Chương 72 trên web bhtt.vn
---------
Sẽ là món quà gì đây?
Mẫn Nguyệt trái lo phải nghĩ cả một đêm, sáng hôm sau cố gắng nói lời khách sáo, chỉ vào tất cả đồ vật mà nàng có thể thấy được, bám riết theo Hứa Mạch không tha mà hỏi:
"Sư phụ chị nhìn chén cháo này xem, màu sắc có phải giống với loại kem che khuyết điểm chị muốn tặng em không?"
"Sư phụ chị nhìn miếng bánh quy này xem, hình dáng so với hộp phấn chị muốn tặng em cũng không khác nhau mấy ha?"
"Sư phụ, hôm nay củ cải ở căn tin là trái tim đó! Nó hồng lên rất đẹp, màu sắc cũng gần giống với thỏi son chị muốn tặng em phải không?"
Nhưng Hứa Mạch vẫn chỉ cười cười, không lộ ra nửa lời.
Mẫn Nguyệt vắt hết óc nghĩ ra mấy chục vấn đề, hỏi không ngừng cả một buổi chiều, hao hết chất xám, nàng lột viên kéo trái cây bỏ vào miệng, bổ sung năng lượng.
Trong lúc ăn linh quang chợt lóe lên, Mẫn Nguyệt tiến đến bên tai Hứa Mạch, dùng tay che lại, vừa chờ mong vừa khẩn trương hỏi: "Nhẫn kim cương sư phụ muốn tặng em có phải cũng sáng như viên kẹo này không?"
Hứa Mạch bật cười, vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh: "Xem ra hôm nay em rất tò mò, ngồi xuống đi, chị hỏi em mấy vấn đề"
Một giây sau Mẫn Nguyệt đổi sắc mặt, đau khổ mà nhíu mày, nàng đã sơ ý rồi, nói về tra hỏi, có ai mà so được với sư phụ của nàng chứ.
Trước tiên Hứa Mạch hỏi về bốn loại bệnh lý khác nhau của khiếm khuyết vách liên nhĩ, Mẫn Nguyệt đều thuận lợi trả lời, sau đó Hứa Mạch lại hỏi các phương pháp điều trị cho từng loại bệnh có gì khác nhau, Mẫn Nguyệt chậm rãi nói về thông liên nhĩ, đến cả tĩnh mạch chủ trên cũng lắp ba lắp bắp nói ra, đến khi nói đến tĩnh mạch chủ dưới thì Mẫn Nguyệt bị kẹt lại.
Đầu ngón tay Hứa Mạch gõ gõ xuống mặt bàn, giục nói: "Một số mối nối bên ngoài tĩnh mạch phổi, nên khâu như thế nào?"
Khâu theo tĩnh mạch chủ dưới trong khiếm khuyết vách liên nhĩ là một loại tương đối hiếm, Mẫn Nguyệt không nhớ rõ lắm, mơ hồ nói: "Nếu khiếm khuyết lớn thì trực tiếp khâu lại, còn khiếm khuyết nhỏ thì mở rộng trước rồi khâu lại?"
Nàng không có lo lắng, khi nói xong chỉ lẳng lặng nhìn Hứa Mạch, chờ đối phương nói với nàng là đúng hay sai.
Hứa Mạch không có đáp lại là đúng hay sai, chỉ nói: "Hội chứng tĩnh mạch phổi và tĩnh mạch chủ dưới, em suy nghĩ lại xem"
Mẫn Nguyệt suy tư vài giây mới phản ứng lại: "À à, nếu có thể tạo nên tắc nghẽn của tĩnh mạch phổi, vậy thì nên dùng lưới phẫu thuật, không thể trực tiếp khâu lại"
Hứa Mạch gật đầu, tựa hồ rất vừa lòng, một lát sau tiếp tục hỏi thêm vấn đề khác.
Trần Tư Điềm ở bàn bên cạnh lặng lẽ gửi wechat cho Đặng Tang: "[Mặc gia khi yêu thật không giống với chúng ta, tích cực phát triển như thế nào, nhìn vào tôi và cô xem, cũng chỉ biết ăn cơm đi dạo phố xem phim, thật chênh lệch mà!]
Đặng Tang trốn ở sau máy tính trả lời: [Không, bạn trai của tôi sẽ dạy tôi tổ đội, bây giờ tôi đã lên kim cương rồi!]
