Bên ngoài cửa tiếng ồn ào huyên náo làm Hàn Phong tỉnh giấc, đầu vẫn còn đau nhức. Nhìn gian phòng này thì Hàn Phong biết vấn đề lớn nằm ở mình. Bước tới mở cửa, thấy hạ nhân xôn xao trước cửa, họ thấy Hàn Phong thì hốt hoảng vội hành lễ "Tham kiến Thái Tử điện hạ".
"Không cần đa lễ, mới sáng sớm đã có chuyện gì sao?"
Một người trong đám người bước ra "Hồi bẩm điện hạ, Quận chúa lệnh cho chúng nô tài hầu hạ Thái tử tắm gội và dọn dẹp phòng"
"Ta tự mình làm". Nói xong nhanh bước chạy về phòng, nhưng không thấy tiểu tử Hàn Nhân. Thôi mặc kệ, tắm rửa trước đã.
Sau khi tắm xong, bụng có chút đói liền đi đến đại sảnh hỏi thăm tung tích Hàn Nhân thì thấy hắn ta ngồi ăn sáng, uống trà nhàn nhã bên cạnh Quận chúa. Đêm qua hắn lầy lội và trẻ con như vậy, nhưng hôm nay phong thái khác hẳn.
"Chào buổi sáng Như Nguyệt". Hàn Phong chỉ chào một câu thôi, thấy mặt nàng không tốt, nàng không có phản ứng gì nên quay sang nói với Hàn Nhân.
"Đệ sao lại đến đây? Không ngủ thêm đi"
"Đệ đói mà"
"Ta thấy đệ quen thuộc nơi đây vậy"
"Vốn dĩ là vậy, Phải không hoàng tỉ?". Hửm, Hàn Phong nghiêng đầu nhìn Quận chúa. Vẻ mặt chờ mong một câu trả lời.
"Đệ nhanh ăn đi".Quận chúa lạnh mặt trả lời, một cái liếc mắt cũng không cho Hàn Phong.
"Như Nguyệt không khỏe sao?" Hàn Phong lo lắng hỏi
"Đệ ăn nhanh đi, nếu đệ còn không nghe lời tỉ sẽ báo với hoàng bá bá". Không trả lời Hàn Phong nhưng lại nghiêm túc với Hàn Nhân.
Quận chúa nàng giận, rất giận. giận kẻ cướp đi nụ hôn của nàng, lại còn ngang nhiên trước mặt nàng nhắc tên người khác. Nhưng thân là Quận chúa, nàng không thể ghen tuông l*иg lộn được, nàng và Hàn Phong vẫn chưa xác định mối quan hệ, nàng không có tư cách gì để tức giận. Vì vậy nàng đứng lên nhìn Hàn Phong, hành lễ rồi nói "Thái tử điện hạ chậm rãi dùng bữa cùng cửu Hoàng tử, người được hoàng thượng phái đến đón Thái tử hồi cung vào ngày mai. Bổn cung còn có việc xin cáo lui trước".
Quận chúa đi rồi Hàn Nhân mới mừng rỡ đứng dậy vỗ vai Hàn Phong, chợt nhận ra mình thất lễ vì vậy cúi đầu hành lễ "Cửu hoàng tử Nam Cung Nhân xin bái kiến Thái Tử ca ca".
"Ta còn nghĩ không ra nhìn đệ lại quen mắt thế, tên chúng ta lại giống nhau nữa chứ".
Hai người hàn huyên một hồi thì Hàn Phong lấy cớ mệt cần ngủ trưa, Hàn Nhân vì thế không bám theo ca ca nữa. Hàn Phong đi tìm Quận chúa, thấy nàng đang đánh đàng bên lương đình cạnh hồ sen. Buổi trưa nắng nước trong hồ xanh ngắt, Hoa sen nở hồng cả mặt hồ, cá chép vàng bơi lội tung tăng có lẽ vì nghe tiếng đàn của Quận chúa.
Hàn Phong bước nhẹ đến dựa vào cây cột bên lương đình, lắng nghe tiếng đàn của Quận chúa đến thất thần, hồn theo mây gió. Đến khi tiếng đàn ngưng hẳn vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Không biết Thái tử tìm bổn cung có việc gì?" Chậm rãi đứng dậy, đưa đàn cho tiểu Mai, Quận chúa nhìn Hàn Phong hỏi. Cần phải đối diện ánh mắt này, không thể trốn tránh.
Hàn Phong mở mắt "Tiếng đàn của nàng thật hay, ta rất thích".
"Thật thích sao?". Dù hỏi như vậy, nhưng nữ nhân mà, ai lại không thích được khen ngợi.
"Hôm nay nàng lạ lắm, có phải nàng lại không vui?"
"Thái tử nghĩ vì sao bổn cung lại không vui?". Bước đến gần Hàn Phong, Quận chúa ngẩng đầu hỏi.
