Hồ Sơ Trinh Sát

Chương 70: Con nuôi

Chương 70 CON NUÔI

Chuyện là hôm qua sau khi tiễn Kỷ Thắng Lợi đi, Triệu Hữu Tài trên đường quay lại không may bị ngã, bị mấy “xác sống” gần đó phát hiện, thế là đuổi theo cắn anh ta.

Triệu Hữu Tài vì hoảng sợ nên vừa chạy vừa hét lên, kết quả kéo theo đám xác sống đuổi theo anh ta càng nhiều. Bà Triệu nghe thấy tiếng hét thì muốn ra ngoài cứu anh ta, nhưng những người khác khuyên bà không nên ra ngoài, nếu không chẳng những không cứu được Triệu Hữu Tài mà chính bà cũng bị những người kia cắn chết!

Nhưng bà Triệu không chịu được tiếng kêu thảm thiết của em mình, cứ nhất quyết phải đi ra ngoài, mọi người thì ra sức ngăn cản, cho nên nhất thời nói hơi lớn tiếng, kết quả thu hút một đám xác sống đang lờ lững bên ngoài.

Những kẻ kia đã phá tan cánh cửa, cổ bà Triệu bị cắn một miếng lớn, máu chảy ròng ròng trên đất... Hai người cảnh sát trong phòng ý thức được nơi này không thể ở được nữa, cho nên bọn họ nhanh chóng gọi mọi người ra ngoài, tìm một nơi khác để trốn.

Cũng chính trong lúc này, một người cảnh sát nổ súng bắn hạ tên xác sống đang lao vào trong phòng. Bọn họ cũng không kịp nhìn xem tên kia thế nào, chỉ vội vàng chạy ra ngoài.

Kết quả khi bọn họ chạy ra ngoài sân thì gặp ngay Triệu Hữu Tài đã bị cắn cả người toàn là máu, bởi vì anh ta không ngừng gào thét nên phía sau kéo theo rất nhiều xác sống điên cuồng cắn xé.

Hai người cảnh sát lập tức nổ súng, đánh bại mấy người phía sau Triệu Hữu Tài mới miễn cưỡng cứu được anh ta... Nhưng đúng lúc này, những xác sống trong thôn đều nhao nhao lao theo hướng âm thanh kéo đến đây, mọi người đều biết nếu không rời khỏi nơi này thì chỉ còn nước chờ chết.

Cũng may vào thời điểm mấu chốt thì trưởng thôn dẫn người đến, bọn họ dùng nông cụ đập nát đầu mấy kẻ xác sống kia, để phụ nữ và trẻ nhỏ có thời gian chạy trốn.

Nhưng trong quá trình chạy trốn, có không ít người bị xác sống cắn, có người còn bị cắn chết tại chỗ... Cuối cùng mọi người cũng liều sống liều chết đưa được phụ nữ và trẻ con giấu vào một hầm ngầm vừa sâu vừa rộng. Những người còn lại thì cầm vũ khí gϊếŧ được bao nhiêu thì gϊếŧ.

Kỷ Thắng Lợi nghe cảnh sát Vương nói xong, ông ta nhìn về phía những thi thể không đầu trên đất mà lòng đầy ngổn ngang. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến mọi người hoảng loạn, cho nên biện pháp tốt nhất là tạm thời trấn áp chuyện này xuống.

Sau đó đội trưởng Dương dẫn người đi tìm những người còn sống trong thôn, phụ nữ, trẻ con và một số đàn ông tất cả khoảng hai mươi người, trong đó có một số người đã bị cắn nhưng chưa phát bệnh... Những thi thể không đầu đương nhiên sẽ hỏa táng tại chỗ, cuối cùng ngay cả tro cốt cũng bị chôn thật sâu! Đây là cách xử lý ổn thỏa nhất lúc bấy giờ.

Sau khi những người còn sống trong thôn Tiến Lên về đến huyện, họ lập tức được đưa đến khoa truyền nhiễm của bệnh huyện tỉnh để kiểm tra, kết quả bác sĩ đã phát hiện trong máu của bọn họ có một loại virus cổ vô cùng hiếm gặp.

Các nhà khoa học phương Tây đã từng phát hiện ra loại virus này trên cơ thể của động vật linh trưởng, thế nhưng virus trong cơ thể người dân thôn Tiến Lên hiển nhiên đã xuất hiện biến dị, mới khiến bọn họ biến thành xác sống kinh hoàng như vậy.

