Nam Cung Hoàng Đế

Chương 29: Cung chủ rời đi

Sau màn nhận thân nhân lâm li bi đát xong, Hoàng hậu lại muốn ngủ cùng Hàn Phong. Ôi, Hàn Phong than vãn, "Số ta thật khổ a".

"Tĩnh nhi a, con của ta lớn lên trông thật soái". Hoàng hậu xoay Hàn Phong tới lui nói.

"Mẫu hậu, thân phận của con chắc người cũng biết, sao có thể làm thái tử được ?" Hàn Phong nghi hoặc hỏi.

"Là phụ hoàng con tuyên cáo với thiên hạ rồi, Phụ hoàng nằm mơ, trong giấc mơ có một vị tiên nhân nói rằng : Chỉ có lập Tĩnh nhi làm Thái tử, Nam triều ta mới đời đời vững mạnh, con dân ấm no"

"Thì ra là vậy. Nhưng thân phận sau này thế nào ? Giấy không gói được lửa"

"Ta và phụ hoàng con tự có cách an bày, con chịu khó ở lại thêm hai ngày nữa. Lễ bộ đang chuẩn bị nghi thức đón Thái Tử hồi cung"

"Tĩnh Nhi đã hiểu"........

-----Đêm khuya, hai người tâm sự chuyện khúc mắc. Có một người thì trĩu nặng tâm tư, ..........

Vì Hàn Phong năn nỉ nên Đường Uyển Nhi ở lại phủ Quận chúa thêm 2 ngày nữa mới trở về lãnh Nguyệt cung. VẪn như mọi ngày Hàn Phong chuẩn bị bữa sáng cho Quận Chúa và Uyển Nhi. Thượng tướng quân sớm đã hộ tống Hoàng thượng cùng hoàng hậu hồi cung.

"Những chuyện nặng nhọc này sao phải làm phiền Thái tử nhọc lòng. Ta không gánh nổi tội danh này đâu". Quận chúa lạnh lùng nói.

"Hai mụi đừng cứ đem vẻ mặt ở Nam cực khi gặp ta được không ? Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta tình nguyện nấu vì hai người mà". Hàn Phong thật khổ tâm.

"Thân phận tiểu nữ thấp hèn sao có thể ngồi dùng bữa cùng điện hạ". Đây là ai nói, chính là Uyển Nhi.

"Ta thật không muốn nhận thân phận này chút nào, hai mụi xa lánh ta như vậy làm gì ?"

Hàn Phong gắp đồ ăn cho hai nàng, bình đạm trôi qua buổi sáng. Buổi trưa Hàn Phong làm xong ghế dựa nằm đọc sách cho Quận chúa, làm thêm chiếc xích đu dưới tán cây cổ thụ. Và hai chiếc ghế dựa lắc lư để ngắm trăng khuya.

Quận chúa không nói gì nhưng có vẻ rất hài lòng với tác phẩm của Hàn Phong. Hàn Phong nắm tay Quận chúa đến chiếc xích đu dưới tán cây cổ thụ, trời không nắng lắm, gió thổi làm rơi những chiếc lá khô lìa cành. "Nhìn Quận chúa và Hàn công tử thật xứng đôi a". Tiếng hạ nhân khen ngợi, cười nói lọt vào tay của Uyển Nhi. Nàng theo hướng ồn ào đi tới, nhìn thấy Quận chúa ngồi trên chiếc xích đu do tự tay Hàn Phong làm, nàng xinh đẹp như vậy, lại là Quận chúa. Hắn phong thái hoàng tộc, lại là thái tử. "Đúng rồi, họ thật xứng đôi". Bất chợt trước mắt nhòe đi hình ảnh hai người, một người ngồi xích đu, một người đẩy xích đu, họ thân mật như đôi phu thê mới cưới.

Nước mắt rơi, một giọt , hai giọt........Quay mặt đi lau nhanh nước mắt. Trở về phòng thu thập một chút, viết vài chữ gửi Hàn Phong. Uyển Nhi rời khỏi kinh thành.

-----

"Quận chúa nàng thích không ?"

"Ta rất thích"

"Nàng thích ta hả ?"

"Ngươi mơ tưởng". Quận chúa nói rồi e thẹn bỏ đi, Hàn Phong chỉ biết cười rồi đuổi theo.

"Ta chỉ đùa thôi mà, haha, nàng cũng ngại nữa sao?"

"Ngươi thật đáng ghét". Quận chúa mắng thầm.

-----

"Quận chúa nàng có thấy Uyển Nhi không?" Hàn Phong hỏi Quận chúa khi hai người đã ngồi vào bàn ăn mà vẫn chưa thấy Uyển Nhi.

