Chương 21
Nguyệt Phương chứng kiến cảnh người tình đầu tiên đang đau đớn trong cách cắm sừng của nàng sao dẫu vậy nàng thật nhẫn tâm...không một lời giải thích với nó....Nó tự động cầm giải thưởng này đem xuống đặt nhẹ lên chiếc bàn tiệc rồi cầm đồ bỏ về.....cái ánh mắt trong đáng thương nhưng kèm với sự cay đắng.....
Trên đường về nó gặp phải cơn mưa đầu năm....ôi lạnh đến thấu xương tủy.....ai lại thấu nỗi đau này,rất tiếc chỉ mình nó phải đi trọn đêm mưa......ôm trọn cả sự đau khổ này!!
Cái gì đã khiến cho nó phải khóc,phải liều vì tình cảm đó đây cũng chỉ là niềm tin,sự tin cậy...nhưng thời nay ai yêu thương nhau bằng cái đó....chỉ có tiền mới khiến họ cảm thấy họ đã hạnh phúc thế nào....đất nước đã khác xưa cõi lòng người sống trong ngày cũ cũng tàn phai,biến mất trong vô vọng....sống ủ rũ ,lê dài trên đường đời để rồi phải sống chết vì chữ yêu.....
Nó khóc giữa cơn mưa dài nặng hạt.....tiếng khóc giữa lòng đêm im ắng
-Ngô Tử ơi đời chỉ cho thứ ta muốn khi ta sống giàu có,cái thứ con cần bị phỗng tay trên nhưng không phải vì điều đó con phải bỏ cuộc hiến dâng tình cảm cho kẻ khác chỉ có tấm lòng con có thể cảm hoá được cô ấy......trở về mái nhà xưa!
-Cô Thủy!!!
-Con rất khác biệt với những học sinh khác,cô bé ạ.....họ có tiền tài danh vọng nhưng con có thứ họ có cả tiền tỉ chẳng mua được đó là sự nhân từ của con đấy.....hãy nhớ rằng chỉ có mình con mới có thể chiếm được trái tim của cô ấy,Nào!!
-Con cần cô!!!
Đứa trẻ nhảy xồ vào Hạ Thủy nước mắt lấm lem lẫn với hạt mưa,khóc oà lên bây giờ có người đã bên cạnh nó để sưởi ấm cái sự già cõi của nó rồi.....
.
.
.
Nguyệt Phương lo sợ nó sẽ bị gì....chạy đi tìm nó khắp cùng đường....chẳng thấy nó đâu.....khi chạy gần về con đường nhà mình ,nàng thấy con bé đang trong tay giáo viên khác....thật nực cười không ai có thể cướp Ngô Tử của nàng được....Nhưng Nguyệt Phương à!cô có hiểu điều cô làm có thể làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của Ngô Tử hay không?Cô phải nhớ,nó đã phải chịu đau khổ nhiều rồi....chứ không phải là dằn mặt nó bằng cách cắm sừng...cô không có tình người à....
Đứa trẻ khóc rồi từ từ cũng thϊếp đi,Hạ Thủy đưa nó về nhà thương tiếc cho sự thất bại của nó
-Đừng lay tôi nhé cuộc đời,
Tôi còn trẻ dại, cho tôi mơ mộng.
Nguyệt Phương ôm mặt,lệ nhoà đôi mi cay....
-Cái gì thế này mình đã làm quái gì thế này....nó bây giờ trong tay nữ nhân khác....chẳng lẽ mình đã bị bỏ rơi....ồ không chính mình đã làm việc này mà....tổn thương cho nó có thể là vết tích đánh dấu cho sự xa cách của hai người.....
Nàng trở về nhà,có vẻ trống vắng.......cái tiếng cười,lời mùi mẫn những đêm ân ái đó đâu rồi...có lẽ bây giờ nó cũng sẽ chỉ còn trong tưởng tượng.....
Sàn nhà ướt đẫm,lác đác vài giọt....cô liền chạy lên phòng,tìm đứa trẻ....có thể nó sẽ cân nhắc đến lời giải thích của mình....
-Ngô Tử,nhóc con ở đây hả??
Nó chỉ gật đầu không nói gì hết.....
-Xin con đừng hiểu lầm,cô....cô....
-Không sao cả.....cô không cần nói......
-Cô...cô....
-thôi cô nghỉ ngơi đi...con đi ngủ đây.....
Nói vậy nó lạnh lùng bước ngang qua,cô ấy cảm nhận làn gió lạnh vụt qua tóc.....
Thường ngày nó chỉ giả vờ rồi lại đến ôm,chọc ghẹo cô cho đến khi nào rã thân thì thôi....hôm nay không có sao.....!!!Không và không
Cô đi vào phòng tắm....đôi bàn tay vuốt nhẹ cái thân thể mơn trở cảm thấy lạnh lẽo....
-Cánh tay ôm ấp thân thể nuột nà đó đâu.....quay về đây đi.....-Nguyệt Phương ứa lệ
Lau khô thân mình,cô chỉ muốn nằm trong chăn ấm,không manh áo...chốn thiên đàng đang nơi nào.....chỉ là không thể giành cho cô sao.....Hư ảo quá.....tình cảm giờ cũng sẽ hoá vào hư vô....cô sẽ phải khóc vì không giữ gìn tình cảm đó
.
.
.
Trên gác mái,tiếng đàn dương cầm cất lên ngây ngất...những phím đàn nghe u uất,não nề....bi thương....
Tôi không nghĩ rằng lại đi xa như thế
Khi cô bỏ tôi trong ngày ấy
Tâm trí tôi không thể tin tưởng nữa
Có lẽ tôi đánh mất cô rồi....
Tình ta cũng sẽ nhạt phai theo đời
Nguyệt Phương khóc trong im lặng chỉ biết trào tuôn nước mắt......chính bản thân mình đã làm cho kẻ yêu thương mù quáng kia đang tức tưởi trong khoảng lặng....đứa trẻ sẽ không muốn cho cô thêm cơ hội nào đâu......
.
.
.
.
7h sáng cô đã thức dậy...,đúng như vậy Ngô Tử tối hôm qua không hề bên cô....chỉ có mỗi mình nàng nằm lủi thủi ở đó.....nàng tự hỏi con bé đâu rồi nàng vẫn muốn níu kéo tình cảm đó....
Bộ quần áo chỉnh tề của nàng có thể tăng sức thuyết phục cho nó......nhưng bây giờ có kiếm đi nữa thì nó đã không có ở nhà từ lâu rồi.....
Kỉ nghỉ xuân vừa mới bắt đầu...sao mà nàng cảm thấy dài vô tận thời gian trội chậm chạp,không biết bao giờ nó về....nàng nhớ quá.....
8h,9h rồi đến 10h,11h cuối cùng 12h mới thấy nó về....nhà cùng một đống sách
Nguyệt Phương ở nhà thẫn thờ như người mất hồn....nằm trên chiếc sofa dài chỉ ngủ đi cho đến khi nào nó về.....
Ngô Tử về nhà tưởng Nguyệt Phương lại đi với Lưu Ly nên nhà không bóng người....nó không phản ứng lắm chỉ là muốn thôi cho qua chuyện rồi xong....
Nhưng khi nó xuống nhà bếp uống nước......thì nó thấy nàng ấy nằm vật vờ trên sofa kia....chắc lẽ hối hận nên không thể làm gì được....nó thì cũng đi từ sáng để chỉ mang sách đọc gϊếŧ thời gian dài.....
Nó bắt đầu nghĩ ngợi về tình cảm của hai người.....ta có nên cho cô ấy cơ hội??