Tài liệu được phủ kín nửa bàn làm việc, Mẫn Nguyệt thu dọn từng món từng món một, chuẩn bị xếp thành một chồng để ôm về phòng trực ban. Hứa Mạch vừa giúp nàng vừa hỏi: "Em muốn làm phụ mổ một không?"
Mẫn Nguyệt sửng sốt một chút: "A?"
Hứa Mạch đem tờ xét nghiệm cuối cùng để lêи đỉиɦ chồng tài liệu, bâng quơ hỏi: "Ca phẫu thuật này, em muốn làm phụ mổ một không?"
Tuy là cô nói rất nhẹ nhàng, tựa như đang hỏi hôm nay trời sẽ mưa sao, nhưng mà Mẫn Nguyệt hiểu rõ phân lượng của những lời này nặng bao nhiêu, nàng kích động đến nói năng lộn xộn: "Em, em có thể làm phụ mổ một? Vậy sư tỷ thì sao?"
"Cô ấy làm mổ chính cho một ca hở van hai lá khác rồi"
"Sư tỷ có thể mổ chính rồi!" Mẫn Nguyệt còn vui mừng hơn cả đương sự, trong ánh mắt lóe lên lấp lánh, chớp nháy liên tục.
"Ừm, cô ấy làm rất tốt, có thể thử một mình làm mổ chính rồi" Hứa Mạch hỗ trợ ôm lấy chồng tài liệu, hỏi lại một lần nữa: "Chị nghe Chủ nhiệm Lý nói, em theo Chủ nhiệm làm phụ mổ một vài lần, vậy lần này muốn thử làm với chị không?"
Trước đây người đảm nhiệm phụ mổ một cho Hứa Mạch chủ yếu là Trần Tư Điềm và Đặng Tang, hiện tại Trần Tư Điềm bắt đầu lên bác sĩ chủ trị, Đặng Tang thì bị Chủ nhiệm Trịnh và Chủ nhiệm Lý gọi đi tự mình đào tạo, cho nên vị trí này liền để trống. Vì vậy ý của Hứa Mạch không chỉ là bổ sung vào cho ca phẫu thuật khiếm khuyết vách liên nhĩ này, mà là những ca phẫu thuật về sau nữa.
Trong 3 đến 5 năm nữa, em có nguyện làm phụ mổ một giúp chị không, cùng chị nắm tay sánh vai, vượt qua trùng trùng điệp điệp những trắc trở, hoàn thành một nghìn ca phẫu thuật không?
Hứa Mạch nhìn sâu vào mắt nàng, yên tĩnh chờ đợi đáp án.
Mẫn Nguyệt không chút do dự đáp: "Muốn!"
Đương nhiên là muốn rồi! Nàng cố gắng nhiều năm như vậy, chờ đợi nhiều năm như vậy, chính là vì ngày hôm nay!
Nàng không muốn bản thân chỉ là một trong những phụ mổ, nàng muốn đứng bên cạnh Hứa Mạch, cùng chị vượt qua những bão táp biến đổi kỳ lạ dưới ánh đèn phẫu thuật, làm bạn với chị trong những thay đổi chớp mắt trên bàn phẫu thuật.
Nàng hi vọng bản thân sẽ thành học trò giỏi nhất, là trợ thủ đắc lực nhất của Hứa Mạch, với bàn tay của mình, nàng sẽ trở thành một con dao luôn giành được thắng lợi ở Khoa Ngoại L*иg Ngực.
Vẻ mặt chắc chắn vô cùng chăm chú cùng với ánh mắt rất sáng của nàng như dấy lên hai ngọn lửa lớn. Hứa Mạch cười rộ lên, điềm tĩnh nhưng uy nghiêm nói: "Vậy em phải đuổi kịp chị đó"
"Sư phụ không cần lo cho em đâu" Mẫn Nguyệt ôm lấy chồng tài liệu như quả núi nhỏ trong lòng Hứa Mạch, nheo mắt lại cười nói: "Chị yên tâm, em ôm được mà"
Thời gian vừa đến giữa trưa, ánh mặt trời rực rỡ từ ngoài cửa chiếu vào rải lên vai. Mẫn Nguyệt đứng thẳng tắp, trên gương mặt nhỏ nhắn lóng lánh thần thái tự tin, so với ánh mặt trời càng chói mắt hơn. Hứa Mạch đứng trong ánh nắng rực rỡ híp mắt lại, yên lặng mà nhếch môi cười.
Cô học trò nhỏ này tựa như một thân cây non, không sợ gió cũng chẳng sợ mưa, hướng về mặt trời đón ánh sáng, mọc cành ra lá, cao lớn khỏe mạnh từng ngày từng ngày. Bất tri bất giác, nàng đã cao lớn đến như vậy, có thể nở ra thật nhiều bông hoa nhỏ trắng nõn.