"Xin lỗi a. Hôm qua là ta không đúng, nổi giận với nàng. Đêm qua lại say rượu, đến nhầm phòng nàng, hại nàng cả đêm không ngủ, lầm bẩn phòng nàng". Nói đến đây Hàn Phong cuối mặt xuống không dám nhìn thẳng.
Trong lòng Hàn Phong thầm than trời trách đất "Nàng đừng hỏi nữa a, hôm qua không phải nàng ngủ mê sao, ta dù say nhưng vẫn còn biết ta đã phạm lỗi tày trời, nếu ta nói ra nàng có gϊếŧ ta không?"
"Ta không nói việc này". Quận chúa như có như không nói.
"Nàng có thể nói rõ hơn không?". Hàn Phong vẫn còn không chịu nhận tội.
"Thái tử nghĩ như thế nào nếu đêm khuya lẻn vào phòng như nhi nhà lành, ngủ lại phòng, rồi còn phi lễ với người ta". Quận chúa sắp không giữ được bình tĩnh nữa rồi.
Giờ phút này Hàn Phong mới hiểu vì sao sáng nay hạ nhân lại ồn ào như vậy, Thanh danh Quận chúa đã bị hủy trong tay ta rồi. Suy nghĩ một chút rồi bước đến nắm tay Quận chúa "Như Nguyệt, đêm qua là ta có lỗi, ta có chút men rượu trong người không kiềm lòng trước sắc đẹp của nàng. Ta...ta chỉ hôn nàng thôi. Đó là ta có lỗi"
"Người hôn ta vì có rượu sai khiến sao ? Một chút tự nguyện cũng không có à ?". Lúc này nước mắt Quận chúa đã rơi xuống rồi, nàng quay mặt đi không để Hàn Phong thấy nàng khóc.
Không phải Hàn Phong không muốn ôm nàng, nhưng Hàn Phong hoàn toàn không thể làm khổ nàng được, nàng là một cô gái tốt. Vì vậy mọi ý nghĩ trong đầu lúc này tan biết hết chỉ còn lại hai từ " Xin Lỗi". Rồi quay bước đi.
Nhưng lúc này đây, tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc thì chân đột nhiên dừng lại, bụng được hai tay người ôm lại, nước mắt của người làm ướt lưng áo rồi, Quận chúa phía sau vừa khóc vừa nói "Hàn Phong, ngươi cho ngươi là Thái tử thì hay lắm sao, ngươi đứng lại cho bổn cung, bổn cung không cho phép ngươi rời khỏi bổn cung. Ngươi đến đây cướp đi trái tim của bồn cung, cướp đi nụ hôn đầu đời của bổn cung, cướp đi nụ cười của bổn cung, cướp đi tất cả. ngươi nói đi là đi sao. Nếu ngươi dám bước đi ta sẽ gϊếŧ chết ngươi".
Hàn Phong quay gỡ hai tay Quận chúa đang xiết chặt bụng mình, xoay người ôm nàng vào lòng. Quận chúa lại ôm chặt hơn, không còn cách nào Hàn Phong đành ôm Quận chúa dỗ dành "Ta không đi, ta ở đây với mụi".Chuyện đến nước này, từ chối không được, nói ra không xong, Giang sơn Nam Triều, uy danh hoàng tộc không thể bị hủy trong phút chốc. Như Nguyệt, Hàn Phong ta lại lừa dối nàng.
Trong lương đình, có hai người ôm nhau. Bên Ngoài, Tiểu Mai, A Phúc, Cửu hoàng tử và đám hạ nhân trố mắt nhìn.....
Sau đó tự động giải tán.
Hai người vẫn đang ôm nhau. Đứng đó, gió mát thổi ngang làm lay tà áo trắng, gió thổi tung bay mái tóc dài nữ nhân ôn nhu. " Họ thật đẹp đôi a"....
"Huynh yêu mụi từ khi nào ?" Quận chúa ôn nhu hỏi.
"Từ khi nàng yêu ta". Hàn Phong đáp.
"Nghiêm túc đi, vậy ngoài mụi ra huynh có người nào khác nữa không ?". Tay Quận chúa đặt lên hông của Hàn Phong làm tư thế thủ, chỉ cần trả lời không thì "Ma trảo" luôn sẵn sàng chờ.
"Không có". Chỉ vẻn vẹn hai từ thôi.
"TA không nghĩ Quận chúa lạnh lùng, cao cao tại thượng, không vướng bụi trần như nàng lại biết yêu".
"ta không cản nổi trái tim mình"
"Nếu có một ngày nàng phát hiện ta lừa gạt nàng thì nàng có tha thứ cho ta không"
"Huynh dám ?".
"A...ta không dám... muội tha cho ta đi"..........
Hai người đùa giỡn, một người chạy, một người đuổi, Vương phủ đã có sức sống trở lại rồi...
Tác giả có lời muốn nói :
Những nữ nhân xinh đẹp, lạnh lùng nhưng khi yêu rồi ai cũng lộ rõ vẻ mặt như nhau thôi.
Lúc này khá bận nên 1 ngày tối đa 2 chương phục vụ mọi người thôi.