Tâm Sự Ngọt Nhất Thế Giới

Chương 70: Xuất sắc

"Người kia của Chủ nhiệm Hứa cũng là bác sĩ sao, thật trùng hợp" Bác gái cảm thán xong tiếp tục nói: "Nhất định là một bác sĩ rất giỏi rồi?"

Hứa Mạch cười nói: "Ừm, cô ấy(*) rất xuất sắc"

(*) Cô ấy: trong tiếng trung từ cô ấy (她) hay anh ấy (他) đều đọc là "ta"nên bác gái đã hiểu lầm thành "anh ấy" trong khi Hứa Mạch nói là "cô ấy".

Bất thình lình được khen, gương mặt nhỏ nhắn của Mẫn Nguyệt đỏ lên, nàng giơ khay dụng cụ cao lên che mặt mình lại.

Hứa Mạch thấy nàng thu dọn xong liền xoay người đi ra ngoài, tỏ ý nàng đuổi theo. Hai người đi vào phòng họp, người nhà đã đợi được một lúc, cuối cùng cũng thấy bác sĩ tới, vội vàng đứng dậy đón tiếp.

Cô để Mẫn Nguyệt ngồi vào ghế chủ tọa, còn mình thì ngồi bên cạnh, Hứa Mạch nói: "Thật ngại quá, có việc nên làm lỡ vài phút, bây giờ bác sĩ Mẫn sẽ giới thiệu những tình huống liên quan đến ca phẫu thuật ngày mai"

Hứa Mạch nói xong thì lui người ra phía sau tựa lưng vào ghế, yên lặng nhìn cô học trò nhỏ, bộ dáng đem tất cả chức quyền giao cho đối phương.

Mẫn Nguyệt khẩn trương nuốt nước miếng, mặc niệm ba lần "Mình phải giữ hold", sau đó giương mắt quan sát ba vị người nhà ở đối diện.

Hai vị lớn tuổi nhất là ba mẹ của bệnh nhân, thần sắc của bọn họ có chút lo sợ bất an. Một người phụ nữ khác là vợ của bệnh nhân, đeo kính không gọng, trên người có phong độ của người trí thức, tương đối bình tĩnh, hẳn là người đáng tin cậy nhất trong ba người, cũng là người có quyền lên tiếng nhất.

Mẫn Nguyệt liền theo đó nhìn vào ánh mắt của đối phương và nói: "Chúng tôi nghe chồng của cô nói lại về triệu chứng tim đập nhanh và khó thở, sau khi nhập viện kiểm tra thì có chẩn đoán chính xác là Khiếm khuyết vách liên nhĩ, nói dễ hiểu chính là máu của tâm nhĩ trái đổ sang tâm nhĩ phải, là một bệnh tim bẩm sinh phổ biến. Trẻ em từ một hai tuổi cũng bị như vậy nhưng triệu chứng không rõ ràng, theo tuổi càng lớn thì lượng máu đổ sang càng nhiều, sau đó sẽ bắt đầu xuất hiện khó thở, dễ dàng mệt mỏi cho đến khi bệnh nặng hơn"

"Bệnh nhi một tuổi có khả năng tự khỏi, xác suất khoảng 40%. Nếu hơn một tuổi thì xác suất đó cũng nhỏ đi, một ngày có được chẩn đoán chính xác dù có triệu chứng hay không, dù đã bao nhiêu tuổi thì đều được đề nghị làm phẫu thuật chữa trị"

Mẫn Nguyệt lấy kết quả siêu âm tim ra, đầu ngón tay vẽ lên vị trí bị tổn thương cho bọn họ xem. "Chỗ hỏng này nằm ở giữa vách liên thất, kích thước khoảng 40*27mm, khi tim trong chu kỳ co giãn sẽ có một tín hiệu rất rõ ràng để máu bên tâm nhĩ trái đổ sang bên tâm nhĩ phải, ngoài ra van ba lá cũng sẽ có tín hiệu phản lưu"

Thấy ba vị người nhà này vẫn không hiểu ra nên Mẫn Nguyệt nói lại một lần nữa: "Bệnh của chồng cô gọi là Khiếm khuyết vách liên nhĩ, là một căn bệnh phổ biến nhất, ngoài ra còn có vận tốc phản lưu của van ba lá ở cường độ thấp, đề nghị phải làm phẫu thuật"

"Ca phẫu thuật này tỉ lệ tử vong thấp hơn 1%, sau khi phẫu thuật bệnh nhân có thể lao động và làm việc bình thường, không có ảnh hưởng đến tính mạng, tỉ lệ tái phát cũng tương đối thấp, chỉ có 2% mà thôi" Mẫn Nguyệt dừng lại một chút rồi đưa ra một kết quả khác.

