Vào buổi sáng Miho rời khỏi căn phòng xa xỉ nhất trong kí túc xá học viện để đến lớp học. Như mọi ngày, cô luôn cảm thấy thích thú khi vận bộ đồng phục với chiếc váy ngắn hở hang để thu hút ánh nhìn của chúng.
Nhìn đi lũ đàn ông hạ đẳng, các ngươi chắc hẳn rất thèm muốn cơ thể ta lắm phải không? Các ngươi rất muốn được chạm vào ta phải không? Nhưng, các ngươi chỉ đơn giản là không thể.
Miho tiếp tục bước trên cầu thang một cách khoan thai thì bất chợt ngửi được mùi của nó phía sau bằng chiếc mũi thính. Đó chính là tên đàn ông duy nhất dám thể hiện sự thèm muốn và đôi mắt da^ʍ tà với cơ thể cô mà không hề giấu diếm.
Dòng suy nghĩ của bị đứt quãng khi cô chợt cảm nhận được cơ thể mình bị xâm phạm. Cô quay lại một cách vô thức và trở nên tức giận.
Bàn tay của con sâu bọ đang đυ.ng vào ta! Sao có thể? Sao kẻ dám chạm vào cơ thể của ta là lại ngươi!?
Ngay lập tức Miho đá một cú móc mạnh về phía sau đầy dứt khoát, đánh văng thứ sâu bọ đó xuống cầu thang.
Đây là một sự xúc phạm. Một con sâu bọ tầng lớp thấp kém nhất trong tất cả dám chạm vào ta! Bàn tay ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm, buồn nôn! Ta sẽ không để yên chuyện này, ta sẽ bẻ gãy tay ngươi!
Dù là công chúa của đất nước thú nhân, nhưng nếu như chuyện này được giáo viên học viện chứng kiến, mọi thứ sẽ trở nên rắc rồi. Miho túm lấy cổ áo, kéo nó lên sân thượng, nơi mà không ai lui tới.
Ném nó va vào lan can, đạp nó trên mặt đất một cách tàn bạo. Phải bẻ gãy tay nó. Miho nâng cơ thể nó lên một cách nhẹ bẫng với sức mạnh nguyên thủy của thú nhân.
Có điều gì đó khác với mọi lần. Khi nhìn vào đôi mắt của nó bây giờ, mọi giác quan đều bắt đầu cảnh báo sự nguy hiểm sắp tới. Trong thoáng chốc cô đã bối rối vì ánh mắt sợ hãi mọi khi giờ đã trở nên sắc lạnh như của một con thú.
Nhưng Miho nhanh chóng tin rằng nó chẳng thể làm gì với cơ thể của con người yếu ớt đó, tiếp tục ý định bẻ gãy cánh tay chết tiệt của nó.
Ngay khi hạ thấp cảnh giác, một thứ bột tím được hất vào mặt cô từ cánh tay nó giấu sau lưng. Tầm nhìn của cô giảm xuống và ho bởi việc hít phải chúng.Cho đến khi lấy lại tầm nhìn và cơn ho dịu xuống, Miho đã không còn thấy bóng dáng của nó đâu nữa.
“Huh…? Sao cơ thể mình mệt thế này…?”
Có điều gì đó không ổn bắt đầu xảy ra sau khi cô hít phải thứ bột đó. Cơ thể bắt đầu trở nên rạo rực mỗi khi di chuyển. Sức lực như bị lấy đi khỏi cơ thể, khiến cho từng bước đi đều trở nên khó khăn. Miho cảm thấy nóng cho dù nhiệt độ xung quanh không hề cao. Hơi thở của cô dần trở nên hụt hẫng. Đầu óc cô dần trống rỗng một cách khó hiểu.
Miho trở về lớp với toàn sức lực còn lại. Cô gục mặt xuống bàn trong khi chịu đựng một cảm giác kì lạ dần xâm chiếm lấy cơ thể.
__________________________________
Cậu đã hoàn toàn thành công. Miho chắc chắn đang dần ngấm thuốc. Từ đầu giờ sáng cho đến hết tiết học cuối cùng của buổi trưa, cô ta vẫn gục đầu trên bàn. Dường như sức chịu đựng của cô ta thật mạnh mẽ.
Khi mọi người đã về hết, chỉ còn cậu ở lại để bắt đầu cho vở kịch của mình.
Miho tỉnh dậy khỏi bàn, nhìn xung quanh với đôi mắt mệt mỏi. Nhưng ngay khi nhận ra cậu, nó đã trở nên sắc bén.
