Hồ Sơ Trinh Sát

Chương 72: Lịch sử máu và nước mắt

Chương 72 LỊCH SỬ MÁU VÀ NƯỚC MẮT

Vẻ mặt Hoắc Nhiễm rất khó coi: “Nhất định phải tiêm vào đúng tim sao?”

Đoàn Phong hết sức nghiêm túc đáp: “Tôi nói rồi, đây là yêu cầu không thể thay đổi...”

Sắc mặt Hoắc Nhiễm càng khó coi hơn, Trương Khai đi đến vỗ vai cậu ta: “Yên tâm đi Tiểu Nhiễm Tử, đến khi cần thiết, nếu cậu không dám đâm thì anh có thể giúp cậu...”

Hoắc Nhiễm tức giận nói: “Cút đi, anh tự cẩn thận đừng để mình bị cắn ấy!”

Sau khi Đoàn Phong phân phát tất cả trang bị, đoàn người dưới sự dẫn đầu của Ngô Hưng xuất phát đến thôn Tiến Lên...

Trên đường đi, Viên Mục Dã tò mò hỏi Ngô Hưng: “Anh Ngô, trước đây các anh đã từng nghe đến chỗ đó chưa?”

Ngô Hưng lắc đầu: “Hiện giờ chúng tôi lên núi thường đi theo hai con đường, hai đường này đều là chúng tôi tự tìm ra, có thể nói là tuyệt đối an toàn. Còn những tuyến đường khác chúng tôi đều khuyến cáo người dân bình thường không nên đi qua đó, vì rất dễ bị lạc, hai đường ấy đều không đi qua vị trí của thôn kia. Có điều trước đây tôi đã từng nghe các tiền bối trong câu lạc bộ nói qua, nơi đó là khu vực cấm của bọn họ, những người thường xuyên leo núi nếu như chẳng may đến gần đó cũng sẽ tránh đi.”

“Khu vực cấm? Nói cách khác bọn họ đều biết nơi đó từng xảy ra chuyện gì sao?” Viên Mục Dã thắc mắc.

Không ngờ Ngô Hưng lại nhún vai nói: “Cũng không phải vậy, chẳng qua những người thường xuyên hoạt động bên ngoài như chúng tôi đều có một thứ giống như trực giác... Nói thẳng ra là cảm thấy nơi đó không may mắn nên muốn tránh đi thôi.”

Viên Mục Dã thấy cũng đúng, nếu như bản thân mình đang leo núi đột nhiên gặp phải một thôn làng hoang vắng, trong lòng đương nhiên sẽ không thoải mái, nhất định sẽ tránh đi đường khác. Vì gần đây trong mấy bộ phim điện ảnh truyền hình đều có đủ các thể loại người tự đi tìm chết, cho nên mọi người sẽ theo bản năng chọn địa điểm và hoàn cảnh an toàn hơn.

Mùa này leo núi không phải là lựa chọn sáng suốt, câu lạc bộ của Ngô Hưng trong thời gian này thường hướng dẫn mọi người đi đến những nơi ấm áp hơn.

Mặc dù trên người nhóm Viên Mục Dã đã mặc trang phục giữ ấm chuyên dụng hiện đại nhất khi đi rừng, nhưng với nhiệt độ và độ ẩm ở nơi đây vẫn khiến mọi người khó chịu.

Lúc đầu ai cũng cho rằng người yếu ớt nhất trong nhóm là Tằng Nam Nam, vì dù sao cô ấy vẫn còn nhỏ tuổi. Nhưng sau khi lên núi mới biết, người hay “động một tí là hoảng sợ” lại là Hoắc Nhiễm! Đương nhiên, chủ yếu là do thằng nhóc này sợ côn trùng...

Từ khi mới bắt đầu lên núi, Trương Khai đã bắt đầu dọa Hoắc Nhiễm đủ kiểu, khi thì châu chấu, lúc lại nhện, cuối cùng Hoắc Nhiễm bị dọa nhiều quá phải đi kè kè bên cạnh Đoàn Phong, Trương Khai mới không dám bắt côn trùng trêu cậu ta nữa.

Trương Khai buồn chán, bèn cầm con châu chấu trong tay đi về phía Tằng Nam Nam, không ngờ bị ánh mắt sắc lẹm của Tằng Nam Nam trừng cho phải quay đầu đi chỗ khác. Cuối cùng cậu ta đành đi đến bên cạnh Viên Mục Dã: “Nhìn đầu con châu chấu này to không?”

Viên Mục Dã nhìn con châu chấu đang không ngừng giang cánh giãy giụa, cười nói: “Thả nó đi, vòng đời của châu chấu cũng không nhảy nhót được bao nhiêu ngày, đừng bắt cuộc đời ngắn ngủi của nó phải chịu thêm kiếp nạn này.” Nói rồi cậu cướp lấy con châu chấu trên tay Trương Khai, ném vào trong bụi cỏ.