"Nếu như không làm phẫu thuật mà cứ tiếp tục để như vậy, lớp nội mạc sẽ dày thêm, gây áp lực cho động mạch phổi, rất có khả năng sẽ xảy ra việc máu bên tâm nhĩ phải đổ về tâm nhĩ trái, dẫn đến suy tim, nhịp tim hỗn loạn, còn có khả năng sẽ bị viêm nội tâm mạc và nhiễm trùng phổi"

"Nếu đến lúc đó thì rất nguy hiểm cho tính mạng, đồng thời mức độ phẫu thuật cũng sẽ khó hơn. Bây giờ vẫn chưa xuất hiện triệu chứng đó nên riêng tôi đề nghị phải nhanh chóng phẫu thuật, điều trị sớm thì hồi phục sớm. Nhưng mà hiện tại tình trạng của bệnh nhân không phải quá nghiêm trọng, có muốn quan sát thêm hay không thì tùy mọi người quyết định" Mẫn Nguyệt giới thiệu xong thì yên tĩnh, cho thời gian để người nhà cân nhắc.

Ba người nhìn nhau một chút, sau khi thống nhất ý kiến thì người vợ nói: "Chúng tôi đều nghe theo bác sĩ, vẫn nên phẫu thuật sớm một chút sẽ tốt hơn, tránh cho về sau sẽ gặp rắc rối, mỗi ngày đều chờ đợi lo lắng"

Mẫn Nguyệt cười cười: "Ca ơhẫu thuật cho chồng của cô được tạm đinh là ngày mai, sẽ do Chủ nhiệm Hứa làm bác sĩ mổ chính"

Người nhà bệnh nhân cùng nhìn qua Hứa Mạch, sau đó thấy cô gật đầu đáp lại.

Mẫn Nguyệt tiếp tục giới thiệu: "Hiện tại phương thức phẫu thuật cho Khiếm khuyết vách liên nhĩ chủ yếu có năm loại, trong đó có ba loại phù hợp với tình trạng của bệnh nhân. Loại đầu tiên là phẫu thuật nội soi l*иg ngực, chỉ mổ ba lỗ trên ngực, không cần cưa xương ngực, vết thương nhỏ, ít xuất huyết, hồi phục nhanh. Loại thứ hai là phẫu thuật bằng người máy, về nguyên lý thì không khác gì so với loại đầu tiên, có điều phạm vi phẫu thuật nhìn rất tốt, giá cả cũng đắt hơn một chút. Loại thứ ba là phẫu thuật mở ngực theo cách truyền thống, phải cưa xương ngực, vết thương rất lớn, nhưng phạm vi phẫu thuật là tốt nhất trong cả ba, cũng là phương pháp bệnh viện chọn dùng nhiều nhất. Mọi người có thể bàn bạc với nhau, sau đó chọn ra muốn dùng phương pháp phẫu thuật nào"

Người nhà không tự đưa ra chủ ý mà đề nghị tư vấn: "Bác sĩ Mẫn cảm thấy loại nào thì hợp với chúng tôi? Phẫu thuật bằng người máy đắt bao nhiêu, bảo hiểm có thể trả không?"

Mẫn Nguyệt đáp: "Tôi nghĩ phẫu thuật nội soi l*иg ngực là thích hợp nhất, lỗ hỏng trong tim của bệnh nhân cũng không tính là lớn, tình trạng cũng không nghiêm trọng, không cần phải mở ngực theo truyền thống. Phẫu thuật bằng người máy phải mổ bốn lỗ, so với nội soi thì nhiều hơn một lỗ, đồng thời giá cũng gấp bội, không đáng lắm"

Nghe nàng nói rất có lý, lại suy xét rất chu toàn, người nhà không có do dự nhiều liền nói: "Vậy thì làm nội soi kia đi"

"Được, tiếp theo phải nói một chút về những tình huống có thể gặp phải trong lúc phẫu thuật và một số việc phải chú ý sau khi phẫu thuật"

Mẫn Nguyệt càng nói càng lưu loát, tràn đầy tự tin, dứt bỏ hoàn toàn câu nệ lúc đầu, vừa nói vừa khoa tay múa chân, quả thật muốn vẽ luôn một biểu đồ phẫu thuật tim 3D trong không khí.

Hứa Mạch vẫn luôn im lặng lắng nghe không có chen vào.

Nói xong một câu cuối cùng, bỗng nhiên Mẫn Nguyệt phát hiện bản thân mình nói quá nhiều, ngượng ngùng liếʍ môi dưới, hỏi: "Sư phụ có muốn bổ sung gì không?"

Hứa Mạch lắc đầu.

Mẫn Nguyệt lại nhìn sang người nhà: "Nếu có chỗ nào tôi nói mà mọi người không hiểu thì có thể hỏi lại sư phụ của tôi"

Người nhà bị nhồi cho một đống kiến thức vội vã xua tay: "Không cần không cần, bác sĩ Mẫn nói rất chi tiết, chúng tôi không có gì muốn hỏi nữa"

"Vậy xem xem... chỉ còn kí tên nữa thôi" Mẫn Nguyệt lấy trong sấp bệnh án ra một tờ giấy báo rủi ro, lấy bút ra đưa cho người vợ, đối phương không chút do dự ký tên xuống, sau đó thì rời đi.

Hứa Mạch đưa mắt nhìn đồng hồ, đã qua hơn nửa tiếng, so với thời gian bình thường còn lâu hơn gấp đôi.

