“Đưa đây! Nhanh lên đồ con lợn!”
Miho giật lấy lọ thuốc từ tay cậu ngay khi nó được lấy ra khỏi túi áo. Trên khuôn mặt cô ta lúc này hiện lên sự vội vã. Hôm nay cô ta đã không đánh cậu để thỏa mãn thú vui như những lần trước.
Lấy được lọ thuốc cô ta rời khỏi lớp học một cách nhanh chóng, còn đi đâu, cậu không thể biết. Nhưng chắc chắn một điều rằng, cô ta đang sử dụng chỗ thuốc của cậu. Cô ta đang biến thành một con nghiện, cô ta sẽ sa ngã sớm thôi.
Mỗi lần đưa thuốc cho Miho, cậu đều tỉ mỉ quan sát mọi sự thay đổi trong tính cách và hành động. Thể lực cô ta đang ngày một suy giảm bởi chất gây suy nhược cơ thể trong hỗn hợp thuốc. Sự nhạy bén của cô ta đang tụt dốc một cách trầm trọng bởi chất ức chế thần kinh. Nhưng những cơn nghiện đã làm cô ta không hề nhận ra những sự thay đổi diễn ra mau chóng với cơ thể mình.
_________________________________
Một tháng đã trôi qua. Một vài lời bàn tán đã xuất hiện từ những học viên trong lớp. Rằng Miho đã trở nên hiền lành hơn trước. Điều đó thu hút những kẻ trước đây thèm muốn cô ta có cơ hội để tiếp cận mà trước đây chúng không thể. Nhưng dù sao bớt hung dữ cũng khiến cô ta trở nên quyến rũ hơn ban đầu rất nhiều, đó là một điểm tốt.
Nhưng mấy ai biết rằng, cô ta đang sa ngã, dần trở thành một con nghiện thuốc. Cô ta không còn có thể nghĩ tới việc sỉ nhục những kẻ muốn tiếp cận được nữa.
“Mày biết phải làm gì rồi đấy đồ sâu bọ.”
Sau tiết học cuối cùng, Miho tiến đến bàn cậu rồi đưa tay ra. Như thường lệ cậu sẽ đưa thuốc cho cô ta, nhưng bây giờ thì chưa, sẽ có một vài thay đổi nhỏ kể từ bây giờ. Thời điểm mà cậu chờ đợi bấy lâu cũng đã tới.
“Hôm nay tôi không mang…”
“Hả? Mày vừa nói cái gì vậy!?”
Miho hung hăng túm cổ áo cậu, nhìn cậu với đôi mắt đáng sợ. Nhưng khi định đánh cậu, cô ta đã nhận ra có điều gì đó không ổn và bỏ tay khỏi cổ áo cậu. Cậu biết rằng cơ thể cô ta đã suy yếu rất nhiều. Bây giờ sức lực của cô ta chỉ bằng với một học viên nữ loài người yếu đuối mà thôi.
Tuy nhiên không vì điều đó mà cậu định lật ngược thế cờ. Buổi diễn của cậu vẫn còn chưa được hoàn chỉnh.
“Tôi nghe nói cậu không bị ràng buộc bởi nội quy của kí túc xá… Nhà tôi cũng không xa học viện lắm, nếu có thể thì…”
“Mày muốn tao về nhà mày sao?”
“C-chỉ một lúc thôi… giờ dì tôi không có ở nhà…”
Miho mất vài giây để đưa ra quyết định rồi dẫm lên chân cậu. Dù rằng nó chẳng đau gì cả.
“Được rồi. Nhưng nếu mày không đưa nó cho tao nhanh thì biết hậu quả rồi đấy.”
Đúng vậy, cứ thốt ra những điều dối trá bằng cái miệng nhỏ nhắn dâʍ đãиɠ đó đi. Cô ta giờ đây đã không còn chút cơ hội nào để đánh lại cậu với cái cơ thể suy nhược vì thuốc nữa.
Miho rời đi theo cậu và thận trọng giữ khoảng cách với cậu để những học viên khác không hiểu lầm. Đương nhiên một tầng cao quý như cô ta ai lại đi cạnh bên một kẻ đứng hạng bét trong những tầng lớp thấp kém nhất ở học viện chứ.
Một chiếc xe ngựa đến đón cậu trước cổng học viện sẵn tự bao giờ.
“Lên đây?”
Miho hỏi cậu một cách cộc lốc với thái độ khó chịu, đồng thời nhìn xung quanh.
