Rừng trúc phía Tây...
Hai chú ngựa chạy song song nhau với tốc độ 30km/h. Đương nhiên đơn vị vận tốc này chỉ có Hàn Phong nói thôi. Nắng chiều vẫn chưa vơi đi cái nóng, bóng dáng hai thiếu niên trên hai con hắc mã tạo cho người ta cảm giác như hai người đang đua ngựa.
Đang chạy nhanh con ngựa của Hàn Phong chợt đứng lại hí vang lên rồi xoay một vòng sang con đường phía trái chạy thẳng vào rừng xanh hút. Hàn Phong lảo đảo cố gắng ghìm chặt yên ngựa và dây cương.
"Chết ta rồi, dừng lại ngươi nhanh dừng lại cho ta?"
Thiếu niên áo Tím cưỡi hắc mã vật vã phía trước đang cố tìm cách để dừng lại, Thiếu niên áo trắng tung bay phía sau đang cưỡi hắc mã cố đuổi theo thiếu niên phía trước.
Hai người được hắc mã Hàn Phong cưỡi dẫn đến sâu bìa rừng, Ngựa của Hàn Phong hí vang rồi dừng lại. Hàn Phong phóng xuống ngựa dựa vào gốc cây bên cạnh "Quận chúa, Hảo hắc mã a. Ta sắp không nhìn thấy đường đi rồi". Thở hổn hển Hàn Phong nói.
Gương mặt Quận chúa hốt hoảng phóng đại trước mặt Hàn Phong "Được cưỡi hắc mã của bổn cung là phúc đức của ngươi đó". Thật chất thì lúc đuổi theo nàng hận không thể vượt mặt ngăn tiểu hắc mã lại, lúc đó nội tâm nàng dấy lên một nỗi sợ hãi không nên lời.
Mặt trời đã xuống chân núi, trong rừng trúc gần như một mảnh tối đen, gió mang theo hơi lạnh ùa tới cảm giác hoang vắng ùa về. Tiếng kiếm, tiếng đánh nhau, có âm thanh va chạm....
"Như Nguyệt, hắc mã của nàng thông minh thật. Có người đánh nhau, chúng ta đến giải vây thôi". Nắm tay Quận chúa đi đến nơi phát ra tiếng đao kiếm. Ẩn nấp gốc cây gần đó, phát hiện ra 3 tên nam tử mặt mày hung tợ đang đánh nhau cùng với một cô gái.
"Nhìn cô ấy rất quen mắt, Đúng rồi là " Đường Uyển Nhi"". Hàn Phong nói thầm.
"Ngươi làm sao quen được cô ta?" Quận chúa hỏi.
"Chuyện này nói sau đi, ta muốn đi giúp một tay". Quận chúa kéo Hàn Phong trở lại "Ngươi tay trói gà không chặt làm sao giúp nàng. Có khi còn làm gánh nặng cho nàng".
"Nàng xem nếu không ra đó Uyển Nhi sẽ bị thương". Hàn Phong lo lắng Uyển Nhi xảy ra chuyện nhưng vẫn ngoan ngoãn núp sau gốc cây. Quận chúa ra hiệu cho Hàn Phong im lặng.
Uyển Nhi đang bị đối thủ tấn công, nàng bị đối thủ dồn đến gốc cây to phía trước, họ nói với Uyển Nhi điều gì đó. Hàn Phong còn đang nhìn khẩu hình miệng để đón xem họ họ nói gì. Nhưng Quận chúa thì khác, nàng có nội công cao như vậy dĩ nhiên thính lực hơn người, Quận chúa nghe cuộc đối thoại giữa họ "Nếu ta đoán không lầm, cô nương là Đường Uyển Nhi, cung chủ lãnh nguyệt cung. Từ trước đến nay chưa ai nhìn thấy dung mạo thật của nàng. Bọn ta phụng mệnh chủ công đến gϊếŧ ngươi, nhưng bọn ta rất muốn biết dung mạo thật sự của Cung chủ, xem nàng xinh đẹp như tiên nữ hay xấu đến ma chê quỷ hờn mà phải mang khăn che mặt suốt ngày".
Quận chúa nghĩ thầm "Thì ra nàng là cung chủ Lãnh nguyệt cung, người có võ công cái thế lại là một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy".
Mắt thấy bàn tay thô ráp của tên hung tợn giơ lên sắp chạm vào mặt Uyển Nhi, Hàn Phong không đợi được nữa, nhảy ra từ phía sau gốc cây vừa chạy vừa hô lớn "Láo xược, ai cho phép tên vô lễ ngươi nhìn dung mạo nương tử của bổn công tử, tránh ra cho ta". Hàn Phong đẩy tay của tên nam tử này, dùng chân đá vào bụng hắn khiến hắn lui về phía sau ba bước rồi ngã xuống. Dang hai tay đứng trước chắn trước mặt Uyển Nhi, nghiêng người hỏi "Mỹ nữ, nàng không bị thương chứ?"
