Cách Huấn Luyện Một Nô Lệ

Chương 3: Gãy vụn

Miho đã hoàn toàn mất đi lí trí bởi thuốc. Cô ta hành động như một con thú hoang dã. Khi chỗ thuốc trên sàn bị liếʍ sạch, cô ta thôi thủ da^ʍ và bắt đầu nhìn cậu với một ánh mắt kì lạ.  Cô ta đã bò vào giữa háng cậu bằng bốn chân và mũi ngửi, tiếp tục là liếʍ ướt đũng quần cậu bằng nước bọt.

Cậu đã từng đọc qua những quyển sách nói về thú nhân. Hành động bây giờ của cô ta giống như đến mùa động dục vậy, ở một mức độ nặng hơn.

“Được rồi, cô sẽ được thỏa mãn sớm thôi.”

Cậu tuột quần để giải thoát cho cái dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc đang biểu tình mạnh mẽ ở bên trong. Đôi mắt Miho lập tức sáng lên, dính vào nó một cách say đắm không rời nửa giây. Cô ta bắt đầu thở hổn hển như một con cún phấn khích.

“Liếʍ nó đi Miho.”

Cậu không biết cô ta liệu còn hiểu được những gì cậu nói khi đã cho vào trong cơ thể một lượng lớn chất ức chế thần kinh như thế. Cô ta chậm rãi thè chiếc lưỡi xinh xắn liếʍ lên đầu khấc của cậu như đứa trẻ liếʍ một chiếc kẹo mυ'ŧ.

Một dòng điện chạy khắp cơ thể cậu. Một sự sung sướиɠ không thể tả về thể xác lẫn tinh thần khuấy đảo cậu.

“Thật tuyệt vời, hãy tiếp tục liếʍ nó đi…”

Không sau khi tỉnh thuốc và được xem lại hình ảnh của mình lúc này qua công cụ ghi hình Miho sẽ cảm thấy thế nào. Nhục nhã? Dơ bẩn? Một thứ bệnh hoạn? Một con điếm dâʍ đãиɠ? Cậu mong chờ được chiêm ngưỡng khuôn mặt của cô ta vào sáng ngày mai sau tất cả chuyện này.

Cơ thể run rẩy một cách mãnh liệt, cậu đã đến giới hạn sau một hồi được chiếc lưỡi nhỏ nhắn đó quấn quanh dươиɠ ѵậŧ. Cậu đã ấn đầu Miho thật mạnh trong khi xuất ra.

Đôi mắt cô ta ngấn nước cùng với biểu cảm ngạc nhiên khi bất ngờ bị nghẹn bởi một cái dươиɠ ѵậŧ lớn chèn vào cổ họng. Cậu bơm toàn bộ chỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống dạ dày cô ta mà không để sót dù chỉ một giọt. Khi cậu rút ra cô ta đã ho sặc sụa. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa quyện với nước bọt nhỏ xuống mắt sàn từ chiếc lưỡi nhỏ xinh.

Thật tuyệt vời.

Cậu mỉm cười thỏa mãn, ấn đầu Miho xuống sàn nhà bằng đế giày, giống như cách mà cô ta từng làm với cậu.

“Hii!!”

Dâʍ ŧᏂủy̠ một lần nữa rỉ ra giữa háng cô ta nhỏ giọt xuống sàn nhà. Cô ta đang trưng ra một khuôn mặt khoái lạc, lêи đỉиɦ khi bị dẫm đạp. Hóa ra một kẻ thích sỉ nhục, đánh đập người khác như cô lại là một con điếm khổ da^ʍ.

“Có vẻ như cô rất sung sướиɠ khi bị dẫm lên thế này nhỉ?”

Cậu càng dẫm, cô ta càng ra nhiều hơn. Đến mức xung dâʍ ŧᏂủy̠ chảy tràn lan ra sàn nhà.

Khi chứng kiến tất cả, cậu không nghĩ một thứ dâʍ đãиɠ như thế này có thể còn trinh. Để biết được điều đó, cậu phải tự mình kiểm tra.

Cậu đứng dậy khỏi ghế, đi vòng ra sau và vén váy của Miho khi cô ta vẫn đang trong tư thế gập hai chân trước kiểu cún.

Trái tim cậu đập mạnh, chỉ một chút thôi cậu sẽ nhìn thấy thứ mà cậu hằng mong muốn. Chiếc qυầи ɭóŧ ướt nhẹp của Miho được tụt xuống, mắc kẹt nửa chừng tại cặp đùi trắng nõn.

Âʍ đa͙σ của Miho thật hồng hào và ướŧ áŧ. Cậu có thể thấy dâʍ ŧᏂủy̠ đang rỉ ra một cách đều đặn và nhỏ giọt xuống phía dưới.

