Chương 22
Nó nghĩ lại,cơ hội thì vẫn là cơ hội thôi.....cái tính lẫn lòng chẳng thay đổi..... thôi từ bỏ đi....cô ta đâu cần cái thân giẻ rách của nó.....Nó nghĩ đến lúc sáng nó đi mua sách cùng cô Thủy của nó....
-Nè nhóc con....bộ con ghét cổ đến mức độ vậy à...
-Con cũng không biết nữa nhưng con chưa muốn nói chuyện với cô ấy lúc này....
-Nhưng con à cô ấy đâu cố ý.....!!
-Xin cô con đau lắm rồi.....con không chịu đựng khi thấy họ cứ tình tứ với nhau...
.
.
.
.
.
Vài phút sau...
Cô ấy cứ hỏi....tiếp tục câu hỏi đó
-Nhóc con à con cần hiểu rằng chỉ là cô ấy cần thêm tình yêu....
-Nếu cô ấy thấy tình cảm chưa đủ con sẵn sàng bù đắp nhiều hơn nữa nhưng cô ấy đâu cần con,cô ấy cần tiền.....lợi ích...
-Nhưng con phải cân nhắc một lời giải thích.....
-Có thể con sẽ nghĩ lại một chút nhưng con không có sự tha thứ.....
-Hãy nhân từ cần rộng lượng cô bé à.....không có gì mà phải vội...
-Một bước tiến cho việc con sẽ bị cắm sừng vài chục lần nữa?
-Không.....không....
-Chỉ có cô mới hiểu con cần gì lúc này....
Hạ Thủy hơi rung động chợt ôm lấy Ngô Tử vào lòng cái tấm hồn bé nhỏ này đang bị xâu xé bởi người tình và kẻ thứ ba chăng.....có lẽ vậy!!
-Con đừng nản chí...
-Con vẫn có chuyện nói với cô....rất nhiều......
-Rất nhiều.....
-Sau khi kết thúc năm học này con sẽ đi....về với mẹ đỡ đầu học tập tại đó....
-Nhanh như vậy sao???
-Con sẽ qua đó học tập và trở thành một nhà thiết kế.....rồi mới về đây.....
-Vậy thì còn những gia sản kinh doanh công ty thì sao??
-Lúc đó mẹ của con sẽ thay con quản lý tất cả.....bà ấy cũng đã giải nghệ khá lâu rồi và cũng cần một công việc làm trong lúc rãnh rỗi chứ!!
-Con sẽ đi cô ấy sẽ lại bỏ con....
-Điều đó không cần thiết nữa.....cô ấy là của kẻ đến sau con chỉ là người dưng qua đường rồi như kẻ lạ
.
.
.
Bấy nhiêu đó đã làm nó không kiềm được...
-Mình mà lại thua kẻ đến sau??Đúng là nực cười.....*cười ra nước mắt*
Nó cầm chiếc điện thoại lên và gọi cho một người đàn ông lạ mặt
-Xin chào....
-Chào cậu....xin hỏi tôi có thể giúp gì ạ?
-Tôi cần ông lập một hợp đồng bán hết cổ phần của công ty mà chúng ta đã mua trước đó...
-Vâng tôi hiểu....chúng ta sẽ bán hết.....
-À quên cổ phần của họ không đáng giá với số tiền tôi mua công ty hãy cho gán số nợ còn lại sau khi bán hết cổ phiếu đó.....và tôi muốn bán nó với giá thấp
-Tôi sẽ làm ngay.....tôi sẽ báo cáo lại trong 2 ngày nữa....
-Được chào ông!!!
Nó ngưng việc,giở vài quyển sách....đọc thử vài chương.....
-Con người mau thay đổi vì đời miếng cơm manh áo.....xưa kia trong thời chinh chiến con người yêu thương vô điều kiện dốc sức vì lẫn nhau.......thời đó thật đáng trân trọng nhưng bây giờ khác....dùng tiền mua lòng người
.
