Hồ Sơ Trinh Sát

Chương 71: Vắc xin

Chương 71 VẮC XIN

Ngũ Chí Hồng nghĩ một chút rồi nói: “Khi đó con trai của Lam Đại Ngưu cũng chưa lớn lắm, cho nên chắc không nhớ rõ chuyện xảy ra trong thôn, có lẽ sau này lớn lên nghe thấy mẹ anh ta nhắc đến vài câu. Nhưng thường những người đã từng trải qua chuyện này hẳn không có mấy ai muốn kể lại chi tiết những gì đã xảy ra năm đó, cho nên tôi đoán bà ấy chỉ nói qua loa, giảm bớt những phần đáng sợ nhất ở nơi đó.”

Đoàn Phong cũng gật đầu: “Tôi đoán con trai của ông Lam Đại Ngưu năm đó nghe mẹ ông ta kể lại chỉ như nghe một câu chuyện xưa, sau này ông ta cũng coi nó thành chuyện cũ rồi kể lại cho con nuôi của mình. Nhưng con nuôi ông ta lại là một người thích mạo hiểm, cho nên mới cho rằng chuyện đó là thật. Hoặc có thể, người con nuôi kia cũng cho rằng đó chỉ là chuyện kể, nhưng cậu ta tin bối cảnh của chuyện đó là thật, cho nên mới muốn đến thôn Tiến Lên xem thử...”

Sau khi bàn bạc kỹ càng, Đoàn Phong quyết định để đội cứu hộ thứ hai ở nguyên tại chỗ chờ lệnh, chờ đội số 54 bọn họ lên núi điều tra tình hình kỹ càng rồi mới quyết định có cử người lên núi hay không.

Bởi vì nhóm Viên Mục Dã đến vội vàng nên không mang theo trang bị, toàn bộ đồ dùng leo núi đều do Ngũ Chí Hồng chuẩn bị giúp. Khoa trương nhất là Ngũ Hồng Chí còn chuẩn bị cho mỗi người một bộ đồ sinh hóa, để bọn họ mặc khi lên núi.

May mà bị Đoàn Phong khéo léo từ chối, nếu không nhóm Viên Mục Dã phải mặc bộ đồ đó lên núi thì có lẽ, chỉ khoảng một hai tiếng đồng hồ sau là họ đã nằm sấp rồi.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm hôm sau đội số 54 bắt đầu lên núi. Ngũ Hồng Chí lấy bản đồ vẽ tay của Lam Du Hiên và Lý Thành Khải ra cho đội Đoàn Phong tham khảo, đồng thời còn cho họ một bản đồ địa hình vùng núi, để bọn họ tiện so sánh.

Viên Mục Dã nhìn tấm bản đồ vẽ bằng tay kia, trong lòng không khỏi khâm phục tài năng của người vẽ, mỗi một dấu hiệu đều được vẽ rất rõ ràng, nhìn bản đồ vẽ tay so sánh với bản đồ địa hình núi thực tế, ai cũng dễ dàng xác định được đại khái vị trí của thôn Tiến Lên.

Mặc dù có hai bản đồ, nhưng đối với những thành viên của đội 54 chưa quen thuộc địa hình vùng núi, thì họ vẫn cần một người bản địa dẫn đường. Vì vậy Ngũ Chí Hồng giới thiệu với đội Đoàn Phong đội trưởng đội cứu viện số hai, Ngô Hưng.

Ngô Hưng năm nay hơn ba mươi tuổi, rất giàu kinh nghiệm trong việc cứu hộ ở địa hình rừng núi, trong đội cứu hộ lên lần trước có rất nhiều người cùng là thành viên một câu lạc bộ vận động ngoài trời với anh ta, trong đó còn có không ít bạn bè của anh ta, cho nên khi Ngũ Chí Hồng đề nghị anh ta dẫn đường cho đội số 54, anh ta đồng ý ngay.

Sau đó đoàn người lái hai chiếc xe việt dã xuất phát....

Những trang bị Ngũ Chí Hồng cung cấp đều là những vật dụng cơ bản, ví dụ như trang phục, đồ ăn, nước uống. Nhưng lần này lên núi không biết có nguy hiểm gì đang chờ bọn họ đối mặt, không ai có thể đoán trước được, cho nên không thể không có thiết bị phòng thân...

Sau khi xe đi đến dưới chân núi thì không tiếp tục đi được nữa, Trương Khai và Ngô Hưng dừng xe lại, Đoàn Phong lấy từ trong cốp xe ra một số trang bị đặc biệt của đội số 54.

Trương Khai hưng phấn đi đến, dùng tay tạo thành tư thế khẩu súng, hỏi: “Đội trưởng, có thứ này không?”