Khi cậu chạm nhẹ vào nó, cơ thể của cô ta run lên với tiếng rêи ɾỉ nhỏ.

Cậu banh rộng âʍ đa͙σ cô ta bằng hai ngón tay. Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra nhiều hơn cùng với sự cô giật bên trong khiến việc nhìn vào trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Cậu thụt sâu vào vào bên trong hơn. Từng nếp thịt bên trong âʍ đa͙σ cô ta như bóp nghẹt lấy ngón tay cậu.

“Thấy rồi…”

Ngón tay cậu không thể cho sâu vào thêm nữa, nó bị chặn lại bởi một lớp màng mỏng. Cô ta thực sự vẫn còn trinh. Có vẻ như lần này sẽ khó cho cậu hơn mất rồi.

Sau khi rút khỏi âʍ đa͙σ Miho, vậu đưa ngón tay lên miệng và nếm thử hương vị dâʍ ŧᏂủy̠ của cô ta.

“Không tệ.”

Nói vậy, cậu đứng dậy và lấy dụng cụ mà dì Nana thường hay sử dụng để huấn luyện nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©. Giờ đây quyển sách thứ hai mà dì cho cậu mượn đã có ích. Cậu quay lại với một cái roi bọc da với phần đầu bẹt để không gây tổn thương cho da.

“Đứng thẳng dậy Miho!”

“Hiiiiiiiii!?”

Cậu vung tay, tét chiếc roi vào cặp mông trần của Miho một cách không thương tiếc. Cô ta lại tiếp tục lêи đỉиɦ khi bị đánh.

“Tôi nói đứng dậy.”

Cô ta quằn quại, cố gắng đứng dậy và giữ thăng bằng với đôi chân run rẩy.

“Cởi hết quần áo ra.”

Bởi tác dụng của thuốc ức chế thần kinh, đầu óc của Miho hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo mọi chỉ thị của cậu. Từng thứ đồ một trên người cô ta rơi xuống đất. Cô ta đứng đó trong tình trạng khỏa thân không một mảnh vải.

Miho sở hữu một cơ thể thật hoàn mĩ, làn da trắng, vòng eo thon thả, ngực và mông đều đầy đặn. Sẽ hoàn hảo hơn nếu cô ta không có cái tính cách đáng nguyền rủa đó.

“Đặt hai tay lên tường và nhấc mông cao lên.”

Cô ta ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của cậu. Ngày mai cô ta sẽ tỉnh dậy với cú sốc lớn khi vì mất đi trinh tiết bởi kẻ mà cô ta khinh bỉ nhất.

“Ah…”

Miho khẽ rêи ɾỉ khi cảm thấy âʍ đa͙σ bị một vật thể đi vào. Bên trong cô ta nóng và khít đến mức cậu muốn xuất ra ngay khi chỉ mới cho được phần đầu. Nhưng cậu đã kiềm chế và tiếp tục đưa vào sâu hơn. Một lần nữa cậu bị chặn lại bởi tấm màng mỏng bên trong.

Dù cho đang mất lí trí vì thuốc, nhưng Miho vẫn nhăn nhó khi cảm nhận được cơn đau.

“Thư giãn nào, chỉ hơi đau một chút thôi.”

“Ah…”

Cậu thúc mạnh, dươиɠ ѵậŧ cậu xé rách lớp màng mỏng và đâm lút cán. Hình như nó đã chạm đến tử ©υиɠ cô ta. Cô ta trưng ra một biểu cảm thật kì lạ, được hòa trộn giữa cả đau đớn và sung sướиɠ. Âʍ đa͙σ của Miho thật khít. Chỉ cần di chuyển vài milimet thôi não cậu như tê dại.

Cậu bắt đầu nhấp hông một cách thật chậm rãi trong khi gồng mình để không xuất ra sớm. Có vẻ như cô ta vẫn còn đau.

Sau vài lần nhấp nữa, biểu cảm đau đớn trên khuôn mặt cô ta dần được thay thế bằng sự sung sướиɠ. Cô ta bắt đầu phát ra những tiếng rêи ɾỉ đầy dâʍ ɖu͙© từ cái miệng dễ thương.

Cuộc chơi giờ mới bắt đầu.

Cậu giơ chiếc roi da lên một lần nữa và đánh mạnh vào mông Miho. Cơ thể nhỏ bé của cô ta run lên, đồng thời âʍ đa͙σ cô ta thít chặt lại, bóp nghẹt dươиɠ ѵậŧ cậu. Cậu tăng tốc với những cái nhấp dứt khoát mạnh bạo. Tiếng rên của cô ta lớn đến nỗi người ngoài căn phòng cũng có thể nghe thấy. May thay dì Nana sẽ không về nhà cho đến ngày mai vì phải đưa nô ɭệ đến buổi bán đấu giá, chỉ còn Milis đang ở nhà mà thôi.

