Tôi Nhớ Cô Lắm, Cô Giáo!

Chương 24

Chương 23 (End Phần 1)
Sau khu bị bán hết gia sản công ty Lưu gia tức tối với hành động của Ngô Tử.....

-Đúng là con nhãi ranh....thật không biết điều-Ông Lưu gắt

-Nó chỉ thuộc hạng ruồi nhặng thôi,cha đừng chửi mắng con người đó chả xứng với những lời nói giá trị của chúng ta đâu-nó lại mỉa mai

-Ruồi nhặng mà đến 10 công ty lớn nhỏ khác nhau,ruồi nhặng mà thâu tóm gần như 2/3 cổ phần của cả nước,ruồi nhặng mà là con quỷ ngầm của giới kinh tế...con nên coi lại từ vựng của mình đi Ly ạ!!-Bà Mễ phẫn nộ

-Cũng không sai,đúng là nó còn đáng sợ hơn ta nghĩ...không tranh giành với nó nữa cứ cho nó luôn cái công ty đó đi chúng ta còn có người hỗ trợ sau lưng mà

(Tác giả : đúng là mua chuộc đến bây giờ vẫn có người chống lưng -_-)

.

.

.

Khoảng 1h sáng

Nó đang buồn vẽ.....nghe nhạc ở phòng trên......

-Áaaaaaaaaaaaa!! -Nguyệt Phương hét thất thanh

Giật mình,nó mới chạy tức tốc đi xuống....kéo rầm cửa....

-Cô sao vậy??

-Con gián!!!Nó vò vè khắp tui.....nhóc con giúp tui đi mà....

-Cô cần gì??

-Nhóc ngủ với tui nha....nha....!!Tui sợ nó bò lên tui

-Chờ con một chút.....

Nó nói vậy rồi đi lên tầng trên tắt điện rồi xách gối đi xuống thì ra nó cũng không phải người vô tâm ít nhất chỉ làm đêm nay rồi mọi chuyện sẽ khác....

-Con nằm đi con ngủ trên sofa cũng được

-Được......được...

-Ukm....

Ngô Tử nằm bên kia cầm chiếc điện thoại nghe nhạc...cảm giác lặng khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo thiếu sức sống....lần đầu nó cảm thấy trống vắng như thế này nhưng cô ấy đã như vậy thì

"tôi trở nên băng giá là do cô đã quên sưởi ấm tôi.....tôi trở nên cau có là do cô đem hạnh phúc của mình tôi cho người khác.....tôi thật đen đủi,sắp lu mờ và tôi là kẻ không có tình yêu,cô là kẻ phụ tình"

Nó quay lưng vào....nằm len lén khóc một mình.....

.

.

.

Sáng hôm sau...cả hai không ai bắt lời trò chuyện mạng việc ai nấy làm....không còn lời nồng ấm tình cảm tha thiết mặn nồng như trước....tất cả đã hoá hư vô chìm đắm trong quá khứ....

*reeeeeeeng*.....

-Alo.....tôi đây....

-Xin chào Ngô Tử tôi đến đây để đón Nguyệt Phương đi.....

-Cậu là ai??

-Lưu Ly.....nhờ cậu kêu cô ấy thu dọn đồ đạc....

-Được thôi

-Ủa tôi tưởng cậu sẽ tức tối và cáu giận đòi cô ấy lại chứ.....

-Không cứ thoải mái đi,cô ấy không còn là của tôi nữa.....để tôi gọi

Lưu Ly có vẻ ngạc nhiên lần này nó không muốn giành giựt....??Thế là chắc có bão to rồi,....

-Cô Phương!!

Ngô Tử cất tiếng,Nguyệt Phương tưởng nó đã nguôi giận nên vội vội vàng vàng đi xuống..

-Con cần gì??

-Không có gì cả chỉ là cô thu dọn hành lí đi với Lưu Ly kìa.....

Nguyệt Phương nghe xong cứ như người mất hồn....tâm tư tan vỡ như người buồn bã.....

-Con đuổi cô đi ư??

-Không phải,chỉ là họ muốn cô thì thôi con để cô đi....

