« Ngươi có biết vì sao tưởu lâu này có tên Phong Nguyệt lâu không ? » Vị công tử lên tiếng hỏi.
Thôi rồi Hàn Phong nghĩ thầm "Ta vừa tới nơi đây, làm sao biết tửu lâu này có tên là vì đâu ? ». Còn đang không biết trả lời như thế nào thì có một người chừng 50 tuổi,để râu dài trông giống như những phu tử trên tivi bước đến " chẳng hay lão phu có thể ngồi cùng bàn không ?"
Vị công tử còn do dự thì Hàn Phong chợt hỏi " vậy phu tử có thể sẽ biết Phong Nguyệt lâu từ đâu mà có ? Xin mời phu tử ngồi"
"Haha. Thật ra chuyện cách đây hơn 20 năm, Nam triều chưa được bình yên thế này. Giặt ngoại xăm nổi lên khắp nơi, Hoàng đế hiện tại phải chạy khỏi hoàng thành tránh giặt. Lúc đó thái tử Nam Cung Tĩnh vừa chào đời, Hoàng đế vì bảo đảm tính mạng cho Thái tử đã đánh lạc hướng giặt, để Hoàng hậu ôm Thái tử chạy ra thành trốn."
"Sau đó thì sau ?" Hàn Phong cùng vị công tử đồng thời lên tiếng hỏi.
"Sau đó thì viện Binh của Trấn Bắc đại tướng quân vừa trở về tiếp ứng kịp thời, đã giải vây Hoàng thành, Hoàng đế và Trấn Bắc đại tướng Quân đến giải cứu Hoàng hậu nhưng đến nơi chỉ thấy Hoàng hậu người đầy máu, nằm bất tỉnh trên đường"
Vị công tử hỏi "vậy thái tử đâu ?"
"Sau khi hồi cung, 5 ngày sau Hoàng hậu mới mơ màng tỉnh dậy gọi tên « Tĩnh Nhi ». Người khóc suốt tự trách mình không bảo vệ được Long tử của Hoàng đế. Nghe đồn rằng Thái tự bị 1 nhóm hắc y nhân mang đi. Còn sự thật thế nào thì lão phu không rõ"
"Thứ cho tiểu tử không rõ, chẳng hay việc phu tử vừa kể có liên quan gì đến Phong Nguyệt lâu ?" Hàn Phong vẫn còn thắc mắc.
"Haha. Trấn Bắc Tướng quân vốn được Hoàng đế tin tưởng như huynh đệ, cũng nhờ Tướng quân mà có thể bảo vệ được Hoàng thành, bảo vệ được Nam Triều vững mạnh và tồn tại đến ngày nay. Nên đã Phong Vương cho Tướng Quân đồng thời phong cho Con gái Trần Như Nguyệt là Như Nguyệt Quận Chúa. Nếu đến năm Quận chúa 22 tuổi, tìm được Thái tử sẽ lập Như Nguyệt làm Thái Tử Phi. Nếu vẫn không tìm được Thái tử, thì sẽ để Như Nguyệt tìm một như ý lang Quân"
"Hiện tại Quận chúa cũng đã hơn 22 tuổi, vậy là Thái tử không còn hy vọng ?"vị công tử đỡ trán suy nghĩ.
Phu tử tiếp lời "Thái tử Nam Cung Tĩnh, Tự Hàn Phong. Vì tửu lâu này do Quận chúa làm chủ, Hoàng đế tự tay đề tên Phong Nguyệt lâu với hy vọng kết đôi Quận chúa và Thái tử".
Thì ra là vậy "vậy là ta vẫn còn 1 Hoàng huynh sao ?".
"Cũng đã trễ, lão phu cáo từ tại đây. Rượu rất ngon, đa tạ 2 vị công tử". Lão phu tử đứng dậy rời khỏi.
"Phong đại ca, ta về rồi. Thuốc của huynh đây". Tiểu Bắc vừa chạy rất nhanh từ ngoài vào vừa nói.