"Ta không sao, ngươi sao lại ở đây?" Uyển Nhi khó hiểu hỏi.
"Biết nàng bị bắt nạt ta đây đến cứu nàng". Vẫn giữ nguyên tư thế đứng chắn trước mặt người đẹp Hàn Phong trả lời.
"Hay cho một màn anh hùng cứu mỹ nhân, ngươi có thể đánh lão đại ta đây?" Một tên nam tử khác bước lên hỏi.
"Không đánh thắng cũng phải thắng, nhưng bổn công tử không thích đao kiếm. Ngươi để bọn ta đi ta có thể bỏ qua chuyện ngươi vô lễ với nương tử ta".
Một câu nương tử hai câu nương tử, Quận chúa không chịu đựng nổi cũng nhảy ra từ gốc cây đi đến trước mặt Hàn Phong, mắt đánh giá Uyển Nhu. "Mắt sáng, mày ngài, da trắng, tóc đen mượt, dáng người thướt tha, thật không nhìn ra Cung chủ lãnh nguyệt cung lại có dáng vẻ tuyệt mỹ như vậy".
"Lại một tên công tử trói gà không chặt muốn diễn trò ở đây, tất cả lên cho ta, hôm nay ngươi phải van xin lão tử đây tha cho ngươi". Nói rồi tên nam nhân cười lớn.
"Ai van xin ai còn chưa biết đâu". Quận chúa lên tiếng.
Quận chúa xuất chiêu nhanh như chớp, xoay người tung chân đá vào cầm tên nam nhân khiến hắn không kịp phản ứng, chiêu tiếp theo là 3 ám khí nhỏ như kim tung ra từ óng tay áo. Chỉ thấy 3 tên nam nhân trợn mắt chỉ tay về phía Quận chúa hô "Ngươi!" sau đó ngã xuống đất. Không tốn chút sức lực nào đã xử lí xong ba người.
"Quận...công tử, ngươi gϊếŧ người rồi". Định gọi Quận chúa thì nhớ lại còn Uyển Nhi bên cạnh nên Hàn Phong thay đổi cách xưng hô. Hàn Phong lay bọn họ nhưng họ vẫn nẵm yên bất động.
"Họ chỉ bị hôn mê thôi, ba canh giờ sau sẽ tự tỉnh dậy". NGười im lặng là Uyển Nhi lúc này mới lên tiếng.
"Thật không hổ danh là Cung chủ lãnh nguyệt cung, kiến thức sâu xa, võ học uyên bác". Quận chúa nhìn Uyển Nhi khen.
"Cô nương quá khen, ta chỉ là vô tình biết được thôi". Uyển Nhi nhẹ nhàng đáp trả. Quận chúa biết thân phận nữ nhi bị bại lộ cũng không nói gì thêm.
"Vết thương lần trước của nàng khỏi rồi sao? Sao lúc nào cũng bị người khác truy bắt hết vậy. Nếu không gặp bọn ta nàng sẽ gặp nguy hiểm rồi". Hàn Phong sờ vào vết thương lúc trước của Uyển Nhi lo lắng cào nhào.
"Ta không sao, ngươi lại gọi ta là nương tử không sợ ta gϊếŧ ngươi sao?"
"Không sợ, nàng khẩu thị tâm phi". Nói xong cười hehe.
"Ngươi không để ý đến cô nương nhà người ta, đến đây hỏi ta làm gì?"
Hàn Phong quay đầu lại đã thấy Quận chúa đi đến nơi hai con hắc mã ăn cỏ. Vội kéo tay Uyển Nhi chạy theo "Công tử đợi ta, trời tối rồi không nên đi một mình".
Quận chúa đã ngồi ngay ngắn trên ngựa, lòng đang âm thầm xem Hàn Phong sẽ giải quyết chuyện này như thế nào thì nghe Hàn Phong nói.
"Đêm nay chúng ta ở trọ ngoài thành đi. Từ đây ra tới thị trấn là khuya lắm rồi. Uyển Nhi nàng theo chúng ta đi, nơi này không an toàn".
Nghe đến đây Quận chúa giục ngựa chạy nhanh ra khỏi khu rừng mà không nói tiếng nào.
"Công tử ngày đứng lại, đợi ta"........
"Uyển Nhi nhanh lên ngựa". Hàn Phong đỡ Uyển Nhi lên ngựa rồi nhảy lên ngồi phía sau nàng, hai tay vòng qua eo lấy dây cương cũng bắt đầu đuổi theo Quận chúa....
Rừng trúc lại vắng lạng chỉ nghe tiếng vó ngựa trải dài, Ánh trăng trên trời tỏa sáng đường đi, một người một ngựa lẻ loi phía trước, hai người một ngựa lặng lẽ đuổi theo sau...........