-Nhưng như vậy không phải là con đang cố ý bỏ rơi cô...

-*đang thái rau củ nấu đồ ăn *con không phải kẻ vô trách nhiệm,...nhưng Ly nó muốn cô có cuộc sống tốt thì con để cô đi..

-Cô không muốn vậy,con từ chối vì con có người khác rồi đúng không??Con ghét cô thì phải nói ra chứ.....cô có thể thay đổi

-Con nói rằng cô hãy đi để có cuộc sống tốt hơn....để khỏi ai làm khổ nhau.....

-Bây giờ em thay đổi tính với tôi như vậy khác nào hất tôi đi... Em nguyền rủa tôi như vậy không khác nào em tát thẳng vào cảm xúc của tôi....em phải chịu cho những gì mà em đã hứa với tôi chứ....

Cô ấy tức giận nói thế ,nó đang thái rau không may cắt vào tay...máu chảy ra khỏi ngón tay....

-Em đã làm tôi tổn thương...!!

-ĐỦ RỒI.. ĐI ĐI!!!

-Em nói cái gì??

-Tôi đã chịu đựng rất nhiều rồi....từ nỗi đau mất mát..cho đến hận thù cô cho tôi....bây giờ nói tôi là kẻ vô trách nhiệm đến bao giờ cô mới ngộ ra.

Lời nói của như nhát dao xuyên tim cô....khiến cô ấy khóc sướt mướt....

-Em dám nói với tôi như thế

-Cô mau đi về ở với nhân tình của mình đi coi như tôi là kẻ vô ơn bạc đãi cô....cho cô cái danh dự.....cô đi đi....

-Tôi ghét em..!!

"Kiếp này ta không có duyên,hẹn lần sau"

Nguyệt Phương ôm mặt khóc chạy lên phòng thu dọn đồ để rời đi,nó không luyến tiếc một chút nào...

.

.

.

-*trong thâm tâm*mày làm gì vậy Tử?mày quát thẳng vào mặt cô ấy....chẳng khác nào mày máu lạnh....đối xử tàn nhẫn với người mày dành cả đời yêu thương....không không phải chính cô ấy làm mày phải điên cuồng sống chết....cho đến đau ốm....mày vẫn cố gắng giữ lại hạnh phúc nho nhỏ đó giờ mày buông xuôi!!Lần này mày quá yếu đuối rồi đấy....chính thức trở thành kẻ thất bại...

Ngẫm nghĩ hồi lâu nó đi rửa vết thương do dao cắt hồi nãy....thật rát như cuộc tình không kết thúc êm đẹp giữa cô và nó....

-Tôi sẽ đi!!Nhưng xin em hãy đừng nhớ đến tôi....!!

Nói xong cô ném chiếc nhẫn mà nó tặng cho cô.....

-Xin mời cô....tôi không còn gì để hối tiếc....-nó cũng không buồn thương cảm...

Nguyệt Phương bước ra ngoài.....khóc trong tức tưởi....cô đã mất đi tình cảm nồng thắm và những khoảng khắc đẹp nhất của nó và cô ấy...

Nguyệt Phương ra đi bỏ lại đứa trẻ bơ vơ một mình trong thế giới cô độc.....!!!

-Tôi sẽ là kẻ lu mờ trong thế giới này...mãi mãi không tồn tại trong tình yêu của cô...,hãy nhớ lấy đừng thương hại tôi mà hãy đi tìm cuộc sống mới...sống tốt hơn tôi để một ngày nào đó coi sẽ ngộ ra tôi đã không làm tròn trách nhiệm đối với cô và hắt hủi cô....

.

.

.

.

-Hãy nhớ rằng cô đã biến tôi thành trò chơi và để xảy ra cớ sự này....nên khắc sâu vào trong trí nhớ cô chuyện đó để sau này hai ta không còn vương vấn gì nữa...

=) End Phần 1

_________________________________

Phần 1 đã kết thúc....phần 2 sẽ bắt đầu ra chap mới vào ngày 11/10....cảm lên mọi người đã đón nhận và chờ phần tiếp theo nhé

Bye bye.....

#vẫncòntiếp.....