Chương 2: Tên Biếи ŧɦái
Được 1 tuần cô nhập học, quen với bạn bè, thầy cô và quen với các ngóc ngách trong trường. là một học sinh ưu tú. Cô được thầy giáo giao cho trọng trách...kiểm duyệt phòng thư viện của trường. cô phải ở lại trường từ tan học đến 7h tối. công việc chỉ là duyệt sách rồi đặt lên trên kệ đúng của sách. Cô có ý thức với những gì mình đang làm nên rất cẩn thận. tiểu Mễ đến phòng giáo viên và nhận xấp hồ sơ.-Tiểu Mễ, đây là danh sách học sinh chưa trả sách đúng hạn, em đến hỏi chúng nhé, đứa nào có thắt mắt gì thì đưa nó lên gặp riêng thầy.
Cô ra khỏi phòng giáo viên và lon ton đi xuống dưới lầu. dãy nhà dài tối xạm âm u, màu của mùi ẩm mốc toát ra từ các cánh cửa phòng học khiến thầy cô không muốn vào. Cô vừa chui đầu vào cửa lớp, tiếng ồn ào nhốn nháo như cái chợ vỡ. chẳng quen ai, cố tìm người có tên như trong sấp hồ sơ mà chẳng biết
-ê con bé...tụi bay..con nhỏ học sinh chuyển trường nè.
-á đúng rồi...là con nhỏ được Tam Lang nói chuyện nè.
Cả lớp nhí nhố lên, các anh các chị lớp 12F nhìn hung hăng lao đến khiến cô giậc mình định chạy đi.
-ôi dà...là Tiểu Mễ.
Cái chị gái xinh xinh hot girl mà nhỏ Lam nói, chị là Tuệ Nhi thì phải à đúng rồi. cô cuối đầu chào chị rồi sẵn đó hỏi thăm
-a...xin chào...cho em hỏi trong đó có ai tên là Trần An không ạ?
-à Trần An lớp bên cạnh đó. Lớp 10F đó em.
-dạ...em bị nhầm lớp.
Định quay đi thì bỗng có một cánh tay chặn cô lại đẩy cô vào sát nép tường, ơ là cái người uống giậc à mà nhầm, trả rồi. cậu ấy tên gì ấy nhỉ? à .
-nè nè...Trần Kha, định dê con gái nhà người ta hả?
Anh tóc vàng đi đến choàng vai cậu, chị Nhi cũng đến nhìn nó chằm chằm. lúc này ánh mắt của Trần Kha đăm đăm nhìn vào cô như muốn xé xác con mồi vậy.
-cô...định làm gì em gái tôi?
Trần Kha cứ đăm đăm đôi mắt nhưng mà gương mặt thanh tú kia làm cô nàng của chúng ta có chút xíu giao động
-tôi...tôi chỉ muốn hỏi về quyển sách mà bạn ấy mượn của trường...
-mồ quyển sách thôi mà. Thôi nào Trần Kha.
Cậu Tần Hào kéo tay Kha ra, chỉ lườm mắt với cô rồi kéo cả bọn ra ngoài. Chị Nhi choàng tay cô kéo đi qua lớp 10. Trời ạ lớp gì đâu mà lòe loẹt màu sắc. tóc xanh tóc đỏ. Nổi bật cả cái lớp. phía đám đông, một cô bạn tóc trắng bạc đi đến, cô bạn tầm 1m46 hơi bị lùn so với học sinh lớp 10, cô bé trông ốm yếu và không được khỏe cho lắm thì phải, dáng người thì mãnh khãnh sắc mặt nhợt nhạt
-có chuyện gì sao mà mọi người đến đây thế?
-Trần An. Em mượn sách của thư viện trường khi nào?
Chị Nhi xoa đầu cô bé đó hỏi, cô nàng chỉ nghiên đầu ngạc nhiên
-dạ là hôm qua. Và đến thứ 7 mới tới hạn trả sách
-cô nghe chưa. Mới hôm qua thì tại sao bây giờ lại đi đòi sách chứ hả hôm nay là thứ 3 đấy.?
Trần Kha giận giữ nắm cổ áo của cô lên. Tội lỗi, cô đã làm gì để mà rơi và đây nhỉ? mọi người can cậu nhưng đến khi đứa em gái lay cánh tay thì Kha mới chịu thả tay ra.
-không sao đâu. em có thể đi với bạn này đến gặp thầy giáo mà.
Bằng giọng nói nhỏ nhẹ An đã đi với cô để đến gặp thầy giáo nói chuyện rõ ràng. Trước khi đi. Cậu nắm chặc vai cô bằng ánh mắt trừng trừng
-nếu em gái tôi mà có chuyện gì. Đừng trách tôi độc ác.
