Nam Cung Hoàng Đế

Chương 57

Thư phòng Đông cung---

Tiểu An đem sự việc trải qua những ngày gần đây chi tiết bẩm báo lại một lần. Hàn Phong vẫn là chú tâm lắng nghe. Nghe đến đoạn Nhị Hoàng tử gần đây không có động tĩnh gì, rất cố gắng thể hiện trước mặt phụ hoàng. Hàn Phong vẫn rất điềm tĩnh. Nhưng Tiểu An thì rất lo lắng.

"Chẳng lẽ Nhị hoàng tử .......?"

"Tiểu An ngươi lo lắng gì a? Ta nói ngươi, Ngôi vị hoàng đế này không nhất thiết phải là ta ngồi. Hiểu không? Quan trọng là người nào có thể lo cho con dân Nam Triều thôi"

"Còn một việc nữa. Không ngoài dự đoán của Thái tử. Sau khi Quân lương được người của Lãnh nguyệt cung đưa đến biên trận, tiếp tế kịp thời nên tinh thần quân lính phấn chấn. Cùng với sự lãnh đạo tài tình của Trần tướng quân đã đã đuổi được quân địch phương Bắc. Hoàng thượng ra chiếu lệnh nếu họ nghị hòa sẽ để hai bên giao thương, không cần gây chiến tranh cả hai đều không có lợi"

"Tiếp đó thì sao?"

"Tiếp đó nhận được tin tức Vương tử Đại Hạ sẽ đích thân đến Nam Triều nghị Hòa trong 10 ngày tới"

"Nhị hoàng đệ là muốn dẫn đầu đoàn đón tiếp đi"

"Thái tử đoán như thần. Chính là"

"Vậy thì tốt"

"Nhưng người đón tiếp đoàn chưa được quyết định"

"Đó là ý chỉ của phụ hoàng. Chúng ta không cần bận lòng"

"Thái tử nói chí phải"

Đem số tấu chương chất như núi kia xử lý xong một ngày cuối cùng cũng xong. Cả ngày hôm nay Hàn Phong không rời khỏi thư phòng. Vừa vươn vai bước ra cửa đã thấy trời tối đen như mực. Hình như trời sắp mưa đi. Bất chợt lại nhớ Uyển Nhi, bên kia nàng là đang một mình. Không biết có sợ sấm sét không?

Đã 5 ngày trở về Hoàng cung, chưa từng có liên lạc qua. Nếu là ở hiện đại có thể video call a, không cần phải nhớ dung da diết nữa.

"Tiểu An"

"Chuẩn bị ngựa "

"Trời sắp mưa, Thái tử người là muốn xuất cung sao?"

"Việc của ngươi là Không được để Quận chúa biết"

Tiểu An hối hả sai người đi dắt ngựa, con ngựa chiến Hàn Phong thường dùng đại khái tên Hắc Phong đi. Hàn Phong nhìn trời không khỏi thầm than quyết định của mình thật táo bạo.

Ngựa vừa đến cổng thành, lính canh cổng chặn lại.

"Trời sắp mưa, Thái tử rời cung lúc này là không an toàn, xin Thái tử trở về"

"Đa tạ các ngươi đã lo lắng. Ta có việc khẩn cần rời khỏi. Mau mở cổng"

Tất cả nhìn nhau một lúc, cuối cùng quyết định vẫn là mở cổng. Vừa cưỡi ngựa được một đoạn trời mưa như trút, nước ở đâu mà nhiều như thác, trời thì tối đen, đèn l*иg hai bên đường sớm bị thổi tắt từ bao giờ. Hiện tại chỉ trông chờ Hắc mã huynh đệ tìm đường đi thôi.

Dầm mưa một canh giờ cũng tới Trang viên. Giao ngựa cho gia đinh dắt đi, tên này không khỏi lo lắng "Hàn công tử, người nhanh vào thay y phục không sẽ bị thương hàn"

"Đa tạ"

Một đường đi vào đại sảnh, giờ khắc này không thấy ai. Hàn Phong ướt sũng cả rồi, cơ thể lạnh rung. Theo thói quen đi về phòng của chính mình, đi ngang phòng của Uyển Nhi nhưng vẫn nghĩ cẩn hảo hảo tắm sạch sẽ. Nếu Uyển Nhi mà thấy bộ dạng này không khỏi lại bị mắng.