Vẫn là Trần Tư Điềm nhưng đen như đồng thau: [Làm phiền rồi]
Bị ròng rã kiểm tra một tiếng đồng hồ, Mẫn Nguyệt càng trả lời càng chột dạ, cuối cùng nói bừa cũng không nói được. Nàng đã thành công quên đi chuyện món quà, sau khi về nhà mở máy tính lên lập tức mò vào trang web luận văn, nhập vào mấy vấn đề hồi chiều vẫn chưa tìm được đáp án.
Những câu sư phụ hỏi thật thâm sâu, thật khó mà, nàng còn có nhiều thứ chưa hiểu, ayy.
Chịu khó học tập cả đêm, Mẫn Nguyệt cảm giác linh hồn của nàng như được thăng hoa, thậm chí còn có thể viết được một bài luận văn thăm khám lâm sàng và chữa bệnh cho khiếm khuyết vách liên nhĩ.
Nàng tràn đầy tự tin mà đi rửa tay, khi đi vào phòng phẫu thuật, dưới sự giúp đỡ của y tá lưu động mặc xong áo phẫu thuật, theo thói quen tính sờ kính mắt phòng hộ, nhưng vừa sờ lại thấy trống rỗng.
"Kính đâu rồi?" Mẫn Nguyệt quay đầu hỏi y tá.
Y tá dụng cụ lấy ra một bộ kính mắt bên trong bao vô khuẩn đưa cho nàng, Mẫn Nguyệt không rõ lắm mà nhận lấy: "Đưa em kính của sư phụ làm gì vậy..."
Bên dưới gọng kính có một hàng chữ nhỏ ánh vào mi mắt của nàng, dòng chữ được khắc rất thẳng và rõ ràng, là hai chữ "Mẫn Nguyệt".
"Là của em! Kính này là của em!" Mẫn Nguyệt vô cùng kích động, nàng không khống chế được âm lượng, thoáng cái hô lớn lên.
Bác sĩ gây mê từ phía sau màn hình thò đầu ra, cười nói: "Cô nương bình tĩnh một chút, đây chỉ là kính mắt thôi, sau này có khi còn được một bộ dụng cụ khắc tên em nữa đó, cố gắng lên"
"Bộ dụng cụ có khắc tên sao?" Mẫn Nguyệt không hiểu lắm.
Y tá dụng cụ phát hiện nàng vẫn chưa thấy qua nên có lòng mở bao vô khuẩn ra đưa cho nàng xem, bên dưới bao là dao, kìm kẹp, nhíp các thứ.
Ngoại hình bên ngoài có hơi khác so với những dụng cụ bình thường, Mẫn Nguyệt ghé sát mặt vào một chút, lúc này mới thấy trên mỗi dụng cụ đều có khắc hai chữ -- Hứa Mạch.
Đây là dụng cụ độc quyền của sư phụ.
Cho dù là kính mắt hay là con dao lạnh lẽo, cho dù là của chung hay của riêng một người, tác dụng của nó đều không hề khác nhau, duy chỉ có điểm bất đồng là được khắc tên lên đó, như hoàn toàn công nhận năng lực của bác sĩ đó, chứng tỏ bác sĩ đó rất giỏi, có đủ tư cách để hưởng một bộ dụng cụ độc quyền của riêng mình.
Y tá giải thích nói: "Chủ nhiệm Hứa rất ít khi dùng bộ này, dường như chỉ khi gặp một ca phẫu thuật quan trọng mới lấy ra dùng. Ca phẫu thuật thay đổi toàn bộ động mạch chủ còn không dùng tới, lần này lại cố ý dặn dò tôi lấy ra, chắc là vì ca phẫu thuật hôm nay có ý nghĩa đặc biệt nào đó"
Y tá lưu động bổ sung thêm: "Với lại, dòng chữ khắc trên kính của bác sĩ Mẫn cũng là do Chủ nhiệm Hứa cố ý dặn dò tôi đó"
Hai cô y tá liếc mắt nhau, trốn sau khẩu trang hiểu rõ mà cười lên. Ý nghĩa sao? Chủ nhiệm Hứa muốn dỗ bạn gái, đó chính là ý nghĩa.
Cảm xúc Mẫn Nguyệt bất ngờ dâng trào, hóa ra món quá bí mật mà sư phụ không chịu tiết lộ chính là cái này.
Ngón tay nàng một lần rồi lại một lần mơn trớn lên tên của nàng trên gọng kính, bỗng nhiên nàng nổi lên cảm giác thành tựu khi được công nhận, nhưng nhiều hơn hết chính là cảm động. Nàng hiểu rõ sự dụng tâm của Hứa Mạch, biết cô dùng phương thức này để âm thầm cổ vũ nàng không ngừng tiến bộ.
