Beta: Hina
Mẫn Nguyệt nhanh chóng bật đèn lên, nàng chỉ thấy Mập Mạp đang ngồi trên lưng Hứa Mạch, tròn vo như Phật Di Lặc.
"Sao mi lại chạy vào đây được thế?" Mẫn Nguyệt thúc mông nó kêu nó đi xuống, sau đó đỡ Hứa Mạch ngồi dậy, lo lắng hỏi: "Sư phụ có sao không?"
Mập Mạp tuy còn nhỏ tuổi nhưng thể trọng lại cực kì lớn, quả thật nhìn như quả bóng. Có lần Mẫn Nguyệt nằm trên sofa đọc sách, Mập Mạp từ dưới sàn nhảy lên đứng trên bụng của nàng, lúc đó nàng cảm giác lục phủ ngũ tạng đều sắp bị nghiền nát, hiệu quả có thể so với xe lu.
Hứa Mạch đấm ra sau thắt lưng, nhíu mày nói: "Hình như eo bị thương rồi"
"Sư phụ nằm xuống đi, em xoa giúp chị"
Mẫn Nguyệt vội vàng mặc váy ngủ vào, chờ Hứa Mạch nằm sấp xuống thì quỳ bên cạnh giúp cô xoa bóp eo.
Hứa Mạch đau đến rít lên một tiếng, gối một bên mặt lên cánh tay, đưa tay còn lại véo lấy gương mặt tròn trịa của Mập Mạp: "Sớm biết vậy đã không mở l*иg cho rồi"
"Sao sư phụ lại mở l*иg của nó ra?"
Hứa Mạch ung dung nói: "Chị sợ nửa đêm nó muốn đi vệ sinh"
Mẫn Nguyệt buồn cười nói: "Nó có thể nhịn mà, nếu thật sự không nhịn nổi thì nó sẽ đi trên khay lót vệ sinh mà, không cần để cửa cho nó đâu"
"Ừm, là chị xem thường nó rồi" Hứa Mạch gõ gõ lên mũi Mập Mạp giống như đang nghiêm phạt nó không có mắt nhìn, không nên xuất hiện làm bóng đèn vào lúc này.
Mập Mạp cho rằng cô đang chơi đùa với nó nên nó vui vẻ nhếch râu mép lên. Hứa Mạch bỗng nhiên nhận ra có gì đó sai sai: "Chị chỉ mở l*иg thôi, sao nó vào phòng được vậy?"
Mẫn Nguyệt đang xoa bóp thì dừng lại, hai người cùng nhau quay qua nhìn mèo: "Nó học được cách mở cửa đó!"
Mẫn Nguyệt từng xem trên mạng thấy không ít con chó con mèo tự mở cửa, mở ngăn kéo, mở tủ lạnh, nàng cảm thấy đó là thú cưng nhà người ta, chỉ số thông minh siêu cao, không ngờ con mèo ngốc nghếch nhà mình lại có thể tự học thành tài.
Nhìn cái bụng béo của nó, tứ chi thấp bé, thật sự khó có thể tưởng tượng nó có thể linh hoạt nhảy lên ôm lấy tay nắm cửa, dùng thể trọng của mình vặn xuống, thuận thế mở cửa ra.
"Xem ra sau này phải khóa cửa rồi" Mẫn Nguyệt nói.
Nói xong lại nhận ra những lời của mình rất có thâm ý, giống như muốn ám chỉ lần sau hai người phải đóng cửa lại không thể để mèo nhìn thấy chuyện bên trong, nghĩ tới đây Mẫn Nguyệt dần dần đỏ mặt lên.
Lòng bàn tay của nàng cách một lớp áo ngủ dán vào làn da ở thắt lưng Hứa Mạch, Mẫn Nguyệt bỗng nhiên thấy phỏng tay, không tiện lại chạm vào nữa.
Hứa Mạch cho rằng nàng mệt mỏi nên quan tâm nói: "Chị ổn rồi, ngủ một giấc sẽ không sao nữa, cũng muộn lắm rồi, nghỉ ngơi thôi"
Mẫn Nguyệt ngượng ngùng gật đầu, nắm lấy cổ Mập Mạp ném ra khỏi phòng, lúc đóng cửa nàng chần chừ một chút rồi quyết định không khóa cửa. Hai người ôm nhau đi ngủ, lúc sắp ngủ thì Mập Mạp lại một lần nữa mò vào, nó nhảy lên giường, giẫm giẫm xung quanh sau đó nằm xuống tròn vo như quả bóng, ngủ bên ngoài tấm chăn.