Thấy đối phương đi gấp gáp như vậy, Mẫn Nguyệt có chút tổn thương: "Sư phụ, bọn họ nghe thấy phiền sao? Có phải em rất lải nhải không, em nói đến ba lần chuyện chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm"

Khóe môi Hứa Mạch mỉm cười: "Em rất cẩn thận"

"Sư phụ cũng cười em" Mẫn Nguyệt thất vọng ghé vào trên bàn, mặt ủ mày chau thở dài: "Chắc em là người nói nhiều lời vô ích nhất trong khoa, cứ như tất bó chân, vừa dài vừa đáng ghét"

Hứa Mạch xoa đầu học trò nhỏ của mình, an ủi nói: "Không đâu, em nói rất hay"

Đôi mắt Mẫn Nguyệt lấp lánh, giống như cô bạn nhỏ đang chờ được khên ngợi, trưng vẻ mặt chờ mong nhìn: "Hay bao nhiêu? Có thể đánh giá một chút không?"

Hứa Mạch nói: "Xuất sắc"

Nàng nhớ đến trước đó Hứa Mạch nói với bác gái giường số 11, nửa kia là một bác sĩ rất xuất sắc, Mẫn Nguyệt hì hì cười khúc khích đứng dậy, xoay ống tay áo blouse đưa qua, lấy lòng cười nói: "Sư phụ viết lên giúp em đi"

"Viết cái gì?"

"Xuất sắc!" Mẫn Nguyệt dương dương tự đắc, "Em muốn đem phần chấm điểm của sư phụ mặc lên người, để người khác liếc mắt là có thể nhìn thấy, em là bác sĩ xuất sắc được sư phụ công nhận"

Hứa Mạch cũng mặc nàng, phối hợp lấy bút ra viết hai chữ "Xuất sắc" lên ống tay áo blouse, khi lấy bút về thì phát hiện trên ống tay áo bên phải có một vết tích nhìn rất quen mắt, cô nhịn không được nhìn lâu thêm một chút.

Mẫn Nguyệt nhìn bên này rồi nhìn bên kia, thỏa mãn đến muốn bay lên, sau đó chủ động thò hai tay ra trước mắt Hứa Mạch.

Lần này Hứa Mạch đã thấy rõ, bên ống tay áo bên phải của nàng có hai chữ màu xanh đen, là tên của cô.

"Sư phụ còn nhớ không?" Mẫn Nguyệt giúp cô nhớ lại nói: "Lần đó ở sảnh báo cáo, bác sĩ Tống tìm chị ký tên, em ghen tị nên kêu chị cũng ký cho em một cái. Mà lúc đó em không có mang vở theo, chỉ có thể để chị ký lên áo blouse"

Hứa Mạch nhớ lại, đúng thật là có chuyện như thế, nhưng là chuyện đã rất lâu rồi, mà tên của nàng ở trên áo lại hoàn toàn giống như mới vừa ký lên.

"Em không có giặt qua sao?" Hứa Mạch vuốt hai chữ này hỏi.

"Em không nỡ, sợ phai màu" Mẫn Nguyệt cúi đầu nhìn tay áo, trong ánh mắt tràn đầy quý trọng.

Trước đây nàng đều ném thẳng vào máy giặt, nhưng sau khi Hứa Mạch ký tên lên thì nàng bắt đầu giặt tay, những nơi khác đều tẩy trắng rồi vắt khô, chỉ giữ lại chỗ ống tay áo này là khống dám thấm nước, cũng không dám phơi nắng quá lâu.

Bởi vì, đây là hoa hồng trên ngực nàng, là ánh trăng sáng nàng đã từng mong muốn nhưng không thể thành.

Nhớ lại khoảng thời gian tương tư đơn phương trước đây, Mẫn Nguyệt lộ ra vẻ mặt tội nghiệp. Hứa Mach nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng hỏi: "Chịu ấm ức rồi hả?"

Mẫn Nguyệt nũng nịu ừ một tiếng. Tằng Nguyên nè rồi bác sĩ Tống nữa nè, đều là bác sĩ, y tá độc thân trong bệnh viện, như lang như hổ nhìn chằm chằm vào chị, em phải dùng sức của chín trâu hai hổ đánh bại nhiều kẻ địch mới theo đuổi được chị.

"Sau này đừng sợ nữa, chị đã là của em rồi mà"

"Hả?"

Hứa Mạch dắt tay nàng, cùng nàng mười ngón giao nhau, tươi cười điềm đạm mà ấm áp: "Em cũng là của chị mà"

Em đã che lại dấu vết của "Hứa Mạch" (*), mỗi khi em mỉm cười và hít thở đều nằm trong tầm nhìn của chị.

Cho nên đừng lo lắng nữa, vì tình yêu chị dành cho em như nước và lửa, dù cho đi qua năm tháng hay năm ánh sáng đều sẽ vĩnh viễn không phai màu.

(*) "Hứa Mạch": ở đây ý chỉ Hứa Mạch sống vì đền mạng, khi Mẫn Nguyệt xuất hiện thì Hứa Mạch đã thay đổi sống vì chính mình.