“Mày! Mày đã làm gì tao với thứ bột đó!”
Cô ta đứng dậy, lảo đảo tiến về phía cậu. Hoàn toàn không nhận ra cơ thể trở nên yếu đuối vì thuốc.
Đến giờ diễn rồi.
“Thứ đó là của dì tôi… Tôi đã tò mò nên lấy nó đi… Thật sự tôi không biết thứ đó là gì cả… Ban nãy do sợ quá nên tôi đã…”
Cậu cố tình làm rơi lọ thuốc với vẻ mặt hoảng sợ rồi chạy khỏi lớp. Cô ta sẽ không thể đuổi theo với tình trạng như vậy.
Sau khi rời khỏi lớp, cậu đã núp ngay sau cánh cửa để theo dõi phản ứng của Miho khi nhìn thấy lọ thuốc.
“Chắc chắn tao sẽ bắt mày phải trả giá…”
Cô ta nói vậy trong khi cầm lọ thuốc lên với khuôn mặt vẫn đỏ bừng và hơi thở gấp gáp. Cầu mong tác dụng của thuốc gây nghiện sẽ có hiệu quả. Cậu cần cô ta sử dụng thứ thuốc đó thêm một lần nữa.
Cô ta đang định ném nó qua cửa sổ! Kế hoạch này sẽ thất bại, mọi thứ sẽ trở về con số không!
Nhưng Miho chợt dừng lại khi lọ thuốc đó sáp rời khỏi tay. Trông như cô ta không thể ném nó đi vậy.
Cô ta ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh để chắc rằng xung không có ai rồi nhìn lại vào lọ thuốc. Cô ta đang muốn dùng nữa. Liều thuốc gây nghiện cậu cho vào là rất nhiều, cho dù là thú nhân cũng sẽ không thể kiềm chế được.
Cuối cùng Miho cũng đã mở nó ra. Nhịp tim cậu đập mạnh vì hồi hộp trong khi chờ đợi mọi thứ diễn ra.
“Đây là thứ nó đã tạt vào mặt mình. Nhìn thật kì lạ…”
Cô ta đang lưỡng lự trong khi đưa chiếc mũi nhỏ nhắn lại gần hơn miệng lọ thuốc. Cô ta đã thực sự ngửi nó và một lần nữa trở lại trạng thái như lúc sáng. Ngoài về thể lực tốt và một khuôn mặt xinh đẹp, cô ta cũng chỉ là một con ngốc mà thôi.
Sau khi đạt được mục đích, cậu trở về nhà và tiếp tục nghiên cứu tỉ lệ các loại thuốc chứ không ăn mừng về thành công đã đạt được.
_________________________________
Sáng hôm sau Miho vẫn tới lớp bình thường. Hẳn hôm qua cô ta đã có một ngày vất vả với tác dụng của thuốc.
Cô ta ngay lập tức nhận ra cái nhìn lén lút của cậu, quay xuống với ánh mắt như thể sẽ đánh cậu nát tươm ngay bây lúc này. Tuy nhiên cô ta sẽ không làm thế, bởi đây là trong lớp học. Cậu tiếp tục theo dõi từng hành động của cô ta từ buổi sáng, tiếp tục cho đến hết buổi trưa.
Cậu ở lại lớp cho đến khi mọi người đi hết và Miho cũng vậy. Cô ta đang cố tình ở lại muộn, còn vì lí do gì thì cậu chỉ có thể mang máng đoán ra.
“Con lợn bẩn thỉu, mày có nghe thấy tao nói gì không!?”
Cô ta đang gọi ai vậy? Chắc chắn là cậu rồi.
“S-sao vậy…?”
“Lết cái xác của mày lại đây.”
Cậu giả vờ sợ hãi trước khuôn mặt hung dữ của Miho. Ngay khi tiến lại đủ gần, cô ta lại túm cổ áo, quăng cậu vào cái bảng trên bục giáo viên.
“T-tôi chưa làm gì cô cả!”
Lúc này cô ta lôi cái lọ nhỏ trong túi ra. Đó là cái lọ thuốc bột mà cậu để lại hôm qua. Nhưng giờ thì nó đã trống rỗng, cô ta đã thực sự dùng hết nó.
“Mày có biết thứ này là gì không?”
“Không, tôi không biết. Hôm qua tôi đã lấy thứ đó từ tủ thuốc của dì tôi.”