Sau một loạt quá trình điều trị, virus trong cơ thể họ đã hoàn toàn biến mất, nhưng lại dẫn đến một di chứng vô cùng nghiêm trọng, đó chính là những người này từ nay về sau không thể sinh con được nữa...

Nhưng chuyện này so với cái chết thì chẳng thấm vào đâu.

Sau khi nghe Ngũ Chí Hồng kể lại mọi chuyện, Viên Mục Dã thấy không ai nói gì, có lẽ bọn họ đang âm thầm phân tích mọi khả năng.

Đoàn Phong nói: “Bây giờ các anh chắc chắn thứ virus trong người hai người kia là cùng một loại với virus năm đó sao?” Truyen DKM.com

Ngũ Chí Hồng thở dài: “Loại virus này đã được đưa đến phòng thí nghiệm y khoa lớn của tỉnh làm phân tích, nhưng có giống nhau hay không thì không ai biết, vì virus năm đó không được bảo quản tốt, cho nên hiện giờ không thể so sánh được.”

Hoắc Nhiễm nghi ngờ: “Thứ quan trọng như vậy sao lại không được bảo quản tốt?”

Sắc mặt Ngũ Chí Hồng hơi xấu hổ, may mà Viên Mục Dã nói đỡ: “Chuyện này cũng không trách họ được, dù sao cũng không phải bảo tồn đồ có giá trị, hơn nữa cũng đã mấy chục năm trôi qua rồi, qua tay bao nhiêu người, chỉ cần một người trong số đó không có trách nhiệm thì mẫu vật sẽ bị tổn hại.”

Đoàn Phong dường như nghĩ ra điều gì đó: “Như vậy có thể nói không có cách nào xác nhận được hai người khách du lịch kia có phải bị nhiễm loại virus đó không...”

“Cũng có thể nói như vậy, nhưng trong đoạn video Lam Du Hiên và Lý Thành Khải quay trước khi xuất phát nói rất rõ ràng, mục đích chuyến đi này của bọn họ là thám hiểm thôn Tiến Lên... Bây giờ tình trạng bệnh của hai người bọn họ giống hệt với căn bệnh năm đó, cho nên rất khó để không liên hệ hai điểm này với nhau.” Ngũ Chí Hồng nói.

Đoàn Phong chau mày lại: “Có một vấn đề dường như không hợp lý cho lắm, vị trí thôn Tiến Lên nằm ở nơi vắng vẻ, khó tìm, vì sao Lam Du Hiên và Lý Thành Khải đi một lần đã tìm đến đúng chỗ?”

Ngũ Chí Hồng nói: “Mọi người còn nhớ ông Kỷ từng nói đến chuyện đã gặp người dân đầu tiên bị biến dị không?”

“Anh muốn nói đến Lam Đại Ngưu?” Trương Đại Quân hỏi.

Ngũ Chí Hồng gật đầu: “Đúng, chính là ông ta, trong hai người đó, Lam Du Hiên là cháu trai Lam Đại Ngưu.”

Hoắc Nhiễm lập tức phản bác: “Không đúng, không phải anh nói tất cả những người còn sống đều không còn khả năng sinh sản sao? Tôi thấy Lam Du Hiên mới khoảng hai mươi tuổi, nhìn thế nào cũng không giống người đã sinh ra ở thôn Tiến Lên mấy chục năm trước?”

“Chuyện này tôi đã từng đi xác minh, năm đó sau khi Lam Đại Ngưu chết quả thật đã để lại một đứa con trai, sau này được ông Kỷ đưa về huyện. Đứa bé này sau khi lớn lên đương nhiên cũng không thể có con, có điều điều kiện kinh tế của ông ta rất tốt, nên đã kết hôn rồi nhận nuôi một đứa trẻ bị bỏ rơi, đứa trẻ đó chính là Lam Du Hiên.” Ngũ Chí Hồng giải thích rõ.

Trương Đại Quân đập bàn một cái: “Tôi hiểu rồi, nhất định là con của Lam Đại Ngưu đã kể chuyện này cho con nuôi mình nghe, cho nên đám trẻ trâu này mới muốn đi thám hiểm thôn Tiến Lên!”

“Đúng là đồ thần kinh nhỉ? Trong thôn xảy ra chuyện kinh khủng như thế, đáng lẽ ông ta phải cảnh cáo hoặc không nói cho con mình biết để tránh cho bọn chúng tìm đến đó. Nhưng ông ta chẳng những kể cho con mình nghe, mà còn nói cả đường đi cho chúng! Người này không thần kinh thì cũng bị bại não!” Hoắc Nhiễm không nhịn được chửi bậy.