Cách Huấn Luyện Một Nô Lệ

Chương 0: Chất gây nghiện

“Haaa… cuối cùng cũng làm xong rồi…”

Trong căn phòng đựng các loại dược liệu của dì Nana, cậu đã tìm ra tỉ lệ phù hợp cho hỗn hợp thuốc của mình. Dù có hướng dẫn của quyển sách và cách dùng cho từng trường hợp nhưng không phải là tất cả, cậu đã tùy chỉnh liều lượng theo mong muốn của mình. Thành quả là thứ bột màu tím mịn được đựng trong một chiếc lọ nhỏ.

Dì là người chứng kiến toàn bộ công đoạn chế tạo lại gần với một vẻ đầy phấn khích.

“Ta tự hỏi liệu nó thật sự có tác dụng không đó?”

“Con nghĩ là có, nhưng có lẽ cần được thử nghiệm trước…”

“Ồ, ta nghĩ điều đó không thành vấn đề. Ta có thể kiểm tra tác dụng nó ngay bây giờ.”

Nói vậy, dì cho gọi một người hầu vào bên trong. Đó là Milis, chị ấy là người hầu đã lâu trong nhà, đồng thời cũng là một trong số những nô ɭệ của dì.

Ánh mắt cậu và Milis chạm nhau. Milis cúi đầu xuống và chào cậu cùng dì một cách trang nghiêm.

“Chủ nhân và cậu chủ gọi tôi tới đây có việc gì vậy ạ?”

“Ta muốn ngươi thử loại thuốc mới sản phẩm đầu tay của cháu ta.”

Cậu không thể thí nghiệm thứ thuốc này lên người của Milis được, điều đó quá mạo hiểm.

“Nhưng thưa dì, thuốc của con có lẽ chưa hoàn thiện. Nếu để Milis dùng thử, chị ấy sẽ…”

“Yên tâm đi cháu yêu, ta có thuốc giải. Hồi trước ta cũng hay sử dụng Milis để thử thuốc đó.”

“Thật sao ạ…”

Khi chuyển sang cậu nhìn Milis, chị ấy cúi đầu xuống.

“Rất hân hạnh được làm vật thí nghiệm cho cậu chủ. Tôi có thể phân tích cho cậu chủ nghe về tác dụng của thuốc sau khi sử dụng.”

Milis chìa hai tay về hướng cậu. Cậu đặt lọ thuốc lên tay chị ấy.

“Xin hãy cẩn thận, nó được điều chế với liều lượng dành cho thú nhân chứ không phải con người…”

“Tôi hiểu rồi.”

Nói vậy Milis mở nắp lọ thuốc và hít nó vào trong phổi. Sau đó chị ấy đóng nắp lại đưa trả cho cậu rồi đứng im để chờ đợi thuốc ngấm.

Hai má của Milis dần đỏ lên, hơi thở bắt đầu trở nên hỗn loạn chỉ sau vài phút. Đó là tác dụng của thuốc kí©ɧ ɖụ©. Chị ấy không thể đứng vững nữa và khuỵu xuống nền nhà. Đó là tác dụng của thuốc gây suy nhược. Tuy nhiên thì cậu chưa thể thấy tác dụng của thuốc ức chế thần kinh và gây nghiện.

Ba mươi phút trôi qua nhìn Milis chỉ đang run rẩy dưới sàn nhà khiến cậu nghĩ rằng thứ thuốc đó không hề có tác dụng. Thật hụt hẫng khi biết rằng quả sau nhiều giờ cố gắng đã thất bại thảm hại…

Và rồi dì Nana cất tiếng sau khi đã lặng lẽ quan sát một lúc lâu.

“Không phải kiềm chế đâu Milis.”

Chị ngước lên với giọng run run đáp trả lại với khuôn mặt bối rối.

“Nhưng cậu chủ vẫn ở đây… tôi không thể…”

“Nó đủ tuổi rồi. Ngươi không cần phải làm vậy. Nếu bây giờ nó muốn ngươi sẽ phải phục vụ nó luôn đấy. Hãy cho nó thấy con người thật của ngươi đi.”

Milis gật đầu.

“Vậy thì xin lỗi cậu chủ… Tôi không thể chịu được nữa rồi…”

Biểu hiện trên khuôn mặt của Milis ngay lập tức thay đổi từ trạng thái khốn khổ khi trải qua những tác dụng của thuốc thành sự sung sướиɠ. Chị ấy đang vén chiếc váy của hầu gái, đưa tay vào bên trong qυầи ɭóŧ và bắt đầu thủ da^ʍ.

“Ahh… haa… thật tuyệt…”

Chứng kiến một Milis dâʍ đãиɠ như vậy khiến dươиɠ ѵậŧ trong quần cậu đang hưởng ứng.