Nhẹ nhàng đẩy cửa vào, một thân ảnh màu trắng nằm dài trên giường. Tóc dài tản ra, một phần rơi rớt trên vai, da thịt trắng nỏn, ngũ quan tinh tế làm Hàn Phong đứng nơi đó liên tưởng đến những cô nàng hồ ly tinh trong phim truyền hình.

Uyển Nhi thân hình dài mỏng kia chỉ mặc mỗi trung y, lại nằm trên giường Hàn Phong nhàn nhã đọc sách. Nghe tiếng động liền ngẩng đầu, không nghĩ là thân ảnh quen thuộc khắp người đều ướt. Nàng buông sách trong tay vội vàng ngồi dậy. Giống như đang làm việc xấu bị bắt gặp, có chút ngượng ngùng.

"Thái tử nhìn đã đủ chưa?

"Haha. Sao Uyển Nhi lại ở phòng ta?"

"Trang viên này là Uyển Nhi đứng tên đi"

Hàn Phong:"..............."

Đi qua người Hàn Phong, trực tiếp mở cửa gọi A Hoa nhờ người mang nước nóng đổ vào mộc dũng. Đầu tiên vẫn là khuyên nhủ Hàn Phong tắm một trận. Nếu là cảm lạnh thật không tốt.

Hàn Phong ngồi trong mộc dũng mông lung suy nghĩ, nữ nhân lạnh lùng này lại là người rất quan tâm mình. Cảm xúc ấm áp quá. Miệng vu vơ hát vài bài ở hiện đại mà không phát hiện lúc nãy vào tăm mình là không có mang theo y phục. Huhu, tâm là đang khóc...Giờ mà mở miệng nhờ nàng thì quá mất mặt ta nga.

Ngữa mặt lên trời muốn ra quyết định, thì thấy phía trên giá treo y phục một bộ trung y của mình. Vẫn là nàng tốt nhất. Vội vàng lau khô người, mặt đồ rồi chạy đến bên giường. Lúc này đây Uyển Nhi ngồi dựa vào thành giường, dáng vẻ câu dẫn khiến Hàn Phong suy nghĩ một ít chuyện xấu xa. Thật là hỗn đãng.

Uyển Nhi ra dấu, Hàn Phong theo ý nằm ở trên giường, được voi đòi tiên. nghiêng người nằm trên đùi thon của Uyển Nhi, tay vòng qua ôm vòng eo thon thả của nàng, tham lam hít lấy mùi đàn hương phát ra từ cơ thể Uyển Nhi.

"Thái tử người đừng nháo"

Hàn Phong vẫn là tham lam hôn hít trước bụng, Uyển Nhi là đang thẹn quá mới la mình a. Hàn Phong lúc này mới ngoan ngoãn không quậy. Nữ nhân này, lúc ta chật vật không hề truy vấn. Hiện giờ vẫn một lòng lau khô tóc cho ta.

"Sao nàng không hỏi ta vì sao lại chạy đến đây?"

"Tự Thái tự sẽ nói cho ta biết. Ta cần chi phải hỏi"

Mặt vẫn không thay đổi trả lời. Động tác trên tay cũng không có dừng lại. Tóc đã nhanh khô, nhìn xuống thấy Hàn Phong bĩu môi, mất hứng như tiểu hài tử. Không đành lòng, nàng bật cười ra tiếng.

"Phụt...Vậy sao Thái tử lại đến đây? Bỏ Thái tử phi một mình trong cung sao?

Hàn Phong không tình nguyện bò dậy, mắt nhìn thẳng vào ánh mắt đang vui vẻ vì được chọc ghẹ mình, nói nhỏ vào tai Uyển Nhi.

"Ta là rất muốn nàng"

Phát hiện câu nói đùa này hình như mang hàm nghĩa khác, rất sợ Uyển Nhi hiểu lầm nên xoay đầu lại muốn xem phản ứng của người đối diện. Không ngợ nàng cũng là đang xoay lại.

Mặt có chút đỏ, môi chạm phải môi Uyển Nhi, cả hai vẫn là bất động. Khoảng cách gần đến có thể nghe được hơi thở của nhau. Hương thơm của nàng, làm ai say mê.

Bên ngoài mưa mặc mưa, sắm mặc sắm. Hương tình vương vấn khắp phòng. Cảnh sắc như ngưng động lại.

----------

Á á Á......

Ai chưa mười tám liền bịt tai nhắm mắt ngay......

---

Haiz... Dạo này ta lại ham ngủ đến vậy.