"Đa tạ đệ. Đệ ở đây bồi hai vị công tử. ta có việc xuống bếp một lát"
"Đại ca yên tâm giao cho đệ. Huynh đi cẩn thận".
Xuống bếp, Hàn Phong theo chỉ dẫn trên toa thuốc bổ, sắc thuốc từ 3 chén còn một chén. Vừa sắc thuốc bừa băm thịt, bỏ thêm tiêu xoay nhuyễn, nấu cháo thịt bầm và cho thêm hành lá vào. Mọi thứ xong xuôi cũng đã đến 11 giờ trưa. Bưng thuốc và cháo thịt bầm lên phòng gõ cửa : Cọc...cọc...cọc « Im lặng ». Lại gõ : Cọc...cọc...cọc "Vẫn im lặng". Hàn Phong gọi "Đại mỹ nữ, là ta, ta vào được không ?"
Vẫn im lặng, Hàn Phong lo lắng đẩy cửa vào. Không thấy ai, phòng trống rỗng. Lại gọi " Mỹ nữ, cô ra đây đi, ở đây an toàn".
Một bóng trắng từ trên trần nhà rơi xuống làm Hàn Phong giật cả mình " Sao cô lại trốn trên đó ? vết thương cô chưa khỏi nên nằm im, đừng nhảy nhót lung tung"
"Ta sợ có người lạ vào" Mỹ nữ trả lời.
"Ta đỡ cô lại giường, ăn thuốc rồi ăn cháo một chút"
"Là ngươi tự nấu sao ?"
"Là tự ta nấu, không có độc. Thuốc này bổ huyết, cô uống trước khi ăn, để ta uy cô uống" Hàn Phong mυ'ŧ một muộng rồi giở giọng dỗ dành.
"Ta không phải trẻ lên 3, ngươi như vậy có ý gì ?" Ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn ngượng ngùng, mỹ nữ hỏi.
"Ta nghĩ cô không cầm muỗng được"
"Ta bị thương ở bụng, không phải ở tay"
"Được được, cô tự uống đi". Nói rồi đưa chén thuốc cho mỹ nữ.
Mỹ nữ nín thở, uống vào một hơi, mặt hơi nhăn lại có vẻ đắng. Nhưng vẻ ngoài vẫn trấn tĩnh, nếu không tinh ý sẽ không nhìn ra chút thay đổi này.
"cô ngậm viên kẹo này vào sẽ không còn đắng" Hàn Phong đưa viên kẹo nhỏ mang theo trong ba lô cho mỹ nữ. nàng ngậm vào, vẻ mặt đã bớt căng thẳng so với lúc uống thuốc.
Tiếp theo là cháo, Nàng ăn cháo từ tốn, phong thái ung dung tao nhã, nếu không cầm kiếm có thể cô ấy sẽ là một đại mỹ nữ không thua kém Quận chúa là bao.
Sau khi ăn muỗng cuối cùng, Hàn Phong hỏi với vẻ mặt chờ mong "Có ngon không ?"
"Tạm được" Nàng lạnh lùng trả lời.
Cảm giác hụt hẩng. " bổn đại gia tự thân xuống bếp nấu cho cô, cô lại không khen mà chỉ thảng nhiên ban tặng ta 2 chữ "Tam được". chỉ tạm được thôi sao ? Cô cũng tiết kiệm lời khen quá rồi đó". Nghĩ là nghĩ vậy nhưng cũng không hơn thua với người bệnh, đặc biệt là đại mỹ nữ thế này.
"Ngươi không muốn biết ta là ai sao ?" Nàng chợt hỏi.
"Cô sẽ nói chứ ? " Hàn Phong tự giới thiệu.
"Ta gọi Đường Uyển Nhi".
"Tên đẹp. Vậy ta gọi cô là Uyển Nhi". Hàn Phong cười cười.