Sáng hôm sau, trước khi đồng hồ báo thức vang lên thì Mẫn Nguyệt đã tỉnh, nàng ngẩng đầu liền thấy Mập Mạp nằm dài ra ngủ giữa nàng và Hứa Mạch, bộ lông màu da cam của nó như vĩ tuyến 38.
Con mèo này sợ là đã thành tinh rồi, tranh thủ tình cảm đến tận giường, còn cố ý ngủ ở giữa, không cho nàng và sư phụ đến gần. Mẫn Nguyệt tức giận trừng nó một cái rồi vỗ vỗ lên cái đầu bự của nó, dự định đuổi nó đi. Mập Mạp bị đánh thức, mở rộng miệng ngáp một cái, thò đầu về phía môi Hứa Mạch.
Mẫn Nguyệt đẩy đầu nó ra, nàng giành trước một bước, hôn lên môi Hứa Mạch.
Hứa Mạch ung dung mở mắt ra, cô không biết trong lúc mình ngủ ở đây đã phát sinh một chuyện tranh giành tình nhân, khi tỉnh lại nhìn thấy Mẫn Nguyệt hôn mình thì ôm lấy mặt nàng làm nụ hôn này sâu sắc hơn.
Mẫn Nguyệt bị hôn nhưng vẫn nhớ rõ che mắt Mập Mạp lại, không cho nó nhìn.
Hứa Mạch hôn một hồi lâu mới buông nàng ra, lưu luyến hôn lên thái dương của nàng, bàn tay vòng ra sau lưng vuốt ve xuống, sau đó đặt tay lên bên đùi lộ ra ngoài của nàng, trong nháy mắt Mẫn Nguyệt cứng người lại.
Mặc váy đi ngủ cũng rất có hại, đó là vạt áo sẽ vô ý cuốn lên, thậm chí có lúc còn lộ bụng ra. Trạng thái bây giờ của Mẫn Nguyệt là như vậy, nửa người trên quần áo rất ngay ngắn, mà nửa người dưới ẩn bên trong tấm chăn bông lại là hai cẳng chân trơn bóng đang thẹn thùng chụm lại.
Tay Hứa Mạch đang vuốt ve giữa đùi và mông của nàng thì đột nhiên cảm nhận được người trong lòng cứng lại, cô hỏi: "Em sợ sao?"
Mẫn Nguyệt không dám nhìn Hứa Mạch, ánh mắt dao động dời qua rèm cửa sổ, giả vờ không hiểu hỏi: "Hả?"
Hứa Mạch dịu dàng vuốt ve dấu hôn trên cổ nàng, đó là một đóa hồng nhợt nhạt, mang theo màu sắc làn da trắng sữa, phá lệ đẹp mắt. Hứa Mạch không cho nàng cơ hội trốn tránh, nói thẳng ra: "Tối hôm qua nếu như Mập Mạp không vào đây, có thể sẽ không dừng lại được... Em có sợ không?"
Mẫn Nguyệt đỏ mặt tới mang tai, sao sư phụ nói đến vấn đề này lại bình tĩnh như vậy. Nàng buông đường nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào cúc áo của Hứa Mạch, nhỏ giọng nói: "Mập Mạp đang ở đây"
Biết nàng xấu hổ nên Hứa Mạch cười cười, đưa tay chặn hai lỗ tai mèo lại: "Nó không nghe được đâu"
Mẫn Nguyệt nghĩ không ra cái cớ nào khác, không thể làm gì hơn là đối diện trả lời, nàng thưởng thức viên cúc áo vô tội trước mắt, đỏ mặt lúng túng nói:"Em chỉ là có hơi căng thẳng..."
