Dù sao thì cũng không thể để một người hôn mê mang khăn che mặt như vậy, Hàn Phong quyết định giúp cô ấy hít thở không khí một chút. Tiến lại gần, chỉ cần nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng lùng gϊếŧ người thôi đã đủ đông cứng người ta. Gương mặt trắng nõn, làn da mịn màn trắng hồng, do mất máu nhìu quá, mày liễu, đôi môi đầy đặn với lớp son hồng nhạt. Đúng là một cô gái xinh đẹp, lạnh lùng nhưng tại sao lại gây thù oán với bọn người xấu đó chứ?
Đưa tay chạm vào trán nàng, nhiệt độ nóng quá. "Sốt rồi sao?" Hàn Phong lấy thuốc hạ sốt trong hộp y tế, pha với nước ấm chăm cho cô ấy. khăn ấm luôn có sẵn, lau trán, mặt, tay, cổ. Hàn Phong cởi lớp áo ngoài của cô ấy ra, nóng như vậy không thể mặc quá nhiều áo. "Đêm nay ta lại mất ngủ".....
Lặp đi lặp lại nhiều lần công việc giặt khăn ấm, lau trán, lau cổ.... mệt quá rồi. Khung cảnh trong phòng là ánh đèn le lói, ngoài cửa sổ ánh trăng tròn soi rọi khắp sân. Một gương mặt trắng nõn xinh đẹp pha chút yếu ớt của vị cô nương không quen biết, ngồi gục cạnh giường là một thiếu niên mệt mỏi...
Lưng truyền đến một trận đau nhứt, cổ vừa đau vừa lạnh, cảm thấy không đúng Hàn Phong dụi mắt thì nhận thấy cô gái trước mặt vẻ mặt lạnh băng, ánh mắt thù hằn tay cầm thanh kiếm hôm qua kề lên cổ mình "Cô nương, cô chưa khỏe sao không nghỉ ngơi, cầm kiếm như vậy có thể gây thương tích cho ta đấy".
"Ta không gây thương tích cho ngươi, nhưng ta sẽ gϊếŧ ngươi. Đồ sắc lang!!"
"Nè, cô không nhớ chuyện hôm qua sao? Đầu cô không hề bị va chạm sao có thể quên nhanh ân nhân đã cứu mạng cô đêm qua hả? cô có biết đêm qua ta không ngủ chỉ vì cô bị sốt không hả? Ta nói cho cô biết, ta chỉ vì cứu cô nên mới mạo phạm. Vết thương ở bụng phải cởi y phục mới xử lí được, cô bị sốt do vết thương hành. Người bị sốt không thể mặc nhiều y phục, ta cởi bớt đi thôi cũng không nhìn thấy gì, cô gϊếŧ ta không phải cô là người Vong ân bội nghĩa sao?"
"Thanh danh của ta bị ngươi hủy sạch, ngươi gọi ta là Nương tử trước mặt mọi người, ngươi...ngươi... nhìn thấy hết của ta"
"TA chỉ vì cứu cô, còn lại không có ý gì hết. Cô lấy kiếm ra đi" . Hàn Phong dùng tay dời mũi kiếm ra, đoạt lại kiếm quăng ra xa. "Cô ngoan ngoãn ngồi đây, ta đi lấy nước ấm cho cô lau mặt, ta cần kiểm tra lại vết thương. Xong rồi cô phải ăn cháo uống thuốc. Hôm nay ta đây phải đi làm, cô chịu khó ở trong phòng nằm nghỉ, khi nào khỏe muốn đi ta không ngăn cản"
Hàn Phong xuống bếp, khoảng 30 phút sau mọi thứ đã xong, mang cháo và nước ấm vào phòng. "Cô nằm xuống đi"
"Ngươi muốn làm gì?" Nàng hốt hoảng.
"Thay thuốc. Ta không có thời gian, cô nhanh nằm im". Hàn Phong động thủ nhanh gọn lẹ, có một sự cường ép nhẹ nhàng ở đây.
