Chương 15
Trc ngày 31/1....."Alo,xin chào Ngô Tử hiện không có ở nhà hãy để lại tin nhắn sau tiếng *píp*"
-Xin chào,chào tiểu tử của mẹ,đã lâu rồi không gặp con?Kể từ lúc mẹ bước đi qua Paris lo cho cuộc sống bộn bề mẹ đã quên đứa trẻ có mái tóc xù mè nheo,long nhong theo mẹ...bây giờ chắc con lớn lắm rồi và mẹ đang trên đường trở về với con đây,mẹ sắp về vì lời hứa ,mẹ ruột con đã nhờ mẹ sẽ thay thế mẹ con yêu thương con cho đến khi hết năm học cả hai ta sẽ về Paris chung sống....vậy nhé!À quên con đến sân bay Y vào lúc 5 sáng ngày 5/2 nhé!!!-Thân gửi Mẹ đỡ đầu "Maria"
.
.
.
.
Buổi sáng sớm ngày 5/2
4h30 sáng
*píp,píp,píp*
-Mệt quá,lần sau không nên đặt đồng hồ kiểu này nữa,nhức quá.....-Ngô Tử rủ bỏ tấm chăn
Nó bước xuống nhà người uể oải,mắt nhắm mắt mở...đi không nhìn trước nhìn sau đã đập đầu vào vách tường...
-Đau quá......-tỉnh ngủ...đổ lỗi cho vách tường vô tri vô giác :)))
-Nó đi lên cửa nhà nhìn xung quanh thật yên bình đến một cách đáng sợ....rồi bước đi xuống bếp,đi ngang qua chiếc điện thoại nó liếc.....
-1 tin nhắn....để xem
Nó nghe đoạn tin nhắn đó......lúc đầu nó không nhận ra ai hết cho đến khi nghe đến dòng chữ cuối cùng.....
-"Maria"......à....ừm.....oái mẹ Mary ư?Vãi shit sao lại lúc này chứ.....??lại là 5h ngày 5/2 nữa.....
Một phút suy niệm....
-Ủa hôm nay là ngày 5/2 mà.....chết rồi....!Mấy giờ rồi....
Đồng điểm đã 4h45"......
-Xác định.....
..
.
.
.
Đã 5h00
.
.
Ngô Tử hớt hải.....chạy xớn xa xớn xác......chạy đến sân bay ở cuối phố....thật xa xăm với tốc độ này chỉ có cách đi đường tắc.....đi mãi thì mò được đường đến sân bay,nó bắt đầu thấm ướt mồ hôi,tóc tai bắt đầu rối bù lên,cái kính lệch về phía bên phải....
Nó như một con khỉ đột lông lá không sạch sẽ chẳng ngăn nắp chút nào....Lúc xưa
nếu đón mẹ đỡ đầu mà không mang hoa ra chào mẹ đỡ đầu chắc sẽ rất tức giận.......
Đến giờ vẫn nhớ nhưng cuốn quá nó quên mua rồi.....:v
-Chết tau rồi,không có hoa......
Nó đi lòng vòng gần đâu đó có tiệm hoa không......cách sân bay gần 20m có một chỗ bán mới mở cửa,họ đang từ từ dọn ra.....
-Cô ơi bán cho cháu một bó hoa đi ạ!!
-Giờ này chưa bán đâu cháu....
-Cháu xin bác bán cho cháu đi mà....một bó nhỏ cũng đc
Nó dai như đĩa đói,chừng 5" thì bác bán hoa cũng nhức đầu,chịu thua đành bán cho nó một bó hoa cúc vạn thọ.......lộn một bó hoa trà đỏ chứ (xách hoa cúc vạn thọ cúng người chết à :)))))
.
.
Nó chạy vào bàn tiếp tân,cố gắng hỏi thông tin,có vẻ như lắm tai ương nó hỏi thì cô ấy vẫn chưa chịu nói....bỗng có người bắt loa.....
-Xin mời người có tên Ngô Tử trở về cổng số 9 để gặp người thân...Đúng là tên nó.....hoảng loạn nó chạy đi đến,cổng số 9 hầu như có vài người chờ đợi nó cũng đợi nhưng lâu quá chưa thấy mẹ ra nó buồn thiu.....