Dáng vẻ nhu thuận này cực kì chọc người động tâm, Hứa Mạch cúi đầu hôn lêи đỉиɦ đầu của nàng: "Chị cũng căng thẳng"
Nàng hoàn toàn không nhìn ra mà ngược lại còn thấy sư phụ rất điêu luyện, giống như từng có kinh nghiệm vậy. Mẫn Nguyệt không vui, như ghen tị hỏi: "Trước đây sư phụ từng như vậy với người khác sao?"
"Không có, chỉ có em thôi, mãi mãi chỉ có em" Hứa Mạch ôm lấy mặt nàng hôn một cái, lúc này người trong lòng mới một lần nữa cười lên, "Cho nên chị cũng không biết làm sao mới tốt, nói cho chị biết suy nghĩ em được không?"
Mẫn Nguyệt suy nghĩ một chút, không tin tưởng lắm nói: "Em nghe người ta nói, phải sau ba tháng hẹn hò mới có thể..."
"Được, vậy chúng ta đợi ba tháng nữa" Hứa Mạch không hề lo nghĩ đến chuyện này, chỉ chuyên tâm hôn người yêu.
Mẫn Nguyệt vòng tay qua cổ Hứa Mạch, nhắm mắt lại ngẩng mặt lên, đón lấy nụ hôn chào buổi sáng uyển chuyển tinh tế, đồng thời nàng cũng thăm dò đáp lại.
Mập Mạp nằm ở mép giường quay đầu nhìn ra cửa sổ, bị ánh sáng mặt trời đâm vào nheo mắt lại.
Hai người nằm trong ổ chăn mềm mại nhàm chán một trận, mãi đến khi đồng hồ báo thức làm đúng chức trách kêu lần thứ ba thì cả hai mới lưu luyến không rời mà xa nhau. Hứa Mạch đi rửa mặt, còn Mẫn Nguyệt thì đến sân thượng thu dọn quần áo và đồ dùng hằng ngày đã phơi khô, sau đó thì hai người trang điểm, ra ngoài đi làm.
Hôm nay Mẫn Nguyệt không cần chen chúc ngồi tàu điện ngầm vì có xe của Hứa Mạch, cho nên nàng đến bệnh viện sớm hơn mọi ngày một chút. Hai người không vội vàng mà ở căn tin ăn xong điểm tâm, sau đó Mẫn Nguyệt đã mua rất nhiều phần ăn trở về phòng bệnh.
Bác sĩ trực đêm lúc này mới vừa thức dậy, uể oải với mái tóc như ổ gà trên đầu, đến khi bọn họ nhìn thấy trứng luộc, nước trà, bánh bao thịt và cháo thì tức khắc mặt mày rạng rỡ trở lại. Bình thường Mẫn Nguyệt đều đem bữa sáng lên nên bọn họ đã quen, cũng không giả vờ khách khí nữa mà như ong vỡ tổ chen nhau cướp lấy đồ ăn trong tay nàng.
Hứa Mạch đứng bên cạnh nhấc túi bánh quẩy và sữa đậu nành trong tay lên: "Nếu không đủ ăn thì bên tôi vẫn còn"
Các bác sĩ chậm tay không cướp được bữa sáng liền cười ha hả tiếp nhận: "Đúng là thành gia rồi sẽ thay đổi, trên người Chủ nhiệm Hứa đều có hơi thở của pháo hoa(*) rồi"
(*) Hơi thở của pháo hoa: ý chỉ sinh hoạt phong phú và vui vẻ.
Đổi lại trước đây bọn họ sẽ không dám trò chuyện tươi cười với Hứa Mạch, nhưng hiện tại cô và Mẫn Nguyệt đang hẹn hò thì cũng như thành người nhà của Mẫn Nguyệt, vậy nên phương thức ở chung cũng sẽ phát sinh thay đổi tinh tế hơn.
Bọn họ thân thiết với Mẫn Nguyệt nên theo tự nhiên trong lòng cũng sẽ thấy thân thiết với Hứa Mạch. Mà Hứa Mạch cũng cảm nhận được sự thay đổi này, nên nở nụ cười khó có được với bọn họ, tỏ vẻ hữu nghị.
Sau khi họp sáng thì theo thường lệ là cùng nhau đi tuần tra phòng, trong lòng mọi người hiểu rõ nhưng im lặng không nói chừa ra một vị trí bên cạnh Hứa Mạch cho Mẫn Nguyệt, những người còn lại thì cười cười chớp mắt thì theo sát phía sau.