Chỉ cười khờ cho qua chuyện rồi cùng cô bạn kia đến phòng giáo viên. Cơ mà cô chỉ làm theo việc thầy giáo giao thôi nên chỉ dẫn bạn đó đến phòng rồi quay lại. nhưng mà vẫn có gì đó không ổn. tại sao ông thầy lại dặn gặp riêng cô bạn đó chứ. Cô bạn đó nhìn dể thương thật nhưng mà yếu đuối lắm. cái tính tò mò vẫn khiến cho cô không thể bỏ mặc được. lắng nghe xem có động tĩnh gì không, đột nhiên một tiếng Rầm khá lớn vang lên, cô liều mình sông thẳng vào và thấy ... cô bạn kia đã bị đằn xuống bàn giáo viên. Tay thì bị giữ chặc và cái khăn gì đó trong miệng, đôi mắt thì đỏ hoe nhuốm lệ nhìn cô một cách cầu cứu. còn thằng cha già kia thì nhìn như tên biếи ŧɦái. Mặt thì thở hồng hộc nước dãi thì chảy tùm lum cứ như con lợn háu đói ấy
-nè cái ông kia.
Liều mạng rồi. cô biết nếu chống lại giáo viên có thể cô sẽ bị đuổi học nhưng cái tính cô à vậy đó, mỗi khi thấy chướng mắt dụ gì là lao vào chẳng thèm suy nghĩ. Cô đẩy mạnh ông thầy biếи ŧɦái kia ra rồi đến kéo cô bạn dậy và quẳn cái khăn trong miệng ra. tội nghiệp, mắt cô bé đỏ hoe nước mắt trào ra. cơ mà trông gần cũng xinh phết, thêm gái trạng thái xấu hổ khi chiếc áo sơ mi tuột khỏi vai và gương măt gợϊ ȶìиᏂ kia thì thảo nào ông thầy lại dở trò biếи ŧɦái.
-mày...con kia...mày có muốn bị đuổi học không hả?
-tôi tự hỏi là tại sao cái trường ưu tú này lại thuê một tên giáo viên như ông vậy hả.
Chẳng cần nói gì nhiều, ông thầy biếи ŧɦái kia liền đóng rầm cửa và gài chốt, sau đó lấy trong hộc bàn ta cái súng điện, trời ạ giáo viên gì kì cục thế không biết nữa.
Ông ta đi đến sau khi đã khóa cái cửa.rồi đột ngột lao đến huơ túi bụi thanh súng điện. cô nhanh chóng kéo nhỏ kia chạy xung quanh. Nhỏ bạn yếu đuối nên chạy mới chút xíu đã mệt rồi. cô nghĩ ra một cách là mặt cho nhỏ cái áo tay dài của mình để nhỏ không bị dính điện của ông ta.
-này nhé. mình sẽ làm cho ông ta té xuống và mở cánh cửa ra. cậu hãy nhanh chạy ra nhé.
-nhưng...cậu..nhưng mà...
-nhưng nhị cái gì, nếu cậu mà bị cái gì tớ sẽ không toàn thây với chị gái cậu đâu.
Nháy mắt tinh nghịch rồi cô lấy đà lao đến. nhưng mà tội nỗi người ta là người lớn, so với cô gái cao 1m 60 nặng 43 kg này thì làm được gì cơ chứ. Chưa đẩy được người ta mà bị người ta nắm tóc nhấc bổng lên cao rồi. tiểu Mễ nhà ta được cái lanh, với tay kéo cái cửa rồi ngã người ra làm ông thầy biếи ŧɦái ngã theo.
-CHẠY ĐI!!!!!!
Tiễu Mễ nhà ta biết. trong số những người mà cô từng gặp, chưa một ai...chưa một ai hy sinh mình vì người khác cả. họ luôn vì cái tôi của họ, khi được cứu, họ sẽ lao đi mà chẳng cần thèm nhìn mặt ân nhân của mình. Với Mễ, giúp người là một điều tốt và cô cũng chẳng cần ai giúp lại. nhưng cô gái đó thì khác, cô gái kia vẫn đứng im tại chổ mà không chạy, gương mặt lo lắng nhìn Mễ, khiến Mễ lo lắng theo
-CHẠY ĐI!!! CHỜ GÌ NỮA???
Cô gái kia đứng im ôm lấy áo cuối đầu xuống đất
-ch...chị...
-NÀY CẬU CHẠY ĐI CHỨ.
-CHỊ HAIIIIII!!!!!!!!!!!!!!!!