Đoàn Phong bị cậu ta chọc cười: “Có, lấy đi!” Anh ta nói xong cũng vứt một vật màu đen trong tay cho Trương Khai.

Không ngờ Trương Khai nhận được lại thất vọng: “Dùi cui điện? Không phải là súng sao?”

Đoàn Phong liếc cậu ta: “Nghĩ cái gì thế?”

“Không phải, sao lần trước thì có chứ?” Trương Khai không hiểu.

Lúc này Trương Đại Quân đi đến bên cạnh vỗ vai cậu ta: “Cái thằng này, lần trước chúng ta ở nước ngoài, hiểu không?”

Trương Khai ấm ức nhìn cái dùi cui điện trong tay: “Thứ này giống như đồ chơi của trẻ con ấy, có thể làm được gì chứ?”

Đoàn Phong dùng dùi cui điện trong tay mình ấn ấn vào cậu ta hai lần, lập tức phát ra tiếng điện giật xẹt xẹt: “Làm được gì? Đừng bắt tôi phải biểu diễn thử cho cậu xem tác dụng cụ thể của nó nhé?” Truy๖enDKM.com

Trương Khai lập tức cười hì hì chạy đi: “Không cần không cần, em biết phải dùng nó thế nào...”

Viên Mục Dã cũng không xa lạ gì với dùi cui điện, cậu nhận lấy xong thì đeo ở bên hông. Sau đó Đoàn Phong lại đưa cho cậu một con dao quân dụng sắc bén, Viên Mục Dã cười cầm lấy: “Cái thứ này thực tế hơn...”

Đoàn Phong hỏi: “Cậu dùng dao thế nào?”

Viên Mục Dã nắm chặt con dao quân dụng trong tay: “Cũng bình thường thôi, tự vệ thì không vấn đề gì.”

Đoàn Phong gật đầu: “Được, lần này quay về để Trương Khai dạy cậu mấy chiêu, tên nhóc kia dùng dao rất tốt.”

Viên Mục Dã liền hỏi lại: “Đội trưởng Đoàn dùng dao thế nào?”

Không ngờ Đoàn Phong lại cười thần bí, nói: “Tôi và Trương Khai không đi cùng đường, dao của tôi thấy máu là chết người!”

Viên Mục Dã hơi sững sờ, nhưng cậu lập tức lắc đầu cười...

Sau khi Đoàn Phong phát dùi cui điện và dao quân dụng cho tất cả mọi người, thì lấy ra một cái hộp màu đen sì, mọi người đều xúm vào xem, bên trong có nhiều ống chứa dung dịch màu bạc.

Anh ta lấy một ống ra và nói với mọi người: “Lần này có thể chúng ta phải đối mặt với một loại virus lây nhiễm lên người bình thường, hai người kia chúng ta đã gặp rồi, bọn họ rất kích động, dao và dùi cui điện đều chỉ để cho chúng ta phòng thân, chứ không hoàn toàn ngăn được khả năng lây nhiễm của virus. Trong tay tôi là một loại vắc xin, nó có thể

ngăn chặn virus tàn phá hệ thần kinh trung ương của chúng ta... Một khi chúng ta bị cắn phải lập tức tiêm ngay. Nhớ kĩ, đây chỉ là vắc xin phòng bệnh, chứ không có tác dụng chữa bệnh, cho nên tiêm càng sớm càng tốt, thời gian tối đa là mười phút, nếu không hậu quả mọi người đều biết rồi.”

Trương Khai nghe xong thì cầm lấy ống vắc xin trong tay Đoàn Phong, cậu ta nói: “Vậy chúng ta cứ tiêm trước đi không phải an toàn hơn sao?”

Đoàn Phong cầm ống vắc xin lên rút cái bịt kim loại trên đầu, một mũi kim vừa to vừa dài lộ ra, sau đó anh ta nghiêm túc nói với tất cả mọi người: “Mọi người chú ý, vị trí tiêm vắc xin cũng hết sức quan trọng, đó chính là sau khi bị người nhiễm bệnh cắn phải lập tức tiêm thẳng vào tim mình. Phương pháp rất đơn giản, tìm đúng vị trí rồi dùng sức đâm vào, bơm toàn bộ dung dịch trong ống vào là được, đến lúc đó vắc xin sẽ tự hoạt động...” Nói xong anh ấy quay lại nhìn Trương Khai: “Cậu có muốn tiêm trước không? Như vậy có thể làm mẫu cho mọi người luôn!”

Trương Khai nhìn mũi kim phô trương kia: “À... hay thôi đi? Nếu như em không bị cắn thì chẳng phải mất công toi chịu một mũi tiêm sao?”