.
Vừa đọc vừa ngẫm....thì có tiếng gõ cửa......
-Ai đấy.....??
-Là cô.....!!
-Cô vào đi...
Tiếng gõ cửa ấy chính là của Nguyệt Phương trông nàng có vẻ như luộm thuộm,xác xơ....như cái xác sống
-Cô cô....
-Nhìn cô gầy quá rồi,cô chưa ăn gì à??
-Cô chờ con nên chưa kịp ăn gì hết!!-Giọng nàng có vẻ như thiếu sức sống
-Cô đi nghỉ đi,lát ăn cơm....con đi nấu
-Nhưng cô....
-Không sao cả,cô cần nghỉ ngơi..
Giọng nó vẫn một mực lạnh lùng,bước ra khỏi phòng....Nguyệt Phương trào nước mắt.....
-Nó ghét mình đến vậy sao??
Nguyệt Phương lủi thủi khóc một mình nhưng đc vài phút sau lại thϊếp đi trên giường của nó.....
.
.
.
-Cô Phương,dậy đi.... dậy đi.....
-..hơ...hơ.....tôi....
-Tôi....tôi...cái gì?Đi xuống ăn cơm.....với con.....
-Con tha thứ cho cô??
Nguyệt chợt tỉnh ngủ....nhìn vào cái gương mặt nhễ nhại mồ hôi đó....không...đây không phải là mồ hôi.....mà là nước mắt tuôn trào như thác....
-Làm ơn đừng lừa con nữa.....
-Cô....cô
-Không phải cô đã từng thương con như đứa trẻ mà cô coi như con mình ư??trách nhiệm của một ng mẹ đâu phải là vầy.....hay tình cảm con dành cho cô chưa đủ lớn...
-Cô xin lỗi vì cô đã yêu con....
-Tại sao lại xin lỗi??
-Yêu con để rồi con sống trong đau khổ dằn vặt mình .....cô không muốn thấy con buồn như vậy....
-Thì cô hãy thương như ngày xưa....không kẻ thứ 3....hạnh phúc rồi sẽ đến....
.
.
- Cô không thể.....!!Cô không thể....
Nó nghe những lời phủ định như nhát dao chém vào tim.....vỡ vụn.....nó không muốn khóc nếu nữa thì mắt nó sẽ sưng tấy....vì việc này mất.....
-Cô chỉ là của mình con.....không phải là người dưng qua đường một hai ngày rồi đứa này đứa nọ....
Nó đè cô ấy lên cái giường nó,xé toạc cái áo thun lỏng....
-Ngô Tử làm ơn đừng.....
-Cô đừng làm con phải khó xử.....
Nó cắn lên cổ.....để vết to trên thân thể.....nhưng lại khóc ướt đẫm thân thể cô ấy.....
-Con biết,cô cần hạnh phúc mới......cho nên cô từ bỏ con đi.....con chẳng bao giờ xứng đáng với cô....
-Ý cô không phải vậy....
-Con là kẻ hèn nhát,khép kín thì làm sao cho cô hạnh phúc đc
-Con không phải là người như vậy
-Mọi việc điều là sự thật cả......chúc cô hạnh phúc..!!!
Nó ngoảnh mặt bỏ đi để Nguyệt Phương ở trong căn phòng trống vắng....
-Ước mơ mái ấm nhỏ bé ....và những đứa trẻ sẽ mãi mãi là giấc mộng....
Nguyệt Phương bật khóc oà lên sau khi Ngô Tử nói lời ly biệt......trong buổi chiều im lặng kèm với không khí nhạt nhẽo.....buồn tẻ
we not belong together,darling!!
It "s Hard to say goodbye!!!
______________________
Đã lâu không viết au đang tuyển dụng thêm assistant.....cho công việc tạo ý tưởng cho truyện....or cho Au thêm ý....để tập tiếp theo ly kì và hấp dẫn hơn nha.....
Bye bye
12:22am....