Đã hai ngày trôi qua, với sự chăm sóc của Hàn Phong. Vết thương của Uyển Nhi đã dần khép miệng. Cứ như mọi ngày, đến giờ trưa hàng Phong lại nấu cháo đem lên phòng. Gõ cửa : Cọc... Cọc... cọc...Nhưng không ai trả lời. Xông thẳng vào thì phòng trống không, ôm lấy hi vọng nhìn lên trần nhà, lại không có "Uyển Nhi ! Cô ra đây đi, tới giờ uống thuốc rồi". Nặng nề ngồi xuống ghế thì thấy tờ giấy nhỏ "Ta còn việc phải làm nên không thể ở lâu. Đa tạ ngươi đã chiếu cố những ngày qua, sau này hi vọng có cơ hội báo đáp ! Đường Uyển Nhu".
"Haiz. Đi rồi sao ? Cũng không gặp mặt nói lời từ biệt, uổng công ta xuống bếp cả buổi để nấu cháo".
-----
Thời gian trôi qua rất nhanh, Hàn Phong đã làm việc được 1 tháng ở Phong Nguyệt lâu. Hôm nay là ngày các trưởng quầy phải báo cáo với Lão bản Quận chúa.
Tại lầu 2 nơi hội họp mọi người đã đủ mặt. Chỉ còn đợi Quận chúa thôi. Tiếng bước chân nhẹ nhàng khoang thai từ từ tiến đến, Người mở cửa là Phúc ca. Quận chúa tiến vào theo bên cạnh là Tiểu Mai.
"Tham kiến Quận chúa" Mọi người đồng thời hành lễ.
"Miễn lễ, nơi đây không phải triều đình, mọi người không cần hành lễ với ta, mời mọi người an tọa". Quận chúa nhẹ nhàng nói rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt phía trên chính giữa gian phòng, hai bên là các trưởng quầy ngồi theo hai hàng dọc. Quận chúa nói "mời các vị trưởng quầy báo cáo tình hình buôn bán của Các cửa hàng trong tháng vừa rồi"
- Trưởng quầy cửa hàng Gạo đứng lên trình bày "Hồi bẩm Quận chúa, tháng vừa qua mùa màng rất tốt, cung đủ đáp ứng cầu nên giá gạo vẫn giữ mức bình ổn. Tiệm gạo buôn bán có tăng so với tháng trước".
- Trưởng quầy cửa hàng Rượu tiếp lời " Hồi Quận chúa, Vì gạo đủ cung cấp nên lượng rượu làm ra cũng tăng, những đơn đặt hàng đã tăng so với tháng trước"
- ........lần lượt các trưởng quầy đứng lên trình bày. Tình hình buôn bán đều đã tăng so với tháng trước. Đến lượt Phong Nguyệt lâu, Trần trưởng quầy chưa kịp đứng lên thì Quận chúa đã nói "Hàn công tử, trong 1 tháng qua làm việc tại đây, công tử xin mời báo cáo tình hình với ta".
Hàn Phong đứng dậy "Hồi Quần Chúa, Dựa theo sổ sách ghi chép tháng này tính ra doanh số tăng so với tháng trước 10%. Nhưng ta thấy rằng con số này là quá thấp so với 3 chữ Phong Nguyệt lâu hiện tại"
Mọi người bắt đầu xôn xao, Trần trưởng quầy hỏi "Chẳng hay công tử có ý gì ?"
Khom người chấp tay cung kính nói "Hồi Quận chúa, hồi trưởng quầy. Qua 1 tháng quan sát và đúc kết kinh nghiệm, theo ý kiến riêng của ta, nếu có thể thay đổi theo kế hoạch. Ta cam đoan doanh số mỗi tháng sẽ tăng từ 50%-80% so với tình hình hiện tại".
Quận chúa nhìn Hàn Phong, ánh mắt kinh ngạc không nói nên lời " mời công tử nói tiếp, ta tin rằng mọi người đang chờ mong lời công tử".
"Thứ nhất, đây là kinh thành. Là nơi hội tụ những văn võ bá quan, những thương nhân giàu có. Nhiều khách phương xa đến đây chắc chắn sẽ muốn ở lại tham quan. Vậy tại sao ta không xây thêm khách điếm kế bên ?
Thứ hai, Phong Nguyệt lâu được Hoàng thượng ngự ban, tên tuổi đã được vươn xa. Dựa vào điều này, khách điếm cũng không cần Pr nhiều.
Khi khách đến dùng bữa, họ sẽ muốn nghỉ lại. hoặc khách nghỉ lại, họ lại có nhu cầu dùng bữa. Rất tiện lợi cho việc tăng doanh thu.
Thứ ba, mọi thứ cần phải được thực hiện một cách chuyên nghiệp. Từ cách phục vụ, thái độ của tiểu nhị, phải lấy phương châm "khách hàng là thượng đế" để phục vụ khách. Vì sao ? Vì khách hàng là nguồn thu nhập của chúng ta.
Thứ tư, thức ăn phải ngon và hợp vệ sinh. Không những ngon mà còn phải đẹp. Chúng ta cần sáng tạo ra nhiều món ăn để khách hàng không ngán.
Thứ năm, cần phân loại khách hàng để nắm bắt tốt hơn nhu cầu của họ. Khách thượng lưu chung ta sẽ phục vụ theo khách thượng lưu, trung lưu sẽ phục vụ theo trung lưu......."
"Đây là ý kiến của riêng ta, không biết Quận chúa và các trưởng quầy nghĩ thế nào ?"
Quận chúa nhìn Hàn Phong mỉm cười, một nụ cười mà Tiểu Mai chưa hề thấy. Nàng nhẹ nhàng như nắng mai trong gió. Anh mắt Hàn Phong chạm vào nụ cười ấy, đây có phải chăng là say khi chưa hề nếm qua giọt rượu nào ?