Nam Cung Hoàng Đế

Chương 60

Hàn Phong là người thích cảnh vật thiên nhiên nên ở Đông cung hay Trang viên kia đều xây một đình viện nhỏ bên dưới là hồ nước trồng đầy hoa sen.

Nhìn một chút đình viện ở Đông cung đi.Hàn Phong hít một hơi thật sâu, hướng thẳng đình viện mà đi.

"Đã là giờ ngọ, nàng đã dùng bữa chưa?"

Không có trực tiếp trả lời Hàn Phong, tay nâng ly trà nóng, tư thế tao nhã uống một chút rồi lại đặt xuống bàn. Kéo tay ý muốn Hàn Phong ngồi bên cạnh.

Ngồi bên cạnh Quận chúa, trong lòng Hàn Phong vẫn là thắc mắc sao hôm nay nàng ngoan ngoãn như vậy.

" Bổn cung là đang đợi Thái tử về dùng bữa"

Không biết nên từ chối ra sao, lúc nãy đã ăn sáng còn rất no a. Nhưng mình là người có lỗi trước, tuy thành thân trên danh nghĩa nhưng đối xử với nàng như vậy thật không công bằng đi.

"Ta về phòng tắm một chút, sẵn tiện dặn ngự trù làm bữa trưa cho nàng"

"Thái tử đi trước"

Hiếm thấy Quận chúa như vậy, Hàn Phong có chút không quen. Nhưng bây giờ việc quan trọng là tắm.

Tắm xong rồi mặc áo thun ngắn tay, nhìn tấu chương trên bàn ít hơn so với những ngày trước. Lòng thật nhẹ nhõm.

"Bẩm Thái tử, Quận chúa cho mời người đến phòng dùng bữa trưa"

Người đến truyền lời là một tiểu cung nữ. Nhìn nàng vẫn hành lễ, Hàn Phong không nỡ từ chối.

"Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi"

Lần này Hàn Phong không đi xuyên từ thư phòng qua. Mà là đi trực tiếp từ cửa trước bước vào phòng mình. Hình như cũng lâu rồi Hàn Phong không đi vào đây thì phải. Cảm giác không quen thuộc lắm. Tiểu An không có vào phòng mà trực tiếp cáo lui, ánh mắt Tiểu An là đang nghĩ gì?

Cung nữ mang thức ăn vào phòng cũng hành lễ cáo lui. Vẫn là len lén nhìn Hàn Phong rất e ngại, không như mọi ngày. Ta đây là hù dọa gì các ngươi sao?

Người từ đầu đến giờ không lên tiếng, lại rất nhẹ nhàng buông một câu như có như không.

"Thái tử sợ hạ nhân trong cung không biết tối qua người ra ngoài trăng hoa sao?"

Tâm tình rơi lộp bộp, này là có tật giật mình sao. Quận chúa một tay chống cằm, một tay gõ nhẹ lên bàn, giương hàng mi cong dài nhìn thẳng Hàn Phong.

"Thái tử nên giữ chút tôn nghiêm cho Hoàng gia. Đã làm sai còn không giấu kỹ"

"Nàng là đang nói gì? Ta nghe không hiểu?"

Mặc kệ là chuyện gì, Hàn Phong vẫn thích rõ ràng. Nên một mực hỏi cho ra lẽ. Chỉ thấy Quận chúa tay chỉ về phía gương cạnh bàn trang điểm mà nói.

"Thái tử đến xem bản thân một chút sẽ rõ"

Hàn Phong vẫn là theo hướng Quận chúa, đến trước gương nhìn. Không nhìn thì thôi, đã nhìn thì hỡi ơi. Bây giờ mới hiểu tại sao Tiểu An ngượng ngùng không dám ngẩng đầu, Cung nữ thì thẹn thùng tìm đường lui.

Trên cổ là dấu vết bị cắn đêm qua. Do vừa mới tắm Hàn Phong không để ý, mặt áo thun không có cổ che. Nuốt một ngụm nước bọt, này là sợ hãi đi. Lay tay che đi vết cắn, trong lòng suy nghĩ một chút, Uyển Nhi là vô ý hay là đang khẳn định chủ quyền đây.

Trở về ngồi đối diện với Quận chúa, không có tâm tình gì "Quận chúa, chuyện này...!"

"Thái tử vẫn là dùng bữa trước rồi hẵn nói".

Quận chúa bây giờ không giống nàng của ngày hôm trước. Nàng không nháo, không ngang bướng. Đôi mắt nàng nói cho Hàn Phong biết nàng đang buồn. Cả hai ăn qua loa một chút,không khí rất ngột ngạt đi. Hàn Phong ăn nhanh một chút liền đứng dậy rời khỏi.

Hoa viên Đông cung---

Hàn Phong đang đứng ngẩng người, chỉ nghe phía sau truyền tới tiếng bước chân. Nghĩ rằng là những cung nữ đang làm việc, cũng không có quay lại nhìn.