Trong lòng Mẫn Nguyệt tràn đầy hạnh phúc cũng như tràn ngập ý chí chiến đấu. Người yêu của nàng là người ngọt ngào nhất thế giới, sư phụ của nàng là người giỏi nhất trên đời này.
Cánh cửa cảm ứng phòng phẫu thuật tự động mở ra, Hứa Mạch sải bước đi vào, thừa dịp trong lúc đang mặc y phục phẫu thuật, cô nghiêng đầu sang nhìn Mẫn Nguyệt, vẻ mặt dịu dàng hỏi: "Thấy mắt kính rồi sao?"
"Ừm!" Mẫn Nguyệt dùng sức gật đầu, "Cám ơn sư phụ!"
Hứa Mạch hơi cúi thấp xuống để y tá giúp cô đeo mắt kính vào, sau đó thì ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên băng lạnh chăm chú nhìn đồng hồ: "9h30, bắt đầu phẫu thuật nội soi ASD. Mẫn Nguyệt, thiết lập máy bypass"
"Vâng, sư phụ"
Bệnh nhân được đặt nằm ngửa, nửa người bên phải được lót cao lên 20°, Mẫn Nguyệt rạch một đường ở háng phải, động mạch đùi và đặt ống thông tĩnh mạch để thiết lập đường dẫn tim phổi ngoại vi.
Sau đó Mẫn Nguyệt lui qua một bên, trả lại vị trí mổ chính cho Hứa Mạch. Hứa Mạch ở vách l*иg ngực rạch hai đường để tạo đường đặt ống nội soi vào bên trong. Đợi sau khi Mẫn Nguyệt điều chỉnh xong phạm vi quan sát thì Hứa Mạch dò xét trong l*иg ngực xem có bị vướng hay không, sau đó mới cắt dây treo màng ngoài tim và bắt đầu bypass tim phổi.
Sau khi chặn được tĩnh mạch chủ trên và dưới, trong tình huống quả tim đập liên tục thì mở tâm nhĩ phải ra, kiểm tra rõ ràng loại hình khiếm khuyết, lớn hay nhỏ, sau đó dùng sợi tổng hợp terilen để khâu lại. Khi khâu đến mũi cuối cùng thì thêm nước muối sinh lý vào tâm nhĩ trái để thông phổi bài khí và thắt rút.
Hứa Mạch nhường vị trí ra, để Mẫn Nguyệt tiếp nhận công đoạn tiếp theo. Sau khi khâu lại tâm nhĩ phải, mở chặn ra, dừng hệ thống bypass, rút các loại ống cắm ra ngoài, cầm máu, khâu lại tĩnh mạch, quan sát các chỉ số sinh tồn của bệnh nhân đến khi hồi phục bình thường, cuối cùng thuận lợi kết thúc phẫu thuật.
Mẫn Nguyệt vô cùng luyến tiếc cởi kính mắt ra, để lên khay dụng cụ rồi đi theo Hứa Mạch ra khỏi phòng phẫu thuật. Nàng cởi khẩu trang ra, tiện tay ném cùng với bao tay vào trong thùng rác, cuối cùng Mẫn Nguyệt cũng yên tâm, thở dài một hơi thật sâu.
Hứa Mạch đang rửa tay, nghiêng đầu nhìn nàng: "Căng thẳng sao?"
"Đương nhiên rồi, nhưng không có căng thẳng như lần đầu tiên làm phụ mổ hai, vì lần này sư phụ không có nói em làm sai chỗ nào, chứng tỏ em đã làm đúng rồi" Mẫn Nguyệt vui tươi hớn hở chà tay dưới dòng nước, tranh công đòi thưởng nói: "Sư phụ, biểu hiện hôm nay của em có phải rất tốt không?"
"Ừm, có điều vẫn còn chỗ cần cải thiện một chút" Hứa Mạch thản nhiên nói.
Không nhận được lời khen ngợi nhưng Mẫn Nguyệt cũng không có thấy mất mát, mà vẫn cười tủm tỉm như trước. Nàng nhìn vẻ mặt kiên định của Hứa Mạch, ngữ khí vững vàng nói: "Em sẽ không ngừng tiến bộ, sư phụ hãy yên tâm"
Hứa Mạch nhéo nhéo bên má của cô học trò: "Chị biết mà"
Em là người mà chị dẫn dắt nên chị sẽ luôn ở bên cạnh em, nhìn em kiên trì không ngừng cố gắng, không ngừng tiến bộ từng chút một. Chị là người hiểu rõ em hơn ai hết, thậm chí còn hiểu em hơn cả chính em.
Cho nên chị biết, em mãi mãi sẽ không làm chị thất vọng.