“Haaah…. Haah… hiii… sướиɠ quá…!”

Miho đã thét lên trong vô thức, sau cơn run rẩy cuối cùng cô ta đã lêи đỉиɦ trong khi tiểu ra sàn nhà. Tử ©υиɠ của cô ta đã bị lấp đầy bởi tϊиɧ ɖϊ©h͙, chúng bắt đầu tràn ra ngoài cùng với dâʍ ŧᏂủy̠.

__________________________________

Buổi sáng thức Miho thức dậy với một khuôn mặt ngái ngủ. Nhưng nó đã nhanh chóng được thay thế bằng bằng biểu cảm sợ hãi khi nhận ra trên người không mặc một mảnh vải.

“Chuyện gì xảy ra thế này! Tại sao tao không nhớ gì hết!?”

Cô ta dùng chăn che đi cơ thể, trong khi nhìn cậu, người đã thức dậy sớm hơn và ngồi trên ghế đợi sẵn.

“Cô không nhớ bất cứ điều gì hôm qua nhỉ.”, Cậu mỉm cười.

Miho như chợt nhận ra điều gì đó bất thường với âʍ đa͙σ mới mất trinh của mình, cô ta đưa tay xuống.

“C-cái gì thế này!? Đây là cái gì!?”

Cô ta sợ hãi nhìn chỗ dịch màu trắng, hòa quyện với máu thành một hỗn hợp nhầy nhụa trên những đầu ngón tay thanh mảnh.

“Cô sẽ hiểu sau khi xem cái này.”

Cậu ném lên giường công cụ ghi hình nhỏ bằng nắm tay đã được bật sẵn, đang đếm ngược trước khi phát. Khi đếm ngược kết thúc, một màn chiếu hiện lên giữa không chung.

Tất cả những gì cậu có thể thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Miho là sự thất thần. Cô ta liên tục lắc đầu và lẩm bẩm một cách tuyệt vọng “Đây không phải là mình… đây không phải là mình…”

“Hãy nhìn vào con người thật của cô. Hãy nhìn cho xem, cô đã ra mỗi khi bị tôi dẫm đạp. Cô đã rất sung sướиɠ khi bị đánh bởi chiếc roi da. Cô là một con điếm khổ da^ʍ không hơn không kém Miho.”

Sợ hãi và tuyệt vọng, không thể chấp nhận được đó là con người thật của mình. Cô ta ôm lấy cổ họng.

“Đó không phải ta... thật kinh tởm… thật bẩn thỉu… Ọeeeeeeeeeee!”

Miho nôn ra giường cậu.sau khi nôn xong, đôi mắt của cô ta trở nên vô hồn. Đôi tay cô ta buông thõng xuống, chiếc chăn cũng thế mà tuột xuống theo. Cô ta suy sụp đến nỗi còn không buồn quan tâm đến chuyện đang khỏa thân trước mặt kẻ mà mình ghét nữa.

Cậu đứng dậy, nắm lấy cổ tay và lôi Miho ra khỏi giường. Không hề có bất cứ sự phản kháng nào từ cô ta. Cô ta giống như một con búp bê vậy.

“Đi tắm đi, cô sẽ không muốn đến trường với cái cơ thể đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ thế đâu. Tôi đã pha sẵn nước cho cô rồi đấy.”

Cậu đưa cô ta đến vào trong phòng tắm. Cô ta loạng choạng bước vào và trượt chân vì sàn trơn. May thay cậu đã kịp đỡ, sẽ thật rắc rối nếu như trên người cô ta có vài vết bầm tím.

“Được rồi tôi ra đây.”

Sau khi đưa được Miho vào bồn tắm, cậu rời khỏi đó để chuẩn bị sẵn quần áo sạch cho cô ta.

Mong rằng cô ta đủ tỉnh táo để có thể tự tắm rửa.

Sau một lúc chờ đợi, cô ta mở cửa phòng tắm, bước ra và nhìn cậu với đôi mắt vô hồn.

“Quần áo tôi đã để sẵn lên bàn. Hãy uống nó, nước, thuốc giảm đau và cả thuốc tránh thai nữa. Chắc chắn cô sẽ muốn mang thai khi còn đi học đâu.”

Dù thế nào, cậu vẫn cảm thấy hơi quan ngại về việc cô ta đến trường với trạng thái tinh thần như thế này.