“Đúng vậy…”
Cô ta bước lên xe nhanh chóng vì sợ những học viên khác sẽ vô tình thấy được. Trong xe cô ta ngồi một bên và cậu ngồi một bên, hai người đang ngồi đối diện nhau. Trông cô ta có vẻ bồn chồn khi ở trong xe.
Sự chú ý của cậu đang dồn về phía cặp đùi nõn nà lộ ra từ chiếc váy ngắn cũn cỡn của Miho. Chỉ cần cô ta chỉ cần tách đùi ra thêm một chút nữa cậu sẽ có thể chiêm ngưỡng được chiếc qυầи ɭóŧ ren đen dâʍ đãиɠ.
Dường như Miho đã bắt đầu biết được nơi mà ánh mắt cậu đang hướng tới. Tuy nhiên cô ta lại không nổi tính hung hăng và túm cổ cậu. Cô ta đã ý thức được cơ thể mình đang bị suy yếu. Cô ta giả vờ như không biết cậu đang nhìn và cố gắng kéo chiếc váy quá ngắn đó xuống nhiều nhất có thể. Một bầu không khí im lặng bao trùm chiếc xe, cậu và cô ta không nói nửa lời từ lúc bắt đầu.
Cậu tiếp tục lén lút nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang tỏ ra bồn chồn cùng đôi mắt đỏ đang hướng xuống sàn một cách vô định, rồi tự hỏi cô ta đang nghĩ điều gì trong đầu vào lúc này. Tốt hơn cô ta nên nghĩ cách để thoát khỏi cái bẫy của cậu bằng bộ não đã lú lẫn vì thuốc kia.
Về đến nhà, cậu cởi chiếc áo khoác rồi móc chúng lên giá treo áo ngay lối ra vào. Miho đi theo sau và nhìn xung quanh một cách thận trọng. Trông cô ta như một con thỏ đang run rẩy sợ hãi khi phải bước vào cái hang tối tăm đáng sợ của một con sói khát máu vậy.
“Nó đâu, đưa nó cho tao.”
Cô ta hỏi về thuốc ngay khi mới bước vào bên trong với dáng điệu vội vã. Không có gì phải vội khi cô ta đã mắc phải cái bẫy chết người của một con nhện, hãy từ từ mà tận hưởng nó đi.
“Nó ở trên phòng tôi.”
“Nhanh lên và đưa nó cho tao.”
Miho tiếp tục đi theo cậu về phòng. Cậu có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt đánh ực của cô ta khi cánh cửa phòng cậu đóng lại. Chắc hẳn cô ta đã bắt đầu cảm thấy một mối đe dọa cận kề.
Cậu lấy chiếc lọ thủy tinh nhỏ đựng bột tím từ trên bàn rồi quay về hướng cô ta.
“Nó đây.”
Cô ta đưa tay ra để nhận lấy. Tuy nhiên sẽ chẳng bao giờ có chuyện cô ta có thể nhận nó. Màn kịch đến đây là kết thúc. Cậu thả chiếc lọ trên tay xuống sàn nhà khiến bột rơi vãi ra khắp nơi. Miho đã cứng người trong giây lát khi chứng kiến cảnh tượng đó.
“Xin lỗi, tôi đã lỡ tay làm rơi nó…”
Cùng lúc đó cô ta nhìn cậu với ánh mắt tức giận.
“Mau đưa tao lọ khác mau lên! Tao biết mày vẫn còn!”
“Xin lỗi nhưng tôi hết rồi…”
“Huh? Mày muốn ăn đánh nữa sao? Lần này tao sẽ không nương tay đâu. Dì mày sẽ về và thấy đứa cháu của bà ta nằm dưới sàn và bê bết máu!”
“Vậy sao?”
Giọng nói cao vυ't đầy kiêu ngạo của cô ta vụt tắt như ngọn nến trước gió khi thấy nụ cười rộng toác đang nở trên môi cậu.
“T-tao sẽ làm thật đấy!”
“Vậy thì làm đi.”
Cô ta đang run sợ.
“Đừng có thách tao đồ con người hạ đẳng!”
Miho đang hạ thấp giá trị sức mạnh con người so với một thú nhân. Cô ta xông đến với một cú móc phải. Nhưng cổ tay cô ta đã bị cậu tóm chặt trước khi có thể làm bất cứ điều gì. Cô ta vùng vẫy cố gắng thoát khỏi cậu một cánh yếu ớt.
“Tại sao…?”