“Nhìn kìa Akashi, thuốc của cháu có tác dụng rất tốt đấy. Ta sẽ thưởng cho thành quả của cháu. Nếu giờ cháu muốn Milis sẽ là người biến cháu thành đàn ông trong đêm nay~”

Chị ấy nhìn về phía cậu với một đôi mắt đầy ham muốn, như thể đó không còn là Milis nữa vậy.

“Xin cậu chủ hãy làʍ t̠ìиɦ với Milis, lấy đi lần đầu của Milis đi ạ. Milis cầu xin cậu chủ đó… ahh… haa…”

Tác dụng của thuốc ức chế thần kinh đã hiệu nghiệm. Milis giờ đây chẳng thể nghĩ gì ngoài việc được làʍ t̠ìиɦ để thỏa mãn cơn dục tính, vứt bỏ đi lòng tự trọng trước mặt cậu. Chị ấy đang cố tiến về phía cậu, liên tục gọi “cậu chủ” như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

Cậu cũng muốn được chạm vào làn da mịn màng của Milis, làʍ t̠ìиɦ với chị ấy ngay bây giờ. Nhưng, có điều quan trọng hơn cậu cần phải làm…

“Con nghĩ như thế là đủ rồi. Dì hãy đưa thuốc giải cho chị ấy đi.”

“Ế? Bình thường ta tưởng cháu có hứng thú với việc đó lắm cơ mà? Nên ta mới cho cháu Milis như một món quà để giải tỏa đó.”

“Không dì ạ. Cho đến khi con có thể khuất phục được Miho, con sẽ không làm điều đó với bất kì ai khác.”

Đúng vậy, cậu muốn người đầu tiên làʍ t̠ìиɦ với mình là Miho, chắc chắn phải là cô ta. Cậu phải chạm vào cặp đùi và cơ thể dâʍ đãиɠ đó, phải hãʍ Ꮒϊếp cho đến khi cô ta trở thành một kẻ nghiện tìиɧ ɖu͙©.

“Vậy à, thật là chán quá đi, sao cứ nhất thiết phải là nó chứ. Có bao nhiêu đứa tốt hơn mà, như Milis đó.”

Dì Nana tỏ ra chán nản khi biết rằng cậu sẽ không làʍ t̠ìиɦ với Milis. Dì lôi từ trong túi ra một lọ thuốc giải đổ vào miệng chị ấy một cách từ từ.

Tác dụng bắt đầu thuyên giảm, Milis dần lấy lại được lí trí của mình và cố gắng đứng lên, chỉnh trang lại trang phục với đôi mắt vẫn còn thẫn thờ như chưa tỉnh cơn mê.

“Giờ thì cho ta biết cảm nhận của ngươi đi.”

Chị ấy gật đầu trong khi vẫn còn đang cảm thấy xấu hổ khi giữa hai châni và sàn nhà đang lênh láng dâʍ ŧᏂủy̠ của bản thân.

“Tác dụng kí©ɧ ɖụ© thực sự rất mạnh... Hình như trong đó còn có cả loại làm suy yếu cơ thể. Có phải cậu chủ còn sử dụng chất gây nghiện đúng không? Bởi đến bây giờ cơ thể tôi vẫn bồn chồn muốn sử dụng thêm thứ đó…”

Milis xấu hổ chà sát đùi lại vào nhau trong khi nhìn vào lọ bột trên tay cậu. Tuy nhiên thì dì đã lên tiếng cắt ngang lời của Milis.

“Được rồi. Ta không nghĩ ngươi nên thử thứ đó thêm lần nữa đâu Milis, thuốc giải không có tác dụng với chất gây nghiện.”

“Đã rõ thưa chủ nhân…”

Với lời nhận xét về chất gây nghiện được thêm vào, cậu đã nghĩ rằng dì không cảm thấy hài lòng.

“Ngoài những gì mà Milis kể còn thiếu gì nữa không cháu yêu của ta.”

“Dạ còn thiếu thuốc ức chế thần kinh để làm rối loạn tâm trí của người sử dụng nữa.”

Milis dường như đang cố nhớ lại khi nghe cậu nói vậy.

“Ah… lúc đó thật sự tôi chẳng thể nghĩ được gì ngoài việc được làʍ t̠ìиɦ với cậu chủ…”

Dì mỉm cười với khuôn mặt thỏa mãn, đồng thời nhìn lọ thuốc tím trên tay cậu.

“Cháu của ta thật sự rất có tố chất với nghề huấn luyện và buôn bán nô ɭệ này. Chỉ một đêm có thể đọc và hiểu hết hai cuốn sách. Chỉ mất vài giờ để tạo ra một loại hỗn hợp thuốc mới có tác dụng mạnh mẽ, hiệu quả.”

____________________________________

Hôm nay là ngày đi học sau hai khi hai nghỉ ngắn ngủi kết thúc. Cậu đến trường với một tâm trạng vừa hồi hộp, lo lắng vừa phấn khích bắt đầu kế hoạch trả thù của mình.