-Chắc mẹ sẽ giận lắm.....
Nó gục mặt xuống đi về,buồn lắm nhưng đi đυ.ng trúng một người phụ nữ té xuống sàn văng luôn mắt kính......nó không thấy cái bàn tay nhỏ bé đó cứ mò tìm chiếc kính may thay người phụ nữ đó đã cầm chiếc kính lên đeo lại hộ nó,khi nhìn vào nó mới biết được người đυ.ng phải nó chính là mẹ Mary (tên viết tắt)
Một người phụ nữ cao lớn, khuôn mặt trái xoan, tóc xoăn đen óng rất quyến rũ,đội chiếc nón nghiêng một góc che đôi mắt đen long lanh đến huyền ảo của bà..... cùng đó bà mặc cái đầm vintage màu đen rũ dài khắp chân bà gợi tả được hình ảnh rất tinh tế và sang chảnh chính là ca sĩ người Pháp, bà chính là Maria Heida....mẹ đỡ đầu của Ngô Tử.....
-Mẹ....!!
-Con đi đâu đây mà người lại đổ mồ hôi như thế này?
-*Hồng Hộc* Con đi kiếm mẹ!!!
Bà thấy nó thở phào một cách nặng nề liền nâng nó lên....
-Đồ ngốc,mẹ có thể chờ mà.....
-Con nghĩ sẽ mẹ không chờ đc lâu...
-Ta đã già rồi,chờ lâu cũng chẳng sao....Đi về nhà đi nào....
.
.
.
.
Về đến nhà đã 6h15.....
-NGÔ TỬ!!!!!ĐỒ NGỐC KIA....-Nguyệt Phương hét thất thanh
-Cái gì vậy cô???- Nó rùng mình
Cô ấy bước ra cửa nhà vừa đi vừa nói.....
-Con đi mà không khoá cửa kẻo có người vào thì sao......
Ngẩn mặt lên cô ấy nhìn thấy một người phụ nữ hơn mình nhiều tuổi lại đi cùng Ngô Tử....
-Ai đây Ngô Tử???-Cô ấy băn khoăn.....
-À quên....con chưa giới thiệu.....đây là....
Mẹ Mary chen ngang!!
-Con đừng màu mè,xin chào tôi là Maria Heida mẹ đỡ đầu của Ngô Tử.....- Bà ấy đưa bàn tay như muốn làm quen bằng cái bắt tay xin chào....
-*Bắt tay*À vâng xin chào chị......
Họ vào nhà.....
Bọn họ đã nói chuyện một cách vui vẻ,xem ra Nguyệt Phương có thể làm quen với mẹ Mary khá nhanh....nhưng....
- Mẹ ơi,con muốn nói rằng.....con với cô ấy là....
-Con không phải nói......mẹ biết rồi......
-Mẹ biết ???!!
-Tất nhiên,cô ấy chính là người yêu của con.....
-Dạ......!!Ai nói cho mẹ biết vậy...?
-Tất nhiên là cô bé lớp 7 mà quý con đó Viên Hạ,...
-Viên Hạ.....!!
Nhờ vậy nó mới biết đc,Viên Hạ có quen biết với mẹ Mary thông qua cuốn sách mà mẹ viết cách đây 2 năm trước lúc đó mẹ có đề cập đến đứa trẻ tên Ngô Tử,như một bí mật mà mẹ nhờ giúp đỡ thông qua người đọc để tìm kiếm nó và trở về thực hiện lời hứa với mẹ ruột của nó...bằng sự chăm sóc
.
.
.
-Nhưng con không nghĩ mẹ con lại quen mẹ,một người nước ngoài chính gốc.....
-Thực ra trước đây mẹ là du học sinh....
Bà kể lại khi đc đi du học qua đây,bà gặp mẹ nó người phụ nữ có mái tóc ngắn,mái xéo kèm với khuôn mặt nhỏ bé,dáng người gầy guộc khiến bà muốn kết bạn,từ lúc đó mẹ Mary và mẹ nó trở thành đôi bạn thân....cả hai vui,buồn có nhau học dường như thành đôi tri kỉ nhưng cũng không phải lâu dài được đến năm cuối đại học điện ảnh....cả hai tốt nghiệp,nhưng mẹ nó có thêm một phần học bổng du học nhưng bà từ chối ngay.....vì bà đã có tất cả ở đây và thêm người bạn đời mới của bà,bà muốn sống một cuộc sống giản dị không cần ai biết đến,một cuộc sống vui vẻ là được.....Khi từ chối bà yêu cầu giành học bổng đó ngay cho Mary.....để cho mẹ Mary có thể tiếp tục với ước mơ của mình hơn.....nhờ phần thưởng đó bà trở thành một ca sĩ mới nổi....vào thời đó....