Cô rất chờ mong, vào một ngày nào đó trong tương lai, thân cây này sẽ rễ sâu lá tốt, đứng bên cạnh bộ rễ um tùm của cô, quấn lấy cành lá của cô, cùng nhau đứng bên cửa sổ của Khoa Ngoại L*иg Ngực, lẳng lặng bảo vệ, mãi mãi không tách rời.
Buổi chiều lần lượt có người xuất viện, Mẫn Nguyệt bận việc nửa ngày để làm thủ tục cho họ, sau đó lại giúp bệnh nhân thay thuốc, gần đến lúc tan tầm mới có một chút rảnh rỗi. Điện thoại liên tục rung lên, cuối cùng nhân lúc rảnh rỗi nàng lấy ra xem, vừa mở wechat lên thì bị từng khung trò chuyện bắn ra tin nhắn liên tục, dọa cho ngốc một lúc.
Tin tức mới ngập tràn trời đất, từng tin khiến Mẫn Nguyệt nhịn không được bắt đầu hoài nghi có phải vé số hai ngày trước nàng tiện tay mua được đã trúng một trăm triệu không.
Chờ đến khi toàn bộ tin nhắn đều hiển thị xong, điện thoại cũng không còn rung nữa thì Mẫn Nguyệt mới bấm vào từng nhóm để xem, đều là tin nhắn của đồng nghiệp ở bệnh viện, ngoài ra cũng có người nhận chức cùng năm, còn có cả của sư huynh và sư tỷ, nhưng chuyện họ hỏi đến đều là một, ngữ khí cũng khϊếp sợ giống nhau như đúc.
Tất cả mọi người đều hỏi: [Nghe nói em và Chủ nhiệm Hứa đang hẹn hò hả!? Thiệt hay giả vậy!?]
Mẫn Nguyệt trả lời cho những người có quan hệ tốt trước, cảm thấy giải thích cho từng người như vậy tốn nhiều thời gian quá nên quyết định phát vòng bạn bè tính chiêu cáo thiên hạ.
Nàng mở vòng bạn bè lên, vừa refresh thì phá thiện nhóm người Trần Tư Điềm đã sớm phát trước rồi –
[Hẹn hò rồi! Hỏi lại tự sát!]
[Thống nhất câu trả lời, xác thực Tiểu Minh Nguyệt và Chủ nhiệm Hứa của chúng ta đang hẹn hò! Đang yêu đương! Đã xác định quan hệ rồi!]
[Thật sự trả lời không nổi nữa, các nàng đều là những người phụ nữ rất ưu tú, tôn trọng lẫn nhau, yêu thích lẫn nhau, chuyện này đến cẩu độc thân như tôi còn phải tin tưởng vào tình yêu, hi vọng mọi người hãy gửi lời chúc phúc]
Xem ra bọn họ cũng bị đồng nghiệp điên cuồng oanh tạc hỏi chuyện rồi, thông qua màn hình nàng đều có thể cảm nhận được sự luống cuống của Trần Tư Điềm, Mẫn Nguyệt vui sướиɠ khi người gặp họa che miệng cười trộm.
Trần Tư Điềm ngồi ở bàn bên cạnh bất mãn gào một tiếng: "Em còn cười nữa, đều tại em đó, wechat đều kêu liên tục cả ngày, điện thoại của chị sắp hết pin luôn rồi"
Mẫn Nguyệt rút dây cáp từ trong ngăn kéo ra đưa cho Trần Tư Điềm: "Pin hư rồi, chị nên đổi điện thoại đi"
Trần Tư Điềm tức giận bất bình: "Điện thoại của chị mới mua đó được không, em không xem điện thoại thì đừng có làm phiền chị, chúng ta đều là cá nằm trong chậu sẽ gặp nguy hiểm"
"Thật sự nhiều như vậy sao?" Mẫn Nguyệt vô cùng kinh ngạc, bản thân nàng cũng mới bị hai, ba mươi người hỏi tới, bọn họ còn nhiều hơn nàng luôn sao.
Đặng Tang vừa cấp tốc gõ chữ vừa nói: "Chủ yếu là có vài người không ăn được nho thì nói nho còn xanh"
"Là sao?" Mẫn Nguyệt hỏi lại.
Hồ Dịch Đạo xen vào: "Cái này em đừng hỏi, nhắm mắt làm ngơ đi"
Bọn họ không nói Mẫn Nguyệt lại càng tò mò, nàng bước một bước thật xa đi qua, chen vào trên bàn Trần Tư Điềm. Đối phương đang sạc pin, cũng không có ý che lại nên đã bị Mẫn Nguyệt thấy được cuộc nói chuyện phiếm trong màn hình.