Trước khi vào phòng bệnh đột nhiên Hứa Mạch hỏi: "Giường 12 là em chịu trách nhiệm sao?"
Mẫn Nguyệt sửng sốt một chút rồi gật đầu: "Đúng vậy, sao thế ạ?"
"Tạm thời dự định ngày mai sẽ phẫu thuật, lát nữa em gọi người nhà đến phòng họp nói chuyện"
"Vâng" Đây là quy trình bình thường nên Mẫn Nguyệt rát thoải mái đáp ứng.
Nhưng Hứa Mạch lại nói: "Em đến nói". Vừa nói xong liền đẩy cửa đi vào.
Mẫn Nguyệt đứng lạc mình ngoài cửa, nàng đến nói? Nói như thế nào chứ?
Các hộ sĩ liếc mắt với nhau, Mặc gia khi yêu đương vẫn là Mặc gia trước đó, có bạn gái rồi vẫn nghiêm khắc như vậy, chậc chậc.
Một câu nói lại khiến Mẫn Nguyệt chờ đợi trong lo lắng, sau khi tuần tra phòng xong thì lập tức kéo lấy Trần Tư Điềm, năn nỉ cô dạy cho mình bí quyết nói chuyện trước khi phẫu thuật. Trần Tư Điềm cười nói: "Tìm chị làm gì, để người kia của em dạy em đi"
Mẫn Nguyệt lắc đầu như trống bỏi: "Đây là sư phụ muốn kiểm tra em đó, chị ấy sẽ không dạy đâu"
"Vậy thì chờ kiểm tra xong rồi hỏi lại"
"Không được không được" Đổi lại là trước đây nếu không hiểu thì cứ coi như không hiểu, sau khi bị phê bình thì sẽ học, nhưng bây giờ quan hệ của hai người không giống như trước nữa, Mẫn Nguyệt không muốn mất mặt trước Hứa Mạch một chút nào. Nàng muốn biểu hiện của mình thật tốt, duy trì hình tượng hoàn mỹ trong mắt người yêu.
Trần Tư Điềm hiểu rõ tâm tư của nàng, nhưng cô cảm thấy không nên can thiệp vào chuyện tình yêu của người ta, đúng lúc Chủ nhiệm Lý đứng trên hành lang vẫy tay gọi nên cô liền rút tay ra khỏi tay Mẫn Nguyệt rồi chuồn đi.
Mẫn Nguyệt xám xịt đi tìm Đặng Tang, đối phương đang đứng ở bàn y tá dặn dò công việc, nghe nàng hỏi thì nói: "Em đây là không ăn thịt heo cũng sẽ thấy heo chạy(*) sao? Đại khái thì quy trình em cũng hiểu rõ trong lòng rồi, chị không có gì để dạy em hết"
(*) Không ăn thịt heo cũng sẽ thấy heo chạy: ý chỉ những chuyện phổ biến hoặc là tuy chưa làm nhưng đã thấy quen mắt rồi.
"Biết thì biết, nhưng có gì cần đặc biệt chú ý không ấy? Hay là nên như thế nào mới có thể càng làm càng tốt không?" Mẫn Nguyệt đã tốt nhưng muốn tốt hơn hỏi.
"Nói thêm vài lần nữa sẽ biết thôi, tình huống của mỗi gia đình bệnh nhân đều không giống nhau, không có cố định phương thức nào hết, làm việc tùy theo hoàn cảnh" Đặng Tang cổ vũ vỗ vai nàng, "Em làm được mà, cố gắng lên, chị đi làm trước đây"
Mẫn Nguyệt không tìm được hậu phương nên không còn cách nào là nhớ lại trước đây các bác sĩ mổ chính khi nói chuyện trước phẫu thuật sẽ nói những gì, sau đó lấy kết quả kiểm tra của bệnh nhân giường 12 mở bệnh án ra, xem chăm chú từng hàng một, vừa xem vừa suy tư.
