Trong gương là một thiếu niên thật soái a, cung phục dành riêng cho Thái tử Nam Triều được khoát lên người Hàn Phong, áo khoát màu vàng, hoa văn được thêu bằng chỉ vàng óng ánh, mũ đội là vàng nguyên chất được các thợ kì công chế tạo. Dáng người chững chạc hơn so với phong cách lãng tử ngày thường.
"Tham kiến Quận chúa". Những cung nữ đang hầu hạ Hàn Phong mặc y phục, chải tóc vừa xong, thấy Quận chúa bước vào vội vàng hành lễ.
"Các ngươi lui ra đi". Quận chúa ra lệnh rồi bước đến đối diện Hàn Phong, Sửa áo lại thật chỉnh tề. Ánh mắt ấm áp nhìn nhau.
"Thật không nhìn ra Hàn Phong mặc cung phục lên lại khác như vậy ?"
"Rất đẹp phải không ? haha". Hàn Phong cười tự mãn. Sau đó hai tay sờ cằm, híp mắt lại ra vẻ mờ mịt. "Hôm nay nàng mặt cung phục thật đẹp, rất dịu dàng và uy nghiệm a".
"Cũng may mắn nàng ngồi trong kiệu, nếu không nam tử lớn nhỏ trong thành phải dẫm lên nhau để nhìn nhan sắc của nàng". Hàn Phong suy ngẫm nói.
"Vậy Thái Tử người cưỡi ngựa từ đây tới Cung chắc làm cho nữ nhân trong thiên hạ phải nghiêng mình chào đón".
"Ta không có mị lực như nàng a". Nói rồi nắm tay Quận chúa. Không ngờ Quận chúa lại gỡ tay Hàn Phong ra, xoay người đưa lưng về phía Hàn Phong.
"Giữa thanh thiên bạch nhật người nắm tay ta như vậy còn ra thể thống gì". Quận chúa lại nghiêm túc nói tiếp "Chuyện người cùng Cửu hoàng tử đến Thanh lâu hôm đó Hoàng bá bá vẫn chưa phát hiện, nếu như phát hiện rồi người tự biết hậu quả như thế nào đi.
"Ta biết rồi, nàng đừng nghiêm túc như vậy mà, rét run ta rồi a". Vừa nói vừa làm động tác rét lạnh, ôm hai tay của mình vào nhau.
"Bẩm Thái tử, Quận chúa, Giờ khởi hành đã tới, mời Thái Tử và Quận chúa xuất phát". Một vị công công đến thông báo.
Sau khi đỡ Quận chúa lên chiếc kiệu xa hoa, Hàn Phong quay lại bạch mã được trang hoàng lộng lẫy, một vị thái giám đang nằm sát xuống đất, thường xem phim truyền hình nên Hàn Phong biết tiểu thái giám đang làm bàn đạp để mình bước lên. Vội vàng cảm thông đến nâng tiểu Thái giám dậy rồi nói "Ngươi đứng lên đi, sau này không cần làm như vậy, ta có thể tự mình leo lên ngựa".
Chỉ thấy tiểu thái giám hốt hoảng quỳ xuống giọng run run "Nô tài tội đáng chết, không đáng để Thái tử nhọc tâm, đây là bổn phận của nô tài".
Hàn Phong chỉ mỉm cười rồi tự mình leo lên ngựa một cách lưu loát. Ánh nắng cũng bắt đầu lan tỏa, làm hồng cả làn da trắng nỏn của Hàn Phong, trán bắt đầu có dấu hiệu chảy mồ hôi. Xung quanh dân chúng chen nhau nhìn xem tướng mạo của vị Thái tử Nam triều, người người khen "Thái tử thật nhân từ", "Thái tử thật soái", "Thái tử thật phong độ", "Chàng nhìn ta kìa","Chàng nhìn ta chứ không phải ngươi"..bla..bla....Trời rất nóng nhưng Hàn Phong vẫn tươi cười với mọi người, không biết dân chúng ra thành đứng xem mình là tự nguyện hay do bị ép buộc. Dẫn đầu là đoàn quân của Cửu hoàng tử Nam Cung Nhân, cửu hoàng tử cưỡi ngữa chậm rãi đi trước mở đường, tiếp đến là những võ quan đi bộ chậm rãi thành hai hàng dọc. Ngựa của Hàng Phong đi giữa, hai binh lính ở hai bên bảo vệ, phía sau là kiệu của Quận chúa, Đi sau cùng là quan võ. Đoàn người cùng ngựa dài xa tít đi vào hoàng thành, thật hùng dũng. Rất oai a.