Đó là một nhóm chat nhỏ chỉ có vài người, mà nàng thì không có trong đó, avatar của những người đó nàng cũng không nhận ra. Rõ ràng là người lạ mà biểu hiện giống như rất quen thuộc với nàng, người đầu tiên còn nói tới thiếu sót của nàng:
[Sao hôm nay cả thế giới đều nói về Mẫn Nguyệt vậy? Tôi từng gặp qua mấy lần ở căn tin, không có điểm nào là dễ nhìn cả, tính nết có chút đáng yêu, nhưng cũng không cần phải khen như tiên nữ đâu]
[Có người nói năm ngoái còn xảy ra chuyện bại lộ chuyên ngành, chắc là phẫu thuật làm không tốt rồi]
[Cô ấy có thể theo đuổi được Chủ nhiệm Hứa như vậy thì không chừng phần lớn nguyên nhân là vì cô ấy là học trò của Chủ nhiệm Hứa, gần quan được ban lộc mà]
Phía sau là Trần Tư Điềm oán lại các nàng nói:
[Thật ngại quá, Tiểu Minh Nguyệt của chúng tôi lớn lên xinh đẹp, tính tình đáng yêu, vốn dĩ chính là tiểu tiên nữ]
[Khi phát sinh bại lộ chuyên ngành cô không đi truy cứu bệnh nhân, trái lại còn nói kỹ thuật của bác sĩ có vấn đề, lương tâm của cô có phải bị chó ăn rồi không, đến Khoa Ngoại L*иg Ngực đi, tôi điều trị giúp cô, không thu tiền]
[Có mấy người cho dù ở trước cửa chính chung cư nhà Mặc gia, ở gần đến mức mỗi ngày đều có thể ngẫu nhiên gặp được 80 lần cũng không có khả năng theo đuổi được Mặc gia. Vì linh hồn của cô ta quá xấu, Mặc gia cũng chả thèm nhìn tới dù chỉ một chút]
Sau đó hệ thống phát thông báo, Trần Tư Điềm đã bị đuổi ra khỏi nhóm chat.
Trần Tư Điềm tức giận đến giương nanh múa vuốt: "Cãi không lại tôi thì đá tôi ra, đồ hèn! Chúc mấy người vĩnh viễn không tìm được người yêu, có tìm được rồi cũng bị đội nón xanh (*)!"
(*) Đội nón xanh: cắm sừng
Loại nguyền rủa ác độc này cũng đều nói ra thì có thể thấy được Trần Tư Điềm tức giận đến không thèm lựa lời, Mẫn Nguyệt vội vàng khuyên nhủ: "Đừng tức, xem bọn họ là ong là ruồi được rồi. Chị cũng đừng xem nữa, chúng ta không xem nữa, mắt không thấy tâm cũng sẽ không phiền"
Trần Tư Điềm tức giận hung dữ, nắm chặt lấy điện thoại, kì quái nhìn sang nàng: "Sao em có thể bình tĩnh như thế?"
Mẫn Nguyệt thở dài, nhún vai buông tay ra: "Em hẹn hò với sư phụ cũng giống như hẹn hò với minh tinh thôi, fan khi biết rồi sẽ tức giận, sẽ công kích em, đây là chuyện bình thường. Muốn đội vương miện, nhất định phải biết nó nặng thế nào, đây là thử thách nhất định phải vượt qua, em chịu được"
Trần Tư Điềm nhướng chân mày lên cao, nhìn nàng như nhìn bệnh nhân tâm thần: "Em đây là đang diễn sâu, hay là bị tức đến choáng váng rồi vậy?"
"Em..." Mẫn Nguyệt còn chưa nói xong thì dư quang nhìn thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng trực ban, nàng không khỏi im lặng nhìn qua.
Bác sĩ Tống đẩy cửa đi vào, đứng ở vị trí cách Mẫn Nguyệt không xa, gương mặt có hơi tiều tụy, khóe mắt ửng đỏ, giống như vừa khóc qua. Đứng cách một cái bàn, Bác sĩ Tống cười ha hả nhìn Mẫn Nguyệt, lễ phép mở miệng: "Bác sĩ Mẫn đã tan làm chưa? Tôi muốn mời cô ăn bữa cơm, không biết cô có tiện đi không?"
Tất cả mọi người đều rõ ràng, đây là bữa tiệc Hồng Môn Yến (*). Nhóm người Trần Tư Điềm không hẹn mà cùng dừng động tác lại, chuyển đường nhìn bay tới hai người các nàng, khẩn trương đến đến mức không dám thở mạnh.
(*) Hồng Môn Yến: ý nghĩa chỉ một cạm bẫy.
Trầm mặc vài giây, Mẫn Nguyệt bỗng cong khóe miệng lên, cười rất bình thản nói: "Được"
_______
Gay cấn rồi...