Trong lúc nàng đang chuẩn bị thì Hứa Mạch từ bên ngoài trở về, gõ gõ lên bàn: "Đi gọi người nhà đi"
Mẫn Nguyệt ngồi không nhúc nhích, nàng ôm lấy bệnh án dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hứa Mạch, cố gắng tìm cách trưng ra vẻ đáng thương, thần sắc nhìn mà thương. Nhưng Hứa Mạch lại giống như nhìn không thấy nói: "Nhanh đi"
Mẫn Nguyệt đứng thẳng lên, đi thì đi, sáng sớm còn ôm người ta gọi người ta thật ngọt ngào, bốn tiếng sau đã trở mặt. Đồ lạnh lùng! Đồ vô tình! Hừ!
Mẫn Nguyệt tức giận chạy ào tới phòng bệnh, đi đến giường 12 báo với bọn họ đến phòng họp nói chuyện. Bệnh nhân giường 11 bên cạnh thấy bác sĩ tới liền vội vã vẫy tay: "Bác sĩ, vết mổ của tôi vừa đau vừa ngứa, có thể xem giúp tôi không?"
Mẫn Nguyệt kêu người nhà đi trước đợi mình qua, sau đó nàng đi vòng qua giường 11, mở băng gạc ra xem một chút, trấn an nói: "Hai ngày trước mới làm phẫu thuật nên bây giờ vết thương đang lành lại, thấy khó chịu là bình thường thôi, chỉ cần không có nhiễm trùng thì không có vấn đề gì"
Người nọ lại hỏi: "Đã hai ba ngày rồi, sao một chút cũng không thấy tốt lên vậy, tôi thấy người ta đều đã kết vảy rồi"
"Có người hồi phục nhanh, có người hồi phục chậm, đừng lo lắng" Mẫn Nguyệt nhìn ghi chép của hộ lý, thấy hôm nay vẫn chưa thay thuốc liền nói: "Cháu giúp bác thay thuốc trước được không? Lấy cồn thoa lên có thể hết ngứa"
Bệnh nhân lập tức gật đầu: "Được được, vậy làm phiền bác sĩ rồi"
Mẫn Nguyệt đến quầy y tá lấy thuốc đến đây, nhanh nhẹn xé băng gạc ra, sát cồn iod lên.
Bệnh nhân là một người phụ nữ trên hơn năm mươi tuổi, con cái bận rộn công việc, không có thời gian chăm sóc nên thuê một hộ lý, chịu khó làm việc nhưng mà ít nói. Cả ngày bà đều rất buồn chán, khi thấy Mẫn Nguyệt khách khí dễ nói chuyện như vậy liền thử bắt chuyện: "Bác sĩ Mẫn bao nhiêu tuổi rồi? Đã có người yêu chưa?"
Mẫn Nguyệt đỏ mặt lên: "Cháu đang hẹn hò..."
"Đối phương làm nghề gì vậy?" Bác gái nhiệt tình hỏi.
"Làm bác sĩ" Mặt Mẫn Nguyệt càng lúc càng đỏ hơn.
"À, cùng ngành sao, vậy thì không tệ" Bác gái thản nhiên nói rất nhiều, Mẫn Nguyệt xấu hổ đến không ngóc đầu nổi, nàng nhanh chóng đổi thuốc xong đứng dậy rời đi.
Hứa Mạch đẩy cửa đi vào, một tay cắm vào trong túi áo blouse: "Người nhà đang chờ, em còn muốn ở bên này bao lâu nữa?"
"Được rồi được rồi, tới liền" Mẫn Nguyệt nhanh chóng thu dọn rác y tế.
Bác gái nhìn thấy Hứa Mạch, dáng vẻ tươi cười càng thêm nhiệt tình: "Chủ nhiệm Hứa đến rồi, chúng tôi đang nói về người yêu của bác sĩ Mẫn đó"
"Hửm?" Đường nhìn của Hứa Mạch liếc qua, còn Mẫn Nguyệt thì ngượng ngùng cúi đầu.
"Chủ nhiệm đang hẹn hò sao?" Bác gái thân thiết hỏi.
Hứa Mạch nhìn học trò nhỏ của mình: "Ừm"
"Chủ nhiệm Hứa giỏi như thế, nửa kia nhất định cũng không tệ, xin hỏi người đó đang làm ở đâu vậy?"
Hứa Mạch nhẹ nhàng trả lời: "Ở bệnh viện chúng ta"