Nam Cung Hoàng Đế

Chương 30: Nụ hôn đầu

Đi chưa đến nơi đã nghe mùi hương khó chịu xông vào mũi. Sao nhiều nữ nhân ăn mặc thiếu vải như vậy ?

"Hàn Nhân ! đệ dẫn ta đi đâu vậy ?"

"Huynh thấy 3 chữ kia không ? Đó là "Hoàng Hạc lâu", kỷ Viện lớn nhất kinh thành". Nói xong kéo Hàn Phong đi nhanh về phía cửa.

Trời ạ, ta vào đây thì làm ăn gì được. Biết vậy không đi cùng tên này.

"Đệ vào đi, ta không vào"

"Đi với đệ, chúng ta chỉ vào uống rượu xem ca hát thôi, không phải chuyện kia".

Hàn Phong không kịp trả lời đã bị một đám nữ nhân lôi kéo vào "Hai vị công tử xin mời vào". Hàn Vân lấy trong áo một tờ giấy, có lẽ là chi phiếu đưa cho một người phụ nữ to béo, mụng mở ục ịch "Tú bà, đây là của bà, mau chuẩn bị cho bổn công tử một phòng tốt cùng tất cả các cô nương xinh đẹp, làm tốt sẽ có thưởng".

Lấy khăn che miệng cười tươi như hoa, tú bà nói "Công tử yên tâm, các nàng sẽ không làm công tử thất vọng. Tiểu Lan, Tiểu Cúc mau dẫn đường"

"Vâng ạ , xin mời công tử". Tiểu Lan và Tiểu Cúc đáp lời rồi dẫn Phong – Nhân hai người đi theo lên lầu.

Bên ngoài là cặp mắt của một nam, một nữ theo dõi hai người từ đầu đến giờ. Chỉ có đều Nữ nhân kia vẫn chưa rời khỏi, tên nam nhân còn lại đã vội vã rời đi.

Căn Phong rộng rãi, trang trí thật bắt mắt. Trên bàn bày các loại thịt, rượu, trái cây. Hàn Phong và Hàn Nhân ngồi xuống, các cô nương lần lượt tới rót rượu, một số khác đang lả lơi múa theo tiếng nhạc du dương. Người đánh đàn là ai thì không rõ, ngồi phía sau bức rèm che đối diện Phong –Nhân.

Hàn Nhân vung tiền thưởng cho mọi người, tiểu tử này say khướt rồi. Hàn Phong cũng không tốt hơn là bao, trái phải không phân biệt được. Nhưng tên tiểu tử này gần như chỉ biết la hét, toàn lực đều giao phó cho Hàn Phong. Hai người nghiêng ngả ra khỏi cửa thanh lâu cũng là hơn nữa đêm. Không còn chỗ để trọ lại. Đỡ Hàn Nhân ngồi xuống bên đường Hàn Phong hỏi "Tiểu đệ, chúng ta không thể ngủ lại đây được, Nhà đệ ở đâu huynh đưa đệ về". Hàn Phong thở hỗn hển dựa vào bờ tường bên cạnh.

"Đệ không muốn đi nữa, đệ muốn ngủ"

"Tỉnh dậy, không được ngủ, đệ nặng như vậy ta không cõng nổi a".

---- Quận chúa phủ.

Một nam tử được phái đi theo bảo vệ Hàn Phong trở về báo tin "Bẩm Quận chúa, Thái Tử và một vị công tử lạ mặt khác đã vào Hoàng Hạc Lâu".

"Được rồi, cho lui"

"Dạ"

Quận chúa mặt không biến sắc. Chỉ là đôi mắt sắc lạnh giận dữ "Hàn Phong ! Huynh đường đường là Thái tử một nước, lại dám vào thanh lâu mua vui".

"Chúng ta có đi tìm Thái tử không Quận chúa". Tiểu Mai bên cạnh hỏi.

"Không cần, trễ rồi mụi về nghĩ ngơi đi".

Trong phòng còn lại một mình Quận chúa, nàng thay y phục rồi trở lại giường nằm ngủ. Hàn Phong không biết từ lúc Hàn Phong bỏ đi, nàng luôn trầm tĩnh nhưng trong lòng nàng không an tâm, liền phái người theo bảo vệ hắn. Nàng đợi hắn đến hơn nữa đêm thế này mà hắn lại ở ngoài hái hoa hưởng lạc.

Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng thấy tức.....Bên ngoài Phong cõng Nhân lão đảo bước vào Quận chúa phủ, hạ nhân thấy Thái tử trở về vội vã hành lễ, Hàn Phong nhanh mắt ngăn chặn "Các ngươi đỡ vị công tử này vào phòng của ta, chăm sóc đệ ấy cẩn thận".

Hạ nhân tuân lệnh đưa Hàn Nhân về phòng. Quản gia hành lễ với Hàn Phong "Để lão nhân đưa Thái tử về phòng nghỉ ngơi"

"Trần quản gia không cần ông nhọc lần, tự ta trở về, khuya rồi mọi người nghỉ ngơi đi"

"Nhưng mà".....Quản gia lo lắng

"Ta không có say"...Hàn Phong ngã nghiêng đi về phòng, Trần Quản gia đứng làm tư thế đỡ khi thấy Hàn Phong sắp ngã....Haiz...

Vừa mệt mõi vừa buồn ngủ, đầu óc lại quay cuồn, Hàn Phong bước đi vô hướng. Không gian yên tĩnh đến lạ thường, Hàn Phong đẩy cửa bước vào. Căn phong tối, căn bản không có ánh nến. Nương theo ánh trăng nhìn thấy cảnh vật xung quanh rất quen thuộc, mùi hương cũng rất quen thuộc.

"Đây không phải là Quận chúa sao, sao nàng lại ngủ ở phòng ta?". Nhẹ giọng hỏi, hình như Hàn Phong quên đây là phòng của ai thì phải.

Hương thơm này thật hấp dẫn a, Hàn Phong ngồi cạnh giường, càng nhìn càng thấy đẹp, đôi môi mọng đỏ hấp dẫn Hàn Phong. Như có một ma lực vô hình nào đó kéo Hàn Phong đến gần hơn và rồi...... Môi chạm môi.."Thơm và ngọt thật", ...dùng sức liếʍ lấy như một đứa trẻ lần đầu biết ăn kẹo......Và rồi......

Chuyện gì đến cũng đến........

Rời đi đôi môi xinh đẹp, miệng rơi đến chiếc cổ trắng nõn của Quận chúa "a...thật thoải mái"....

Sau đó là im lặng....tiếng hít thở đều đều....

Lúc này đây Quận chúa mới mở mắt ra, thầm oán hận tên Hàn Phong vô trách nhiệm. Ngang nhiên nằm trên người nàng ngủ thế này, mùi rượu nồng nặc thật khó chịu. Nàng đẩy Hàn Phong ra, khó khăn lắm mới sửa cho Hàn Phong tư thế ngủ thoải mái nhất, đắp chăn xong xuôi nàng thắp nến. Ngồi trên ghế cạnh giường ngắm nhìn Hàn Phong.

"Trong lòng chàng có ta không?"

Thật ra với người có vỏ công cao như Quận chúa, chỉ cần có tiếng động điều phát hiện được. Lúc Hàn Phong bước vào Quận chúa đã biết rồi nên giả vờ ngủ, xem Hàn Phong làm gì. Không ngờ....

Đưa tay chạm vào đôi môi vừa bị Hàn Phong hôm trộm kia, cảm giác hạnh phúc không rõ, tê dại đến từng tế bào...Có phải nàng đã yêu...Và từ khi nào...Nụ hôn đầu tiên của nàng, bị trộm như vậy sao?

Hàn Phong trở người nói "Uyển Nhi mụi đi đâu không cho ta biết, ta lo lắng a"....Rồi lại hít thở đều đểu, ngủ tiếp.

Đau lòng, ngoại trừ đau lòng là gì... "thì ra trong lòng ngươi không có ta, ngươi yêu nàng ta đến trong mơ vẫn còn gọi tên sao?"

Kìm nén, không cho nước mắt rơi xuống... bước nhanh ra ngoài..Nàng luyện kiếm. Mỗi lần không vui nàng lại luyện kiếm...Gương mặt nàng lạnh băng, tâm nàng càng lạnh hơn.

Đêm khuya, chỉ mình nàng.....luyện kiếm.

--------

Các hảo huynh đệ, không biết như vậy có gọi là H chưa ha?