Một canh giờ sau ba người hai ngựa chạy đến thị trấn ngoài thành, ở đây chỉ có một khách điếm nhỏ, ba người Hàn Phong đi vào. Hàn Phong hỏi: "Ông chủ, cho chúng tôi hai phòng".
Bốn cặp mắt nhìn về phía Hàn Phong, mỗi người mỗi suy nghĩ.
Quận chúa nghĩ "Ngươi định ngủ cùng cô ta?"
Uyển Nhi nghĩ "Ngươi và cô ta quan hệ như thế nào mà lại ngủ cùng nhau?"
Hàn Phong nghĩ "Quận chúa! Hôm nay ủy khuất cho nàng phải ngủ cùng Uyển Nhi rồi"
Ông chủ là một lão bá khoảng ngoài 50 tuổi, cười e ngại cung kính "Thưa ba vị khách quan, khách điếm hôm nay đặc biệt đông khách, còn duy nhất chỉ một phòng thôi".
Im lặng không ai nói gì, chỉ thấy bóng dáng hai vị mỹ nữ lạnh lùng bỏ lại bóng lưng cho Hàn Phong.
"Ta không ở"
"Ta cũng không ở"
"Nhưng ta rất muốn ngủ a"... Hàn Phong chạy theo.
"Hai người dừng lại, dừng lại nghe ta nói. Nơi đây hẻo lánh như vậy tìm đâu ra quán trọ khác ? Ta sẽ nói ông chủ thêm một chiếc giường, Hai người ngủ trên giường ta ngủ ở dưới đất được không ?". Hàn Phong với vẻ mặt chó con đang chờ chủ nhân sờ đầu.
Hai người đẹp đứng lại rồi, nhưng không thèm nhìn Hàn Phong. Hai người cho nhau ánh mắt không thân thiện rồi bước thẳng đến ông chủ đang đứng đó xem kịch vui đồng thanh nói "Ông chủ dẫn đường".
Lúc này Hàn Phong mới thở phào nhẹ nhõm, lên đến phòng chưa vào vội mà đứng bên ngoài chờ ông chủ "Phiền ông cho người chuẩn bị nước nóng lên đây, chuẩn bị thêm một giường nữa giúp ta".
"Công tử yên tâm, lão sẽ phân phó ngay".
Đợi ông chủ đi rồi Hàn Phong mới bước vào, chỉ thấy Quận chúa và Uyển Nhi ngồi trên bàn đối diện nhau. Hàn Phong đi đến ngồi ở giữa, rót trà cho hai người "Công tử mời uống trà, Uyển Nhi uống trà".
Không khí quá xấu hổ, nữ nhân gặp nhau có khi lại thành cái chợ, sao hai người này như đưa Hàn Phong về bắc cực vậy ? Hàn Phong đang không biết mở lời như thế nào thì tiếng tiểu nhị gõ cửa "Khách quan, đã có nước nóng".
Hàn Phong Chạy nhanh đi mở cửa, mừng rỡ vì thoát khỏi không khí nặng nề này "Huynh đệ, ngươi đem nước vào đi, đa tạ a".
Sau nhiều lần đổ nước vào mộc dũng (thùng tắm) đã đầy, tiểu nhị cáo từ. Hàn Phong vẫn còn đang e ngại không biết ai là người sẽ tắm trước, làm sao bây giờ, nên nhẹ giọng hỏi :
"Hai nàng ai sẽ là người tắm trước ?".
Không ngờ cả hai người đề đứng dậy cùng nói "Ta trước". Rồi nhìn nhau.
"Cô có biết ta là ai ?" Quận chúa hỏi.
"Ta nghĩ cô nương cũng không biết ta là ai ?" Uyển Nhi từ tốn đáp.
Hàn Phong ".............."
Quận chúa nhìn Hàn Phong đang á khẩu ra lệnh "Hàn Phong !chàng nói cho cô ấy biết đi". Chưa hết bàng hoàng vì hai người con gái mỹ lệ này khi tranh nhau thật đáng yêu thì lại bàng hoàng bởi cách xưng hô "Chàng" của Quận chúa".
Đối với Hàn Phong, thân phận cùng địa vị không quan trọng, nhưng thời điểm này cả hai nàng đều đến cùng lúc, "việc ai tắm trước mình không thể giải quyết a, trừ phi hay nàng tự nhường nhau".
"Uyển Nhi, Đây là Quận chúa Như Nguyệt của Nam Triều, nhi nữ của Thượng Tướng Quân Trần Triển, Ái nữ của Hoàng thượng và Hoàng hậu". Hàn Phong chậm rãi nói, vẫn không quên nhìn lén biến hóa trên gương mặt của Uyển Nhi. Nhưng làm sao có thể nhìn ra trên gương mặt xinh đẹp có thay đổi gì.
Uyển Nhi cười nhìn Hàn Phong "Lần trước không kịp nói từ biệt với chàng, vì ta có việc gấp. Không giấu chàng nữa, ta là Cung Chủ Lãnh Nguyệt cung – Đường Uyển Nhi. Về uy danh của Lãnh Nguyệt cung trong thiên hạ ắt hẳn Quận chúa ngài đây đã biết".
"Ở đây hai nàng đều cao cao tại thượng, đều xinh đẹp như vậy, mình ta xấu nhất vậy để ta quyết định thay các nàng"
"Tránh ra". Quận chúa và Đường cung chủ đồng thời quát.
Mắt thấy tình hình quá căn thẳng, Hàn Phong nắm tay Uyển Nhi "Tiểu nương tử, ngươi đưa ta lên mái nhà ngắm trăng đi, ta thật rất muốn lên trên cao để hóng gió ngắm trăng". Kéo tay Uyển Nhi đi ra ngoài vừa quay lưng nói với Quận chúa "Nàng thong thả tắm, khi nào tắm xong nói ta biết".
Hai người đi, Một người thoải mái vì giải quyết xong rắc rối. một người rối bời trong lòng vì cái nắm tay không biết vô tình hay có ý, một tiếng gọi "Tiểu nương tử" không biết ngại miệng kia . Và một người ở lại rét lạnh nơi đáy lòng.
-----Trên mái nhà có hai người đang ngắm trăng.
"Uyên Nhi năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?"
"22 tuổi"
"Ở cổ đại nữ nhân tuổi này đã xuất giá, nàng đã có phu quân chưa ?". Vẫn nhìn mặt trăng to sáng kia mà hỏi.
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết ?"
"Vì chúng ta là bạn hữu"
Im lặng một lúc không nói gì. Hàn Phong nghĩ là Uyển Nhi giận nên làm hòa "Không nói cũng được, vậy ta gọi nàng là Uyển Nhi mụi mụi được không ?"
"Ta là Cung chủ lãnh nguyệt Cung, ta không được phép vương vấn tư tình". Buông hàng mi dài Uyển Nhi nói.
"Sao lại có luật lệ ép người ta như vậy, phàm là người ai lại không có thương yêu, không lẽ muội phải cô độc cả đời".
Uyển Nhi chưa nói cho Hàn Phong biết vế sau thôi "Nếu nam nhân nào đã nhìn thấy dung mạo của nàng, yêu nàng thật lòng, nguyệt bên nàng suốt đời, và nàng cũng yêu người đó, thì nàng vẫn có thể thành thân". Nhưng mà Uyển Nhi không có nói tiếp.
-----Bên trong phòng là một bóng lưng trắng nõn, gương mặt lạnh toát, nàng sẽ không tha cho tên Hàn Phong dám làm càn trước mặt nàng. Nhất định không tha cho hắn...