Sổ sách giao cho Trần trưởng quầy, công việc đã hoàn thành. Hàn Phong nghĩ đến việc thưởng cho bản thân mình một chút. Nhìn đồng hồ cũng đã 5 giờ chiều, nhờ tiểu nhị đem nước ấm lên tắm rửa qua loa một chút. Mặc chiếc áo thun đen viền trắng hai bên tay áo. Haiz "áo mặc sẽ có ngày cũ, khi nào có tiền rồi tự mua vải may vài chiếc áo tiện lợi như vậy mặc bên trong, sẽ không cần lo người ta phát hiện ra thân phận của mình".
Cũng đã hơn nữa tháng Hàn Phong xuyên về cổ đại. Tóc cũng đã dài, có thể cột kiều cái bang được rồi. Nhìn trong gương là một thiếu niên phong trần, đầu tóc lãng tử. Thân hình cao, không ốm không mập. Quần áo trắng vải viền tím nơi vạt áo, đơn giản mà tao nhã.Kiểu tóc của Hàn Phong, Để hình ảnh cho mọi người dễ hình dung
Bước khỏi Phong Nguyệt lâu đã là 6 giờ kém 15 phút. Trên đường tiếng reo bán kẹo hồ lô ngào đường, bán vải, bán son phấn, ... đặc biệt là Thanh lâu viện nồng đậm mùi hương của những cô gái bán hoa. Trên người Hàn Phong không có tiền, nhưng mới đi làm được 2 ngày không thể nào ứng tiền trước được, "Dù sao ta cũng không cần lo ăn ở, đi dạo thôi, không mua gì là được rồi". Đi bộ một mình nhìn khung cảnh ngỡ chỉ có ở phim truyền hình, gió chiều thổi nhẹ tóc bay, nhành liễu ven sông chuyển mình theo gió. Nam nữ đua nhau trên đường, kẻ hào hoa, người e thẹn. "A A A...... tuổi thân quá mà".
Các quán xá ven đường, các sạp hàng đã lên đèn. Vừa đi vừa nghĩ Hàn Phong đi đến một hẻm nhỏ, nghe có tiếng va chạm của kiếm "đánh nhau, chỉ có 2 khả năng. Một là người xấu đánh nhau với người xấu, Hai là người tốt đánh nhau với người xấu. Thời đại này đao kiếm không có mắt, Bớt một chuyện thay vì thêm một chuyện". nghĩ vậy Hàn Phong quay lại về phía con đường có ánh đèn để không thêm phiền phức vào người.
"Mỹ nữ, đừng cố chống cự với lão tử. Nàng đã bị thương rồi, càng giãy giụa vết thương càng loét, tính mạng khó bảo toàn"
"Mỹ nữ? Bị thương? Vậy chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao?" Hàn Phong quay bước chạy ngược lại. Trước mắt là 5 gã lực lưỡng mặc áo đen đang bao vây một cô gái mặc trang phục trắng, váy lụa thước tha, dáng người mảnh khảnh, cao khoảng 1m65. Nhưng mang khăn che mặt nên Hàn Phong không thấy được mặt cô ấy. Chợt nghe một tiếng nói lạnh lùng "Các ngươi gϊếŧ ta đi, đừng để ta sống, nếu không các người đừng mong toàn thay".Mỹ nữ mang khăn che mặt
"Haha, mỹ nữ sai rồi, bọn ta sao lại không biết thương hoa tiếc ngọc chứ. Chúng ta phải thưởng thức mỹ nữ xong rồi mới gϊếŧ cô, Chúng ta không bỏ qua dễ dàng như vậy được". Một tên hắc y nhân nói xong giơ tay chuẩn bị chạm vào gương mặt trắng nõn của cô gái thì Hàn Phong hét lên.