Khoảng chừng 5 năm sau.....
Lần đầu tiên lúc nó ra đời,chính bà đã hủy buổi hòa nhạc ở tại đất nước này bà đã chạy đến bệnh viện là người đầu tiên bế nó lên....ôm nó như con của mình,khoảng khắc đó mắt bà đã tuôn lệ....trước sự vui vẻ đó chính mẹ nó cũng đã nhờ bà ấy.....
-Mary,cậu là bạn thân nhất của tớ nhưng nếu tớ có sớm ra đi cậu hãy chăm sóc nó hộ tớ,để cuộc đời nó được vui vẻ và tự quyết định khi nó gục ngã hãy cứu vớt nó,cậu soi lối cho nó để nó sống tốt hơn.....
-Cậu không được nói như thế,đừng mang xui xẻo đến bản thân.....
Đúng với những gì mẹ nó nói trong nhưng ngày đi hát và sống ở Paris,lần lượt bà nghe tin ba nó mất lúc nó mới 5 tuổi vì tai nạn ....bà không thể về được vì họ đã hủy chuyến bay của bà,thêm được vài năm mẹ nó mất đi vì cơn đau tim khi nó lên 10 tuổi....lúc này bà không do dự nữa,bà tìm mọi cách có thể về....nhưng trễ quá bà chẳng nhìn thấy được cho đến khi họ đắp mồ rồi bà chỉ kịp đến,cầm một đóa hoa hồng đen,đặt trước mộ của cặp vợ chồng trẻ.....lúc đó bà tận mắt nhìn thấy Ngô Tử lật đật cầm bó hoa hồng trắng đặt trước mộ mẹ....
-Mẹ nhớ về nhé....con lúc nào cũng chờ mẹ đó...!!-Nó vẫn cười dù mắt nó đỏ hoe vì khóc nhiều
Bà ấy nhìn mà không thể nào kìm nén vì sự thơ dại của nó dù biết rằng mẹ nó đi rồi nhưng nó vẫn cứ chờ..
-Bà lấy khăn lau đi nước mắt.....
-Cô ơi!!cô ơi!-nó kéo nhẹ cái áo choàng đen của bà.....
-*Sụt sịt*sao vậy con....
-Cô chính là mẹ Mary của con đúng không ??
-Sao con biết!
Nó giơ tấm hình mà lần đầu tiên cô ấy chụp hình nó được mẹ Mary bế và mẹ ruột nó....
-Sự việc là như vậy-Mary bắt đầu rơi lệ....
-Cảm ơn mẹ.....mẹ khóc xấu lắm....mẹ đừng khóc nữa....-nó lấy ngón tay quẹt đi nước mắt sắp chảy của bà
-Được rồi,không khóc nữa....
.
.
*bà thầm nghĩ*Ngô Tử lớn rồi lại còn biết lấy lòng người khác nữa,chắc người phụ nữ này đã thay đổi tâm hồn buồn bã của con bấy lâu,khiến con có tâm hồn bao dung hơn,con hãy giữ chặt người phụ nữ này đừng đánh rơi bà ấy,mẹ sẽ luôn ủng hộ hai người.....
________________________
Tác giả đã come back.... !!sau khì thì tuyển 10
Sau khi viết truyện xong với câu cửa miệng tác giả chỉ muốn nói nếu chưa hay thì tác giả cũng xin lỗi.....cứ bình phẩm để truyện được trở nên hay hơn nha....
Hè rồi chẳng còn gặp mặt cô ấy nữa nên thôi nhớ....mà tiện tác giả chụp hình với cô ấy nhiều lắm,có ai muốn nhìn thử không .....(chụp hình như mẹ con á) .....hehe....muốn thì để tác giả cho vào chap sau nhá.....
#Bái_bai