một trận hạnh phúc.
"Sao nàng lại cắn vào cổ ta? "
"Khẳng định chủ quyền"
"....."
Kéo chăn đắp cho cả hai, ôm thật chặt nàng, nhẹ giọng như ru ngủ.
"Tiểu nương tử vất vả rồi, hảo hảo ngủ một giấc"
Bên hông truyền đến cảm giác đau đớn. Không tránh khỏi ma trảo của Uyển Nhi a.
Sáng hôm sau, mặt trời lên cao. Ánh sáng chiếu vào phòng, hương hoa sen thoang thoảng và hương bùn đất sau mưa bay vào phòng. Giậc mình thức giấc thấy người trong lòng còn đang ngủ say, trên mặt bất chợt nở nụ cười hạnh phúc.
Cuối đầu hôn lên gương mặt mỹ nhân trong lòng. Người kia đang trong mộng đẹp phát hiện có người quấy phá. Liền mở ra đôi mắt xinh đẹp động lòng người, phát hiện trước mặt hung thủ là đang nhìn nàng cười phát ngốc.
"Mới sáng ra Thái tử phát ngốc gì a?"
"Là tiểu nương tử xinh đẹp là tướng công ta phát ngốc"
"Ta vẫn chưa đồng ý"
Hàn Phong cười ha hả không có tiếp tục đề tài này. Ánh mắt nhìn xuống giường rồi lại nhìn sang Uyển Nhi. Không biết có nên nói hay không? Chỉ ấp úng.
"Chỗ đó....chỗ đó đau nhiều không?"
Nhìn theo ánh mắt Hàn Phong, Uyển Nhi hận không thể tìm một chỗ chui xuống trốn. Cũng chỉ có thể yểu xìu trả lời.
"Một chút"
"Cái kia...cái kia phải làm sao a?"
Nhìn lại phía sau theo hướng Hàn Phong chỉ. Không khỏi một trận ngượng ngùng. Vết máu đỏ thẩm kia là lần đầu tiên của nàng. Nàng ......
Không biết trả lời thế nào, quơ ta lấy gối nằm trên giường dùng hết sức lực hiện có ném vào Hàn Phong.
"Ta không biết, chuyện này chàng tự giải quyết đi"
Hàn Phong một bên tránh né, một bên đáp.
"Nàng bớt giận, ta đi gọi A Hoa a"
A. Hoa là nha hoàn bên cạnh Uyển Nhi. Đêm qua thấy tiểu thư vào phòng của Thái tử. Mà Thái tử cũng đội mưa ướt sủng đi vào. Liền biết chuyện gì sẽ xảy ra. Sáng nay tay ôm chăn nệm mới cùng hai thị nữ bưng nước đứng ngoài cửa. Chưa có lệnh cũng không dám lên tiếng. Nghe đoạn đối thoại của tiểu thư và THái tử tất cả đều cuối mặt ngại ngùng.
------
Trời ạ....
Ta ngất mất thôi......