"Thái tử, thứ cho Tiểu Mai nói thẳng với người vài chuyện"

Hàn Phong nghe tiếng nói thì chợt tỉnh, quay người lại phía sau thấy Tiểu Mai đang hành lễ. Cười cười miễn lễ để Tiểu Mai từ từ mà nói.

"Tiểu Mai mụi có việc cứ nói đừng ngại"

"Thời gian gần đây Thái tử phi ăn rất ít và rất nhiều lần bỏ ăn. Lúc ngủ thì không được yên giấc. Tiểu Mai chỉ hy vọng Thái tử đừng phụ lòng Thái tử phi"

"Dạo gần đây có xảy ra chuyện gì không?"

"Thái tử điện hạ đã lo lắng, dạo gần đây vẫn rất bình thường. Chỉ là số lần Cửu hoàng tử và Thất công chúa đến Đông cung nhiều hơn. Thái tử không ở đây vẫn là Thái tử Phi tiếp đón"

"Tiểu Mai có biết bọn họ đến về việc gì không?"

"Việc này thì Tiểu Mai không biết". Suy nghĩ một chút lại thốt lên.

"À, gần đây vì việc thu mua lương thực mang ra tiền tiến cho Trần tướng quân khiến Quận chúa có phần mỏi mệt"

"Ân. Ta đã biết. Tiểu Mai, ta cảm ơn mụi"

Hôm nay Hàn Phong không đến Khôn Ninh Cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Cũng không đến thư phòng ngủ. Ngồi ngẩn ngơ cả buổi chiều suy nghĩ, hôm nay lại quyết định về lại phòng mình. Đã đến lúc cần nói rõ mọi việc với Quận chúa rồi.

Quận chúa vẫn theo thói quen hàng ngày, thay đồ ngủ xong lại nằm kiểm tra một chút báo cáo của các cửa hàng. Giờ phút này lại phát hiện có thêm một người trong phòng. Làm nàng một trận kinh hỉ.

Hàn Phong cũng đã thay xong đồ ngủ, leo đến bên giường không trực tiếp nằm xuống mà ngồi bên cạnh yên lặng đợi chờ. Quận chúa nàng không có thói quen để người khác nhìn chằm chằm vào người, chịu không nổi buông sách trong tay, chống người ngồi dậy.

"Thái tử là có việc cần nói?"

Thay đổi tư thế ngồi thật thoải mái, Hàn Phong nghiêm túc.

"Quận chúa, gần đây vất vả cho nàng"

"Từ bao giờ Thái tử lại quan tâm bổn cung như vậy?". Trên gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười, nhưng trong ánh mắt nàng mang nỗi buồn vô hạn.

Cầm lấy hai tay Quận chúa, Hàn Phong muốn kéo gần lại khoảng cách, cũng không gọi nàng là Quận chúa nữa. Thái độ rất chân thành.

"Như Nguyệt, là ta nợ nàng. Chính vì thể diện Hoàng tộc, Nam gia chúng ta lại ủy khuất cho nàng"

Giờ phút này, một Quận chúa kêu ngạo, luôn miệng xưng hô là "Bổn cung" đã không còn. Lớp vỏ bọc dần bị phá vỡ. Ánh mắt long lanh vô hạn nhìn về phía Hàn Phong.

"Nếu nói Như Nguyệt là nguyện ý vì Hàn Phong. Thì Hàn Phong không cần tự trách"

"Ý nàng là sao?"

Như Nguyệt không còn chống cự được cảm xúc trong lòng, vỏ bọc lạnh lùng của nàng đã vỡ, nhào vào lòng Hàn Phong khóc ngon lành như một đứa trẻ. Nàng không nói, không nghe, chỉ biết khóc. Như tất cả những gì chất chứa bao lâu nay tuôn ra cùng một lúc.

"Hàn Phong, thật xin lỗi, thật xin lỗi. Ta là không cố ý đã thương chàng. Một chưởng đánh vào chàng, tim ta cũng vỡ"

Hai tay ôm Như Nguyệt vào lòng, không khỏi vỗ về một đứa trẻ đang khóc nhè.

"Không phải hiện tại ta rất tốt sao? Ngoan đừng khóc"......

"Ta rất muốn đi tìm chàng. Nhưng chàng lại bỏ đi mất. Đến khi tìm được chàng, chàng lại vui vẻ bên người khác. Thử hỏi ta làm sao không tức giận đây?"

"Ta và Uyển Nhi là nguyện ý. Như Nguyệt có thể chấp nhận nàng không?"

Vẫn đang nằm trong lòng Hàn Phong, giờ khắc này khi nghe Hàn Phong thành thật. Lại đẩy Hàn Phong ra. Nghiêm mặt. Lại thay đổi cách xưng hô.

"Tình cảm Thái tử dành cho ta là gì?"

----------

Ta mệt. Chương này hoàn toàn không cảm xúc.

Hàn Phong nên trả lời thế nào đây các bạn?