"Hồi Quận chúa, Tìm thấy bức thư trong phòng Đường cung chủ". Hạ nhân chạy đến bẩm báo.

Hàn Phong đoạt lấy phong thư, bên trong ghi vài dòng chữ "Đa tạ Quận chúa cưu mang mấy ngày qua, Uyển Nhi có việc gấp cần giải quyết, Xin cáo từ trước. Bảo Trọng!"

"Sao nàng không nói lời nào với ta?"

"Thái tử hy vọng nàng sẽ nói lời gì với người?". Quận chúa nheo mắt phượng nhìn Hàn Phong.

"À...thì ít ra cũng nhắc đến tên ta trong thư chứ". Hàn Phong cố giãy giụa khi còn có thể.

"Được rồi, xem như ta chưa nói gì. TA muốn đi dạo phố một lát"...Hàn Phong một mình đi khỏi Vương phủ, lang thang trên đường, có một nỗi buồn nhẹ trong lòng nhưng không biết tại vì sao?

Tiểu Mai nhìn Hàn Phong đi rồi mới lấy hết dũng khí hỏi Quận chúa "có phải Thái tử như nổi giận không a?".

"Điện hạ nổi giận thì liên quan gì bổn cung? Mụi nhiều lời quá rồi". Lại quay đi bỏ rơi Tiểu Mai ở lại ấm ức "Quận chúa ngài không phải đang khó chịu vì Thái tử lo lắng cho Đường cung chủ sao?".

---- Trên đường lớn....

Hàn Phong thất thiểu vô định, đi không có phương hướng. đường xá giờ này đã lên đèn hết rồi, lại thấy một nhóm người kia tụ lại nghe kể chuyện. Tò mò đến xem sao thì nghe lão phu tử kể rằng "Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đã tìm được Thái tử thất lạc hơn hai mươi năm. Hai ngày nữa sẽ tổ chức đón Thái tử hồi cung, sẽ đi trên phố này, mọi người có thể thấy được dung mạo của điện hạ"...

Cô nương A hỏi "Chẳng hay Thái tử đã có ý trung nhân chưa?"

Lão phu tử "Ta nghĩ là chưa a"

Cô Nương B nói "Vậy hôm đó ta phải thật xinh đẹp mới được, biết đâu lọt vào mắt xanh của chàng...."

.........

Thật là ồn quá đi mất. Hàn Phong tách khỏi đám đông lại đi tiếp về phía trước thì thấy cả đoàn binh lính đang vây bắt một vị công tử trẻ tuổi, nhanh tay kéo hắn ta trốn vào gian hàng bên cạnh rồi ra dấu cho hắn im lặng.

"Ngươi im lặng, còn lên tiếng sẽ bị bắt đấy"

"Đa tạ huynh đã giúp đỡ a"

"Ngươi làm sao lại bị đuổi bắt, phạm tội gì sao ?"

"Ta chỉ là muốn trốn ra ngoài chơi thôi, vậy mà khó khăn như vậy. Còn huynh ?"

"Ta cũng trốn đi chơi"

"VẬy tốt quá, chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi. Ta gọi Hàn Nhân, năm nay 20 tuổi". Nhìn kỹ vị công tử này có gương mặt sáng sủa, ắt hẳn là người có học thức, đặc biệt đôi mày đậm rất có khí phách quân tử.

"Ta gọi Hàn Phong. 27 tuổi"

"Hàn Phong ca ca. Đệ muốn đến một nơi, không biết huynh có đi cùng đi vui chơi không ?"

"Ta không có tiền a". Hàn Phong gương mặt trở nên méo mó. Quả thật mình không có tiền. Quận chúa không có trả lương cho ta nha.

"Đệ lo hết. Chúng ta thật có duyên gặp, không những vậy tên của đệ với huynh đều có chữ « Hàn »"

Đợi binh lí đi hết, hai người từ sạp bán đồ chui ra, liền tung tăng đi về hướng tiểu công tử Hàn Nhân đã chỉ.

Trời đêm nay gió lạnh, bóng hai người đỗ dài trên con đường phía trước, vừa đi vừa nói chuyện hăng say.......

Lời tác giả : Mọi người có biết Tiểu công tử sẽ xuất hiện là ai không ?

Nếu đoán đúng tác giả nguyện trả lời một câu hỏi bất kì, có thể liên quan đến nội dung truyện trong các chương mới hoặc nội dung nào cũng được !

« QUÂN TỬ NHẤT NGÔN »......Mại dô mại dô