Cửa thành cao sừng sững kia đã mở, cảnh tượng này ngỡ chỉ thấy trên phim. Không ngờ ngày hôm nay chính mình được làm nhân vật chính. Trước cổng thành, bá quan văn võ xếp thành hàng dài, Dẫn đầu là Hoàng thượng và Hoàng hậu, phía sau có thể là các hoàng tử công chúa. Ngựa dừng lại, tiểu thái giám lại quỳ xuống để Hàn Phong đạp lên mình xuống ngựa. Tất nhiên Hàn Phong lại lệnh cho tiểu thái giám tránh ra, từ mình nhảy xuống. Vị công công bên cạnh nói nhỏ với Hàn Phong nghi lễ khi gặp Hoàng thượng và Hoàng hậu. Hàn Phong nghe xong gật đầu cảm tạ.
Bước đến trước mặt, quỳ xuống hành lễ "Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu".
Bá quan văn võ và các hoàng tử công chúa đồng loạt hành lễ "Cung nghinh Thái tử điện hạ hồi cung".
"Tĩnh nhi đứng dậy không cần đa lễ". Cả Hoàng thượng và Hoàng hậu rất yêu quý Hàn Phong. Mọi người lại tiến đến Nguyên Hòa Điện làm lễ bái kiến tổ tông. Nữa canh giờ trôi qua lại di chuyển đến Điện Kim Loan nghe sắc phong thánh chỉ :
"Phụng thiên thừa vận – Hoàng đế chiếu rằng : Nam Cung Tĩnh – Tự Hàn Phong từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, nay đã tìm được, vị trí Thái tử vẫn giữ nguyên. Trẫm sắc phong Nam Cung Tĩnh làm Thái Tử - Ngụ tại Đông cung. Chuyên tâm học hành ra sức vì đất nước. Khâm thử !!!""
"Thái Tử Nam Cũng Tĩnh tiếp chỉ". Giọng đọc lanh lảnh của Lý công công vang lên. Hàn Phong quỳ nâng hai tay tiếp chỉ. "Tạ Phụ Hoàng, Phụ Hoàng hoàng vạn tuế - vạn tuế - vạn vạn tuế "
-----Kim loan điện đang diễn ra lễ sắc phong thì bên kia Khôn Ninh Cung hoàng hậu cùng Quận chúa tâm sự nhập thần, vỗ nhẹ lên bàn tay của Quận chúa, Hoàng hậu nói "Nguyệt Nhi, bổn cung đã từng nói nếu tìm được Tĩnh nhi, Sẽ nhanh chống lập con làm Thái Tử Phi. Nhưng không biết trong lòng Nguyệt nhi đã có ý trung nhân chưa ?"
"Tạ Hoàng hậu nương nương, mọi việc xin Hoàng hậu nương nương làm chủ". Nguyệt Nhi e thẹn đáp.
"Bổn cung già rồi, nhưng cũng không vì vậy mà ép ai cả, tình cảm con và Tĩnh nhi có thể bồi đấp, bổn cung mong sớm ngày được uống chén trà con dâu". Khóe mắt cay cay hoàng hậu nói.
Việc của Tĩnh Nhi sẽ để Tĩnh nhi nói cùng con. Ta cũng không có cách nào can thiệp. Haiz.
-------
Rất lâu rồi mọi người không thấy Đường cung chủ xuất hiện, có ai thắc mắc nàng ấy đi đâu không?
Từ khi thấy Hàn Phong và Quận chúa bên nhau, Đường cung chủ thu dọn hành lí rời khỏi. Nàng nghĩ từ lúc bắt đầu đau khổ như vậy thì thôi chấm dứt, nàng không muốn vương vấn mối quan hệ này nữa.
Tối đó nàng ngủ lại kinh thành một đêm, định sáng mai mới lên đường. Ban đêm đi dạo phố thì gặp Hàn Phong, nên đã đi theo. Không ngờ gặp Hàn Phong đi cùng một công tử khác vào thanh lâu. Tức giận, nhưng nàng là nữ nhân sao có thể bước vào đó, vì vậy nàng lặng lẽ đứng ở một góc tối theo dõi đến khi Hàn Phong ngã nghiêng đi ra, nàng lại lặng lẽ theo Hàn Phong đến phủ Quận chúa mới yên tâm trở về.
----Giờ có lẽ nàng đã trở về Lãnh nguyệt cung rồi.