"Nương tử, nương tử nàng bị thương quá nặng rồi. Các người sao lại ra tay độc ác với nương tử xinh đẹp của ta vậy hả. Có tin ta khiến các ngươi phải quỳ xuống xin tha mạng không? Hôm nay nương tử của ta bị thương, ta cần chữa trị trước, ngày khác ta tính sổ với các người". Hàn Phong đẩy tên hắc y nhân sang một bên, bước đến bên cô gái nâng cô ấy dậy, nói nhỏ bên tay "Mạo phạm, phối hợp diễn với ta".
"Đứng lại. Ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Không dễ với lão tử. Bắt hết lại cho ta". Hắn ta tức giận hét lên với đồng bọn.
"Dừng tay, gϊếŧ người không phạm pháp sao? Ngươi xem mạng người như cỏ rác hả". Lúc nãy khi đã quyết định quay lại cứu người, Hàn Phong hốt một nắm cát trong tay, tung vào mắt tên hắc y nhân hung tợn, bay người đá vào hạ bộ khiến hắn phải ôm bụng. Hai tay bế cô gái lên nhìn thẳng hướng trước mà chạy, rẽ trái rẽ phải qua mấy con đường vẫn chưa cắt đuôi được bọn chúng, quyết định xong thẳng ra đường giữa, đông người nhất định bọn họ không dám làm bậy. chạy thẳng chạy thẳng vì mạng sống.............
"May thật, đã đến hậu viện Phong Nguyệt lâu". Đẩy cửa đi vào, chạy thẳng lên phòng. Đặt cô gái nằm xuống, máu trên bụng cô gái chảy ra nhiều, cô ấy dường như hôn mê rồi. "Bây giờ ta nên làm thế nào đây? Có nên gọi đại phu? Vậy không được, sẽ nguy hiểm cho cô ấy. Thường thì những người trong giang hồ sẽ có hiềm khích với nhau, nếu để nhiều người biết sẽ càng nguy hiểm".
Hàn Phong chạy xuống tìm Trần trưởng quầy "Trưởng quầy, cho ta xin thuốc cầm máu, nhanh lên, ta có việc cần dùng gấp"
"Tiểu tử, ngươi bị thương chỗ nào sao?" Trưởng quầy lo lắng hỏi.
"Ông mau cho ta mượn nhanh, ta sẽ giải thích sau"
Trưởng quầy chạy đến một ngăn tủ nhỏ lấy ra một gói thuốc nhỏ đưa cho Hàn phong. "Được được, ta lấy cho tiểu tử ngươi, cái này đắp thẳng lên vết thương, dùng vải băng lại".
"Đa tạ trưởng quầy".
Hàn Phong chạy nhanh xuống bếp, lấy một chậu nước nóng cùng vải bố trắng lên phòng. Cô gái đã ngất đi không biết từ lúc nào. "Ta cần cởi đồ cô ra mới có thể xử lí vết thương, không là nhiễm trùng nguy hiểm, dù sao cô có ta cũng có, từ từ giải thích sau".
Đầu tiên là thắt lưng, sau là vạt áo, áo ngủ, cuối cùng là chiếc yếm màu xanh nhạt. Hàn phong vén chiếc yếm lên khỏi eo cô gái, dùm vải trắng lau nhẹ vết máu, giặt vào nước nóng rồi lại lau. Trong balo vẫn còn một hộp dụng cụ y tế đã mang theo từ hiện đại. Hàn Phong lấy oxy già thấm nhẹ lên bông băng lau sạch, rắc thuốc Trưởng quầy đã đưa lên bông băng rồi đấp vào vết thương, dùng vải quấn quanh bụng. Máu tạm thời ngưng chảy rồi. Đợi cô ấy tỉnh cho cô ấy uống thuốc giảm đau có thể sẽ giảm bớt đau đớn.
Cô ấy vẫn mang bên thanh kiếm màu đen trắng, phía sau khăn che mặt là gương mặt xinh đẹp hay là gương mặt mang đầy vết sẹo. "Ta có nên tháo khăn che mặt của cô ấy xuống?"