Trương Khai cười xấu xa: “Anh biết vì sao Hoắc Nhiễm sợ côn trùng như thế không?”

Viên Mục Dã quay lại nhìn thoáng qua Hoắc Nhiễm đang đen mặt đi cạnh Đoàn Phong, tò mò hỏi: “Hai người thân thế à? Cả chuyện riêng tư cũng biết.”

Trương Khai nhún vai: “Chuyện này có là gì, đến dáng vẻ như heo pidu lúc bé của nó tôi cũng biết ấy chứ!”

Lần này Viên Mục Dã rất ngạc nhiên, cậu nhướng mày nhưng không nói gì. Trương Khai thấy Viên Mục Dã có vẻ ngạc nhiên thì cười giải thích: “Hoắc Nhiễm là em họ tôi, mẹ nó là dì của tôi!”

Viên Mục Dã hiểu ngay: “Ra là vậy!”

Trương Khai cười xấu xa, nói: “Anh không biết đấy thôi, năm Hoắc Nhiễm năm tuổi bị ngã vào tổ kiến, sáu tuổi thì chọc phải tổ ong vò vẽ, cho nên mới mắc bệnh sợ côn trùng...”

Viên Mục Dã buồn cười: “Giữa cậu ta và côn trùng như có thù hận sâu đậm ấy nhỉ?”

Trương Khai thở dài: “Đúng thế, bây giờ nó trông chín chắn thế thôi, khi còn bé đúng là rạch giời rơi xuống! Tôi cũng không sánh bằng! Năm tuổi nó một nhát đạp tan tổ kiến, sáu tuổi chọc thẳng vào tổ ong vò vẽ! Nếu không phải dì của tôi cả ngày ăn chay niệm Phật, có lẽ nó cũng không sống được quá mười tuổi!”

Viên Mục Dã quay lại nhìn Hoắc Nhiễm lần nữa, cậu không ngờ một người nhìn mặt chín chắn đầy khí phách như thế khi còn bé lại nghịch ngợm đến vậy, hơn nữa lần nào cũng lấy mạng ra đùa!

Lúc này dường như Hoắc Nhiễm cũng cảm nhận được ánh mắt của Viên Mục Dã, đột nhiên cậu ta ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người vừa khéo gặp nhau. Mặc dù Viên Mục Dã bị bắt quả tang, nhưng biểu cảm lại ra vẻ thản nhiên, trong ánh mắt còn có sự đồng tình.

Hiểu anh không bằng em, Hoắc Nhiễm lập tức hiểu ngay Trương Khai đã kể cho người khác nghe quá khứ lừng lẫy của mình, cậu ta nghiêm giọng gắt: “Trương Khai, anh đừng giấu chuyện mười tuổi anh vẫn còn đái dầm, không nói cho anh Viên biết nhé.” Truyen DKM.com

Trương Khai đột nhiên bị người khác bóc phốt, tức đỏ cả mặt, thở phì phò: “Cậu... cậu nói ai đái dầm? Cậu có bằng chứng không?”

Hoắc Nhiễm hừ lạnh: “Bác tôi chính là bằng chứng!”

Viên Mục Dã nhìn cặp anh em đang cãi nhau ầm ĩ, trong lòng lại thấy vô cùng ngưỡng mộ, nếu như em trai cậu còn sống, hẳn cũng tầm tuổi Hoắc Nhiễm...

Vừa nghĩ đến chuyện em trai mình mất sớm, Viên Mục Dã cảm thấy lòng đau nhói, cậu vốn đã không có nhiều tình thân, lúc em trai rơi xuống nước, tất cả đều tan biến không còn lại chút gì.

Lúc nghỉ ngơi giữa trưa, Ngô Hưng hái được một loại quả dại không biết tên, có lẽ vì bị sương bao phủ nên ăn rất ngọt... Đoàn người sau khi ăn quả dại và lương khô khô không khốc lại tiếp tục lên đường, nếu như hướng đi không sai thì trước khi trời tối bọn họ sẽ đến được thôn Tiến Lên.

Thật ra chỉ có một mình Ngô Hưng là lạc quan đối với hoạt động lên núi điều tra, nghiên cứu này, anh ta vẫn luôn tin rằng không những anh ta có thể tìm được các đồng đội đi lạc, mà cả đoàn thám hiểm bị lạc trong núi cũng sẽ cứu ra được.

Còn mấy người số 54 thì không lạc quan như vậy, với tình trạng hiện giờ của Lý Thành Khải và Lam Du Hiên, thì những người bạn của họ cũng không khá hơn bao nhiêu, thậm chí so với bọn họ tình trạng có khi còn bết bát hơn.

Nếu như đội cứu viện trước gặp phải những người nhiễm bệnh trong tình huống không có sự chuẩn bị nào... hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.

Trong núi thường hay tối sớm hơn, Đoàn Phong nhìn mặt trời dần ngả về phía Tây, anh ta nói với Ngô Hưng vẫn đang phăm phăm đi ở phía trước: “Trời sắp tối rồi...”