Vào đầu buổi sáng, những con thú cưng của Miho chưa đi theo, khi đó cô ta sẽ chỉ có một mình. Đó là thời cơ thuận lợi nhất để chọc giận cô ta và bị lôi lên sân thượng giải quyết.

Vừa nhắc, cậu đã thấy bóng dáng cô ta đang đi lên cầu thang với cái đuôi đang ngoe nguẩy một cách vui vẻ. Không sao, cậu sẽ lấy đi cái sự vui vẻ đó của cô ta nhanh thôi.

Nhẹ nhàng, cậu tiếp cận Miho từ đằng sau. Đôi mắt cậu chuyển hướng đến cái váy ngắn một cách vô lí khoe cặp đùi mơn mởn như muốn mời gọi tất cả mọi tên đàn ông. Tim cậu đập mạnh khi đưa tay đến gần.

“Hiii!?”

Cô ta giật mình ngay khi cảm nhận được tay của cậu chạm lên mông. Với phản xạ cực nhanh của loài mèo, cô ta lập tức xoay người, tặng một cước vào bụng cậu. Cậu lăn xuống cầu thang theo quán tính. Lực va đập khiến cơ thể cậu trở nên đau nhói.

“Con lợn bẩn thỉu! Sao mày dám động bàn tay dơ bẩn đó lên người tao? Mày thực sự chán sống rồi sao đồ con lợn!?”

Cô ta bước xuống túm cổ áo và nhấc bổng cậu lên trước sự chứng kiến của một vài học viên khác đang đi qua cầu thang.

“T-tôi không cố ý…”

Cậu muốn chọc tức Miho thêm nữa.

“Không cần biết, mày đi theo tao ngay.”

Cô ta vẫn giữ cổ áo và lôi cậu lên cầu thang. Chắc chắn cô ta sẽ đưa cậu lên sân thượng để thể hiện hành vi bạo lực của mình mà không giáo viên nào biết. Đúng như dự đoán, ngay khi lên đến sân thượng, cô ta quăng cậu vào hàng rào bảo vệ không thương tiếc.

“Con lợn bẩn thỉu! Không ngờ mày lại dám làm như thế! Thật không ngờ! Tao phải đánh gãy cái bàn tay đã chạm vào người tao!”

Miho đạp lên người cậu. Cơn đau khiến cậu cảm tưởng như cái xương nào đó trên có thể đã gãy. Cô ta tiếp tục nhấc cậu lên.

“Giờ thì tao sẽ bẻ gãy cánh tay của mày.”

Dù đang trưng ra sự khát máu đáng sợ, nhưng không thể phủ nhận được cô ta thực sự rất xinh đẹp. Mái tóc bạch kim và đôi mắt đỏ rực như lửa, đôi môi mềm mại và quyến rũ.

“N-nghe tôi nói đã… tôi không cố ý làm vậy… xin đừng bẻ gãy tay tôi…”

Cậu muốn khiến cô ta thuộc về mình. Cậu muốn cô ta trở thành nô ɭệ của mình. Cậu muốn cô ta trở nên sa ngã.

Chờ đợi, cậu đang chờ đợi khoảnh khắc mà cô ta mất tập trung. Đó chính lúc này! Cậu tạt hỗn hợp thuốc vào mặt cô ta đồng thời nín thở.

“Cái!?”

Miho ho sặc sụa bởi một lượng lớn thuốc bột bay vào phổi. Không chần chừ lâu, ngay khi được thả xuống cậu lập tức bỏ chạy khỏi sân thượng.

Trở về lớp học trước khi cô giáo vào lớp, cậu ngồi vào bàn trong trạng thái hồi hộp tột đỉnh. Tay cậu run còn tim đập một cách điên loạn trong khi chờ đợi những giây phút tiếp theo.

Không lâu sau đó, cậu thấy Miho vào lớp với khuôn mặt hơi đỏ và hơi thở hỗn loạn. Cô giáo nhìn thấy vậy trở nên lo lắng và hỏi.

“Em ổn chứ Miho? Nếu bị ốm nặng quá em có thể lên phòng điều trị.”

Cô ta sẽ không dám lên đó với những triệu chứng đang xảy ra với cơ thể mình.

“Em không sao.”

Trả lời một cách cụt lủn, cô ta trở về chỗ ngồi và rồi gục mặt xuống bàn. Thuốc mà cậu đã khiến cô ta hít đã được điều chỉnh lại liều lượng. Cậu đã tạm thời giảm bớt thành phần thuốc kí©ɧ ɖụ© và ức chế thần kinh để tránh cô ta mất kiểm soát trong học viện. Trước tiên cậu sẽ để cô ta làm quen với cơn nghiện thuốc trước.