"Ta chăm cô ăn, hả miệng ra, cháo này do ta tự nấu, cô mới khỏe, không thể ăn cơm"
"Ta tự mình ăn"
"Không được, mau mở miệng" "A...A" 15 phút sau chén cháo đã thấy đáy.
"Tại sao phải cứu ta?"
« Dù là ai ta cũng cứu thôi. Không nói nữa, cô nằm đây nghĩ ngơi, không được đi khỏi phòng. Ta xuống dưới làm việc trưa sẽ đem buổi trưa trở lại ».
« Trước khi nghỉ ngơi cô uống thuốc này vào »
« Đây là thuốc gì ? »
« Thuốc giảm đau, có thể giúp cô ngủ ngon sẽ quên cơn đau ». Hàn Phong lấy viên thuốc giảm đau cho nàng uống. « Yên tâm, không phải là thuốc độc ». Nàng còn đề phòng Hàn Phong như vậy sao.
Hàn Phong đóng cửa phòng đi xuống lầu bắt đầu công việc hàng ngày của mình là kiểm tra sổ sách ghi chép Thu-Chi-Nhập-Xuất của Phong Nguyệt Lâu, rảnh rồi còn giúp mấy huynh đệ tiểu nhị khi tửu lâu đông khách.
Từ lúc vào đây, ngoài Trần trưởng quầy thì Hàn Phong thân nhất với Tiểu Bắc. Một cậu bé khoảng 15 tuổi, mồ côi từ nhỏ được Quận chúa cứu về khi cậu vừa 5 tuổi. Cậu bé trong rất hiền, chỉ là đôi mắt có vẻ buồn bã. « Tiểu Bắc, đệ có thể ta mua một ít thuốc bổ huyết không ? Ta cần dùng liền ». Hàn Phong vừa ứng tiền trưởng quầy lúc sáng, không biết giá trị là bao nhiêu.
« Đệ cầm lấy tiền này, đủ không ? »
« Đủ rồi ca, ca trông giúp ta một lát »
« Được, đi nhanh về nhanh, Đa tạ đệ ».
Tiểu Bắc vừa đi thì có một vị công tử cùng một tùy tùng bước vào. « Lại là cô nương nhà ai ham chơi cải trang hành tẩu giang hồ đây ? ». Người này ăn mặc không phải bình thường, vải thượng hạng, da vẻ trắng hồng, ngón tay thon dài. Chính xác là nữ nhân. Dù là ai thì khách hàng vẫn là thượng đế.
« Phong Nguyệt lâu kính chào quý khách, mời quý khách ngồi ». Thái độ này thật giống nhân viên bán hàng cầu doanh số.
« Tiểu nhị có món gì ngon cứ mang ra đây hết cho công tử đây ». Tiểu Nha hoàng cải trang nam nhân bên cạnh lên tiếng.
« Tất cả các món của Tửu lâu đều là món ngon. Đây là tửu lâu lớn nhất kinh thành, do hoàng thượng ngự ban đấy. Hai vị công tử xin chờ một lát ». Hàn Phong báo với nhà bếp làm các món đặc trưng của quá. Đồng thời mang rượu « Phiêu Hồng tưởu » đắc nhất của Phong Nguyệt lâu giới thiệu với vị khách Vip này.
« Thưa công tử gia, đây là rựu đắc nhất Phong Nguyệt lâu gọi là « Phiêu HỒng tửu ». Vị thanh mát, không chát, uống vào trong có vị thanh ngọt cùng chất men nồng ấm cổ họng. Giúp tinh thần thoải mái, phiêu theo rượu, mời ngài dùng thử »
«Được, ngươi cũng giỏi phục vụ lắm, nào ngồi xuống đây »
« Đa tạ ý tốt của công tử, tiểu nhân là kẻ làm công, không dám ngồi cùng bàn với khách »
« Công tử kêu ngồi thì ngươi cứ ngồi đi » Nha hoàng bên cạnh vị công tử lên tiếng.
« Vậy ta xin nghe theo, chẳng hay công tử có việc gì xin cứ nói"
« Ngươi có biết vì sao tưởu lâu này có tên Phong Nguyệt lâu không ? »