Chương 1: Chạm Mặt
Tại trường thpt Tây Cao có một vụ chuyển trường đặc biệt. vào đầu năm không chuyển lại chuyển vào giữa học kì. Và chuyển vào một người...cực kì lạ.Cả khối 10 xôn xao nhốn nháo đón xem học sinh mới là nam hay nữ, gia thế làm sao tại sao lại chuyển trường. nhưng tất cả chỉ là một dấu hỏi chấm. thân hình mãnh khảnh với dáng vẽ cao cao đang từ từ bước vào lớp học sinh ưu tú 10S.A lớp học danh dá mà chỉ có học sinh giỏi toàn diện mới được vào. Đứng trước 20 người với những ánh nhìn lạ lẫm.
-ê nhỏ đó nhìn dể thương ghê ha?
-phong cách bạn ấy thiệt là cool.
-em giới thiệu về mình đi nào.
Đứng nghiêm trang với cái nhìn nữa vời. chẳng quan tâm đến mọi người xung quanh.
-tôi là Dương Tiểu Mễ. Từ trường Nam Bắc ở Thôn Cữu Vy chuyển đến.
- ê mài thôn Cữu Vy là cái thôn gần với thôn Lục Mĩ phải hông?
-đúng rồi. nghe nói thôi Cữu Vy toàn học sinh giỏi không à, mà tội nổi bị cái đám học sinh bên thôn Lục Mĩ phá quá nên học sinh giỏi chuyển đi hết trơn
- đúng rồi. Mà nhìn nhỏ đó xinh ghê ha.
-đồ mê gái. Ông không thấy con đó nó chảnh dậy hả? ma mới mà nhìn dốc chưa kìa. Xí
Cả lớp bắt đầu ồn ào nhôn nháo lên, có những ánh mắt đặc biệt tò mò, có cả những ánh mắt khinh khi có lẽ vì cô quá xinh chăng?. Cô đi phớt lờ qua bọn nhôn nháo. Ngồi vào cái bàn trong góc cạnh cửa sổ. có mấy ánh mắt chăm chăm về phía cô. sắp có chuyện rồi đây.
Giờ ra chơi đã điểm. bọn học sinh lao ầm xuống cantin đã 12 h trưa rồi. đói bụng lắm nhưng mà lạ đường lại cái. Nên cô nàng cũng chẳng buồn đi ăn. Khát nước một chút nên đi xuống dưới góc trường mua chai nước. ừ thì là ma mới chạy đường nào cho thoát khỏi nạn bắt nạt, chỉ mới lấy chai nước ra khỏi tủ thì đằng sau đã có mấy người rồi. ra là bọn ngồi bàn bên cạnh. cô cố đi qua nhưng lại bị chặn. Một chút thôi, nếu bọn chúng đánh cô cô có thể tự vệ nhưng cô đã hứa với mẹ rồi.
-nè. Mày biết tao là ai không? Đại ca của cái trường này đấy nghe chưa.
-có bao nhiu tiền thì đưa ra đê đưa ra đây.
Cả bọn lấn tới cô cầm chai nước mà chẳng quan tâm
-Tôi không cần biết mấy người là ai. Tránh ra cho tôi đi về lớp.
-á cái con này. Mày cẩn thận cái mồm đấy nhé. Anh này đây là Vương Tuấn đấy. đại ca của lớp 12F nghe chưa hả?
Cô bực bội cố né đi, vì cô biết dây dưa với bọn này chẳng được ích gì mà còn lại bị nghi án đánh nhau. Cô cố đi nhưng cả bọn kia cứ ồn ào nhốn nháo cả lên, bổng RẦM một cái. Một con người từ bụi cây gần đó chui ra với đầu tóc dính đầy lá cây
-tụi mày ồn quá đấy. biến đi cho tao ngủ.
nguyên đám kia giậc mình kéo nhau bỏ chạy
-chết...là Trần Kha kìa, chạy... chạy mau...
-Đù má chờ tao với cái bọn này...
Chạy tóe cả khói mà cứ tưởng đâu ngon lành lắm. cô quay lại định cảm ơn thì ngơ ngác trước con người kia. Mái tóc đen ngắn cũn được tông xén một bên hiện rỏ số 22/4. Gương mặt trắng hồng với ánh mắt đen sắt lẽm, cùng với vài chiếc khuyên tai đen và đôi môi hồng nhạt. bộ đồng phục sộc sệch nhưng lại đây cá tính.
-ah...em...em cảm ơn chị.
Cô vội cuối đầu cám ơn nhưng cái con người kia lại lạnh nhạt bước qua cô rồi giậc lấy lon nước trên tay cô rồi đi mất. ngẫn người tập hai...khi trở về hiện tại thì lon nước đã mất và người thì cũng soắn luôn.
-cái trường này...bị gì vậy trời.
...................
-tiểu Mễ~
Tiếng gọi bên cạnh khiến nàng ta quay lại. một cô gái nhỏ với chiếc kính cận tròn trên mắt trông dể thương lắm.
-mình tên là A Lam rất vui được gặp cậu.
Nàng nhìn rồi gục đầu, cũng không phải nàng chảnh chẹ mà là lạ nước lạ cái ngại làm quen. Nhỏ đó cứ kể chuyện này chuyện kia rồi cười một mình khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Người gì mà dể dãi.
-Nè tiểu Mễ...lát mình dẫn bạn đi thăm quan trường ha!
-cám ơn.