Cô ta có lẽ đã nhận ra bản thân đã yếu đi đến thế nào. Nhưng giờ đã là quá muộn. Chỉ với một cái đẩy nhẹ từ cậu, cô ta ngã xuống sàn với tiếng rêи ɾỉ.
Mỗi bước tiến lại của cậu, Miho lại lùi ra xa, cho đến khi chạm vào bức tường. Đúng vậy, khuôn mặt sợ hãi đó, cậu đã chờ đợi biết bao lâu để được thấy biểu cảm dễ thương này.
Giờ đây cô ta chỉ là một con thỏ nhỏ bé đã tiến sâu vào hang sói, không có cách nào để thoát ra ngoài đợi chờ bị ăn thịt theo cách ít đau đớn nhất.
Cậu ngồi xuống chạm tay lên cằm cô ta và rồi ngay lập tức bị gạt đi. Một chút chống cự yếu ớt từ con mồi khiến cho cậu cảm thấy thích thú.
Miho cố gắng bò về phía cánh cửa rồi mở nó. Nhưng cánh cửa đã được khóa chặt bởi cậu từ đầu.
Cậu không đuổi theo mà ngồi lên ghế trong khi quan sát cách mà cô ta cố gắng thoát ra ngoài trong sựbất lực. Con thỏ bé nhỏ đang có những cố gắng giãy giụa với chút sức tàn cuối cùng trong miệng con sói.
“Thả tao ra! Cha tao sẽ không để yên chuyện này đâu! Và cả học viện nữa, chúng sẽ tìm tao nếu ngày mai tao không đến lớp!”
Tay cậu gõ lên chiếc bàn theo từng nhịp chậm rãi, tận hưởng biểu cảm sợ hãi của cô ta.
“Tôi biết rủi ro khi nhốt cô, nhưng tôi chấp nhận điều đó. Với lại cô sẽ trở lại lớp vào ngày mai như bình thường, tôi chỉ muốn giữ cô ở đây cho đến lúc đó thôi.”
“Không… không thể… mày không thể giữ tao ở đây…”
Cậu tiếp tục chờ đợi, để xem cơn nghiện đã ăn mòn lí trí của cô ta đến mức nào. Nó đang đến, cô ta cũng bắt đầu cảm nhận được nó. Sự sợ hãi trong cô ta đang bắt đầu được ghi đè bởi cơn nghiện thuốc. Cậu biết điều đó qua hơi thở dần trở nên hỗn loạn đó.
Miho cuối cùng đã ngã xuống đất và quằn quại, chiếc váy ngắn đã không còn che được bất cứ phần nào ở dưới của cô ta nữa.
“Miho, cậu đang cần lọ thuốc đó lắm đúng không? Nhưng tôi đã lỡ làm rơi nó xuống sàn nhà và đó là chỗ thuốc duy nhất trong hôm nay. Vậy nên cậu hãy chịu khó dùng chiếc lưỡi của mình mà liếʍ nó.”
Cơn nghiện khiến đầu óc cô ta không thể suy nghĩ được gì nữa. Cô ta bắt đầu hành động theo bản năng, bò bằng bốn chân về phía chỗ thuốc rơi vãi.
Miho thực sự đã cúi xuống, thè chiếc lưỡi nhỏ nhắn liếʍ lên sàn. Tư thế bò bằng bốn chân, qυầи ɭóŧ đen và bờ mông quyến rũ lộ ra khỏi chiếc váy, cô ta thực sự không biết trông bản thân đã trông dâʍ đãиɠ đến nhường nào. Cô ta đã không còn là một miêu nữ đầy kiêu hãnh nữa.
Chỗ thuốc cô ta đang liếʍ đó cậu đã tăng mạnh thành phần kí©ɧ ɖụ© và chất ức chế thần kinh. Sớm thôi, cô ta sẽ không còn nghĩ đến thứ gì khác ngoài làʍ t̠ìиɦ nữa.
“Haa… haa…”
Miho bắt đầu thủ da^ʍ trong khi chiếc lưỡi vẫn đang liếʍ thuốc một cách dâʍ ɖu͙©. Dù cảm thấy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng cậu vẫn cố nhịn nó trong khi mở công cụ ghi hình lại mọi thứ. Nước bọt từ lưỡi ở phía trên và dâʍ ŧᏂủy̠ chảy thành bãi dưới sàn nhà. Cô ta rên lên trong khi quên mất sự tồn tại của cậu trong căn phòng này. Cô ta sẽ sớm trở nô ɭệ của thuốc và tìиɧ ɖu͙©.