Trong đầu Miho lúc này đang tính toán điều gì đó, chỉ cần nhìn thái độ tức giận nửa vời của cô ta lúc này cũng có thể đoán ra. Cô ta đập tay vào bảng, dồn cậu vào góc.
“Trong tủ thuốc dì mày còn thứ này không?”
Thật ngu ngốc, cô ta đã dính phải bẫy một cách không thể dễ dàng hơn.
“C-còn rất nhiều… vì dì tôi đã tạo ra chúng… Nhưng tại sao cậu lại hỏi về nó…? ”
“Mày không cần biết!”
Miho thở dài, rồi bất ngờ quật ngã cậu xuống sàn một cái đau điếng.
“Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn. Một, mày sẽ bị ăn đánh đến mức không thể lết đi nổi. Hai, là mang thứ này cho tao hiểu không?”
Cô ta dẫm lên mặt cậu, từ góc nhìn bên dưới có thể thấy toàn bộ mọi thứ. Hôm nay vẫn là chiếc qυầи ɭóŧ ren đen, có vẻ đen đó là màu ưa thích của cô ta.
“T-tôi hiểu rồi! Ngày mai tôi sẽ sẽ lấy!”
Sau khi cảm thấy hài lòng, cô ta đá cậu thêm một cái vào sườn rồi quay đi.
______________________________
“Con nhỏ hỗn láo đó lại làm thế với cháu yêu của ta nữa rồi! Thật không thể chấp nhận được! Nếu nó không phải là công chúa thú nhân thì ta đây sẽ biến nó thành con nô ɭệ rẻ tiền!”
“Bình tĩnh đi dì, con cố tình để bị như vậy ạ. Xin phép dì con về phòng trước để tiếp tục nghiên cứu.”
Cậu nở một nụ cười miễn cưỡng để làm dịu dì Nana. Tất cả những vết thương trên cơ thể cậu là một cái giá quá rẻ để giăng bẫy một con thú ngu ngốc.
“Chủ nhân, xin hãy để để tôi chữa cho cậu chủ của người.”
Nói vậy với dì, Milis liền đi theo cậu về phòng. Sau khi cánh cửa được đóng lại, chị ấy đặt những lọ thuốc chữa thương xuống chiếc bàn nhỏ.
“Cậu chủ hãy ngồi xuống ghế ạ.”
Cậu ngồi xuống ghế và Milis ngồi ngay đối diện. Từ góc nhìn này, chị ấy thật đẹp và quyến rũ. Mái tóc vàng dài ngang vai, đôi mắt màu xanh dương, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng mịn và mùi hương thơm của sữa tắm.
Milis cởi dần từng chiếc cúc áo và tỏ ra lo lắng khi thấy cơ thể đầy thương tích của cậu cậu.
“Cậu chủ bị thương đến thế này…”
“Không sao đâu chị, em đã quen rồi nên không thấy đau lắm đâu.”
“Quen với nỗi đau không có nghĩa là điều đó tốt cho cơ thể của cậu chủ. Phận là một người hầu cũng như là một nô ɭệ tôi không có quyền trách móc cậu chủ. Nhưng xin cậu chủ hãy biết quan tâm đến bản thân mình hơn.”
Milis giống như người mẹ thứ hai của cậu vậy. Chị ấy luôn là người quan tâm và chăm sóc cậu lúc bị ốm hoặc bị thương.
“Thứ này sẽ giúp chữa những vết bầm tím cho cậu chủ. Sau đó xin hãy nghỉ ngơi đầy đủ ạ.”
Chị ấy bôi thuốc lên những vùng bị tím trên cơ thể cậu bằng những ngón tay mềm mại. Cậu có thể cảm nhận được sự dịu dàng và thùy mị trong từng hành động đó.
“Cảm ơn chị.”
“Không có gì thưa cậu chủ, đó là trách nhiệm của tôi mà.”
Hai má Milis dần ửng đỏ trong khi khẽ mỉm cười một cách dễ thương đến kì lạ. Sau khi bôi thuốc xong cho cậu, chị ấy đặt lên bàn một bộ quần áo mới và cầm lấy bộ quần áo đã bị bẩn vì Miho.
Vì một lí do nào đó, cậu lại nhớ đến cảnh tượng đáng xấu hổ của Milis ngày hôm qua. Đó là lần đầu tiên cậu thấy một Milis dâʍ đãиɠ đến như vậy.
Dù nhận ra ánh mắt cậu đang dán lên cơ thể mình, nhưng chị ấy dường như cố tình bỏ qua điều đó và rời khỏi phòng với chiếc áo bẩn.