Tiếng hét chói tai phát ra từ con người nhỏ bé khiến mặt đất như rung chuyển. Mễ nhà ta chưa thấy ai nhỏ nhắn mà có thể hét lớn như thế, cơ mà đây đâu phải lúc để ngạc nhiên. Ông thầy biếи ŧɦái đã đứng lên và ném cô xuống đất. chiếc áo phông bên trong của cô mỏng manh bị rách vai. Thế nhưng cô vẫn đứng thẳng dang tay rộng ra bảo vệ cô gái đằng sau
RẦM tiếng phá cửa mạnh bạo, cánh cửa tội nghiệp gãy làm đôi rồi người đó lao vào. Anh hùng của mọi cô gái đây. Trần Kha. Quần áo sộc sệch vã đầy mồ hôi. Ánh mắt thì đầy căm thù và giận giữ lao đến đánh ông thầy kia. Chạy theo sau là chị Nhi và anh Hào. Chị Nhi vô cùng lo lắng chạy đến ôm lấy cô bạn kia. Còn anh Hào thì lo cản cái tên hung hăng kia lại nếu không sẽ có án mạng mất. sau đó thì mọi học sinh đều đến để chứng kiến tên biếи ŧɦái kia bị cảnh sát kéo đi. Ra là hắn nhờ chút tiền nên mới được vào làm giáo viên và có nhiều học sinh nữa bị hắn quấy rối mà không dám nói sợ bị đuổi học. ngay lúc này cô gái tiển Mễ nhà ta vừa cứu người liền bị cho ra rìa ngay. Mọi người đều đổ dồn về phía cô gái kia. ờ thì cũng phải người ta bị đè và mén nữa bị hấp nữa. tất nhiên là lo lắng hơn rồi. càng ở lại càng ồn ào nên cô lủi ra khỏ đám đông tìm chổ yên tĩnh để tự băng vết thương cho mình. Nhưng có ai đó chạy theo kìa. :}
Ngồi một mình trên cái bàn của của góc trường, cô tìm cái gương để xem vết thương trên mặt vì nãy giờ nó cứ ran rát thế nào ấy. vết trầy trên chân thì băng lại rồi nhưng còn gương mặt xinh đẹp của cô thì...chao ôi...làm sao đây.
-tôi giúp cô nhé, được không?
Giọng nói nhỏ vang lên, cô quay lại thì ra là Trần Kha. Cậu đứng đó với hộp thuốc đỏ trên tay.
-ơ...ah...em tự làm được mà.
-nếu...nếu cô không cho...An An sẽ giận tôi mất.
Gương mặt ngượng ngùng đỏ kè của cậu khiến cô cười khì. Cậu ngồi xuống bên cô, ta nói cái khung cảnh lãng mạn gì đâu á.
-cảm...cảm ơn cô...đã giúp em gái tôi.
-à không sao đâu. ai trong hoàng cảnh đó cũng sẽ làm vậy thôi. ah...chị...chị làm gì vậy?
Chưa nói một lời nào thì Kha đã cuối xuống liếʍ vết thương trên đầu gối của cô. sau đó thì dán miếng băng vào, Kha ngồi dậy liếʍ thêm vết thương trên má của cô làm cô ngượng chín mặt, và không cần suy đoán gì nhiều ngay sau đó là cái tát trời gián của cô vào ngay mặt Kha, dấu ngón tay đỏ lườm trên mặt khiến Kha vô cùng ngạc nhiên và giận giữ
-này. Tôi có ý tốt muốn cảm ơn cô mà sao lại tát tôi hả?
-ý...ý tốt gì chứ...đồ...đồ BIẾT THÁI Đồϊ ҍạϊ .!
Mặt cô đỏ kè chạy đi ngay sau khi tuôn ra câu chửi buốt tai, Kha đứng đó tay ôm mặt hét lên
-CÁI CON NHỎ THẦN KINH.
Cậu bực dọc đá lon nước tội nghiệp tay xoa xa má rồi bỏ đi luôn. Phía trên kia, trong căn phòng y tế, cô bé nhỏ Trần An đã thấy được chuyện gì, thầm cười rồi ngã người ra phía sau.
-sao thế?
-hưʍ...không sao cả.
Cánh tay thon dài ôm lấy hông nhỏ bé của An, An đưa bàn tay nhỏ trắng ngần chạm lấy mái tóc đỏ thẩm của cô gái phía sau.
-chị gái em...sắp tìm được người trong mộng rồi.
-mồ. An An em nói gì vậy hả? mà lúc nảy tên đồϊ ҍạϊ kia có làm gì em không? Thanh quản em có sao không khi hét lớn như thế. Và cơ thể em có trầy xướt ở đâu không?
Chị gái kia lo lắng ôm lấy An, cô bé quay lại đẩy chị nằm xuống chiếc giường rồi đưa tay lên chiếc nơ trên cổ kéo nó xuống nhìn chị nở một nụ cười
-thế... chị có muốn kiểm tra bên trong không? Tuệ Nhi!
Chiếc áo được tháo ra bởi cơ thể nhỏ gầy. chiếc màn cửa sổ khẻ đóng lại và sau đó là gì thì...hai người đó biết.!