Vì nơi đây không có internet, không có điện thoại, không có vi tính nên thời gian trống cơ hồ rất nhiều. Cũng giống như hiện tại, Hàn Phong có thời gian ngẩng đầu nhìn ánh trăng chậm rãi lơ lửng trên bầu trời tối đen. Lúc trước Hàn Phong không hề lãng mạn, cũng không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp như vậy. Một hương thơm nhàn nhạt xông đến, thì ra là Quận chúa.
"Bổn cung đã nhờ người thay nước ấm cho Đường cung chủ, người có thể nhanh tắm".
"Uyển Nhi tạ Quận chúa ban ân". Nói xong dùng khinh công bay xuống. Chỉ còn lại Hàn Phong và Quận chúa trên mái nhà.
"Huynh làm thế nào quen được Đường cung chủ ?". Quận chúa nghiêm mặt hỏi.
"Ta vô tình gặp muội ấy trên đường, muội ấy bị thương ta đưa muội ấy về chữa trị. Sau đó muội ấy biến mất không lời từ biệt. Hôm nay thì gặp lại. Chỉ có vậy thôi"
"Thật chỉ có vậy"
"Ta sao phải giấu cô chứ ?"
"VẬy người và cô ấy thành thân từ khi nào ?"
"Ta vẫn còn độc thân"
"sao gọi người ta là Tiểu nương tử"
"Đùa thôi"
"Không cho phép ngươi đùa"
"Tại sao ta phải đợi muội cho phép ?"
"Không tại sao. Chỉ là ngươi không được gọi cô ta như vậy nữa"
---------người đối người đáp cũng đã hơn nữa canh giờ. Uyển Nhi cũng đã tắm xong. Hai người Hàn Phong và Quận chúa cũng cảm thấy lạnh nên quyết định trở lại phòng. Nhưng vấn đề bây giờ là làm sao xuống ? Lúc nãy Hàn Phong được Uyển Nhi xách lên a.
"Như Nguyệt ! muội chậm đã, đừng bỏ ta a"
"Không phải ngươi rất giỏi sao ? ngươi là anh hùng cứu mỹ nhân mà, giờ gọi ta làm gì ?"
"Hai chuyện đó khác nhau mà"
Đang nói thì cơ thể choáng váng, ngã sắp xuống nền đất thân yêu, lòm còm bò dậy chống lưng. " Đau chết ta rồi".
Lúc này trong phòng đã có thêm một chiếc giường nhỏ, một cái chăn. Không cần nói cũng biết cái chăn này được dành riêng cho Hàn Phong.
"Quận chúa đại nhân, Đường cung chủ ! Tiểu nhân mời hai người dùng cơm". Hàn phong làm tư thế mời.
Món ăn cổ đại thật khó ăn, gia vị không đậm đà, nhạt quá.
"Thật khó ăn". Quận chúa đặt đũa xuống.
Uyển Nhi không nói gì nhưng Hàn Phong đồng tình với điều đó. Đây là lần đầu tiên hai nữ nhân đứng về một phía như vậy.
"Hai muội đợi ta một lát, ta sẽ đi nấu mì cho hai muội". Hàn Phong đem đồ ăn xuống hỏi tiểu nhị mượn nhà bếp, hì hục một lúc sau bưng lên ba bát mì rau thịt thơm ngát.
"Haha, đói lắm phải không ? Cái này của Như Nguyệt, cái này của Uyển Nhi"
"Thơm, ăn đi". Hàn Phong ăn ngon lành cành đào, hai người đẹp dù đói nhưng vẫn ăn rất nhã nhặn....
--------
Kim Loan điện------
Sau khi THượng tướng quân báo cáo tình hình với Hoàng thượng và Hoàng hậu xong thì cáo lui. Hoàng hậu cố kìm nén cảm xúc tâu : "Hoàng thượng, thần thϊếp không còn chờ được nữa nên đã bí mật liên lạc với Đồ nhi của Sư mụi, mạng lưới liên lạc của nàng rất rộng. Thϊếp tin sẽ nhanh chống tìm được đám người cướp Thái tử đi".
"VẬy đồ nhi của Sự mụi khi nào đến ?"
"Theo thư đồ nhi gửi thì cũng đã đến ngoài thành rồi, có thể ngày mai sẽ đến đây ?"
"Được, không còn sớm, nàng mau đi nghỉ ngơi"
"THần thϊếp cáo lui"
------
Khách đếm ngoài thành....
Nằm xoay qua xoay lại không ngủ được. có lẽ nền đất lạnh hay do nơi đây bỗng dưng rơi vào trầm lặng ? Tiếng sói tru........
"Như Nguyệt, Uyển Nhi hai mụi ngủ chưa ?"
"Chuyện gì vậy ?". Quận chúa hỏi.
"Ta không ngủ được".
"Hay ta kể chuyện cho hai muội nghe: Ngày xửa ngày xưa, ở một đất nước nọ, có một gia đình nọ có một người con gái, nhưng vì gia đình cô ấy rất muốn có tôn tử nối nghiệp nên đã để cô ấy giả dạng thành nam nhân. Và ở đất nước đó rất tự do, nam có thể yêu nam, nữ có thể yêu nữ. Cuộc sống của cô ấy rất hạnh phúc, trải qua hai mươi năm cô ấy bỗng phát hiện mình không phải là con ruột của cha mẹ nên cô ấy rất buồn"
"Tiếp theo thì thế nào ?" QUận chúa hỏi.
"Một ngày nọ, cô ấy bỗng lạc đường đến một nơi xa lạ, cuộc sống cô ấy trải qua bình đạm, cô ấy có thương một người nhưng không biết người ấy có thương mình không?"
"Vậy cô ấy có nói với người ta không?" Uyển Nhi hỏi.
"Cô ấy không nói, vì cô ấy là nữ nhân, nếu như nói ra ngay cả tình bạn với người cô ấy yêu cũng chẳng còn"
"Câu chuyện buồn thật" Quận chúa nói.
"Nếu hai mụi là nữ nhân kia thì hai mụi có đồng ý không?" HÀn phong hỏi với ánh mắt chờ mong.
"Ta không biết, nhưng sẽ suy nghĩ lại". Quận chúa trả lời.
Hàn Phong thấy câu trả lời do dự nên không hỏi tiếp nữa. Chắc chắn Uyển Nhi cũng sẽ không đồng ý đâu.
"Chúc hai mụi ngủ ngon".
Sáng hôm sau mọi người dậy khá sớm chuẩn bị vào thành. Quận chúa nói với tiểu nhị đi mua thêm một con ngựa cho Uyển Nhi. Thế là ba người cùng vào thành....