Nói là thế. Mà trông ra cô bạn này cũng tội, nhanh nhảu dể thương. Sáng giờ gặp được mấy người toàn không bình thường giờ có nhỏ này thấy đở hơn một chút. Nhỏ dẫn cô đi thăm quan khắp nơi giới thiệu với cô mọi ngóc ngách. Rồi bỗng đi qua một dãy lớp nhỏ im bặt chẳng dám nói câu nào mà níu tay cô chạy nhanh qua
-nè nè... dãy này là của khối F đó. Cái khối lỳ nhất trường, đừng có mà dây dưa nhen. Mấy người đó nổi tiếng tàn bạo lắm á.
Cô chỉ thờ ơ cho qua chuyện chứ sáng nay đã gặp bọn chúng rồi. sau đó nữa là tiếng hét ầm lên của cả trường. tiếng hét còn to hơn cả tiếng trống. cô bị kéo chạy về phía đó. Hai bên là hai dãy người đông nghẹt đang hú hét.
-Tam Lang...Tam Lang...!!!
Tiếng hô hào đồng thanh làm cô muốn điếc tai đi. Cô thấy đâu đó phía xa. Có mấy dáng người đi đến. một người thì tóc vàng hoe bấm môi xỏ mủi trông dữ dằn nhưng gương mặt lại vô cùng điển trai. dáng đi kiêu ngạo chẳng thèm nhìn hay chào ai một tiếng. còn có cô gái kia thì mặc bộ đồ sεメi mà ôm ríu lấy chàng tóc vàng. Tóc thì đỏ choét môi thì son má thì phấn trông chảnh lắm. còn phía sau cùng là...a...là cái người ăn giật à nhầm uống giật của cô đây.
-nè...nè...mấy người đó là ai mà nổi tiếng vậy?
Cô khều A Lam. Nhỏ đang nhón chân muốn rụng
-hả?...à bạn mới vào không biết...cái anh tóc vàng á thấy hông? Đó. Anh tên là Tần Hào, là hội trưởng hội học sinh á. ảnh học giỏi đẹp trai mà còn là con nhà giàu nữa. ba ảnh làm hiệu trưởng trường này nè. Còn cái chị đi bên ảnh là Tuệ Nhi. Nhà cũng giàu kết xù luôn đó chỉ làm trong phòng y tế trường mình nè nên giờ ra chơi nào cũng có khối người vô đó gặp chỉ hết.. Chỉ không cần tán mà có cả khối người đổ trước chị ấy rồi á...còn cái người đi sau cùng kia...thấy hông...á trời ơi..ĐẸP TRAI QUÁ ĐI À.
Nhỏ Lam tít mắt nhảy xổm lên. Mà không nói tiếp làm cô bực mình. Cố nép ra khỏi đám đông. Tội cho thân hình nhỏ bé. Bị đẩy dồn dập làm té ngữa ra phía sau, may mà có thứ gì đó mềm mềm căng căng làm chổ dựa.
-bé gái không sao chứ hả?
Giọng nói ngọt ngào phía sau lưng, cô vội vàng quay lại...chao ôi người gì đâu mà đẹp dử thần. cái chị nảy A Lam nói, chị tên là Tuệ Nhi thì phải. nhìn gần sao mà đẹp quá vậy.ơ nhưng mà tay của nàng đang đặt vào đâu thế kia.
-bé này bạo quá nha. Chúng ta mới gặp lần đầu thôi mà...manh động quá đi.
Và vâng. Hai tay của nàng Mễ nhà ta đặt ngay lên ngực của chị ấy. mặt nàng đỏ tía rồi vội cuối đầu trước con người đẹp lộng lẫy kia.
-à ha. Chào cô bé xinh đẹp.
Anh chàng Tần Hào cũng nhanh chóng làm quen. Anh khen ríu rít cái cô gái bé nhỏ của chúng ta khiến nàng đỏ mặt ngại ngùng
-em...em cảm ơn...nhưng mà em thấy...chị đây mới xinh đẹp .
Chị Nhi cười hô hố tự mãn. Tần Hào tựa vào vai cô thì thầm
-đẹp thì đẹp thật nhưng tội nỗi...bà la sát này bả hung dữ lắm...UI CHA
BỐP tiếng kêu chát tai vang lên
-đừng tim nhiễm vào đầu các em nhỏ điều sai trái. Thôi chào bé ha.
Kéo đầu cái chàng trai tội nghiệp kia đi. Cô nép qua một bên để mấy người kia tiếp tục cuộc "diễu hành" một thứ gì đó lành lạnh đặt lên đầu của cô. giậc mình đưa tay lên dữ thì đó là một hộp sữa dâu ngon lành cành đào mà người đặt nó lên lại là cái tên ăn dựt
-trả cho bé. Hết nợ nhen.
Rồi nó quay đi, cái nháy mắt của nó làm cô sắp đỗ bởi nhìn gần nó cũng thật đẹp trai
-nè...tán gái hả má.
-không có chỉ trả đồ thôi
-hể...nhỏ đó dể thương á giới thịu cho tui đi
-câm ngay.
Cô đứng ngơ ngất vài dây. Sau khi đám người đó khuất đi, cả đám người nhao nhao về phía cô đòi mua lại hộp sữa trên tay cô bằng mọi giá. Cô biết nó là vật báu nên...cô cắm ống hút và uốn tại chổ một hơi cạn luôn. Rồi nở một nụ cười như chưa có gì xảy ra, quăng hộp sữa vào thùng rác mặc cho các con thiêu thân lao vào thùng rác kiếm cái vỏ. !-_-