Chương 58 ĐI CÔNG TÁC ĐỘT XUẤT
“Nhưng trước đó mấy đồng nghiệp bên tổ kỹ thuật đã tìm một lượt toàn bộ hiện trường rồi, ngoại trừ một vài dấu chân rải rác trên mặt đất không hề có giá trị ra thì chẳng còn gì khác.” Diệp Dĩ Nguy nói.
Viên Mục Dã thở dài: “Nhất định có đầu mối gì đó mà cảnh sát không thể phát hiện… Nhưng hiện giờ nói gì cũng đã muộn, tên đó chắc chắn đã phá hủy manh mối quan trọng đó rồi.”
Từ Lệ vỗ đùi: “Tôi đã cảm giác là ở hiện trường chắc chắn còn bỏ sót gì mà, bây giờ thì hay rồi… Chẳng còn cái búa gì!”
Mặc dù ngoài miệng Từ Lệ nói như thế, nhưng sau đó anh ta vẫn gọi cho nhân viên kỹ thuật trong cục đến để kiểm tra lại một lần, vậy mà kết quả lại làm cho mọi người đều ngạc nhiên.
Trước đó Viên Mục Dã đã phân tích tên kia quay lại hiện trường là để tiêu hủy chứng cứ, nhưng nhân viên kỹ thuật của cục lại phát hiện đầu mối mới… Đó chính là ở bên ngoài chiếc chụp đèn có một dòng chữ viết mờ mờ, chắc là dùng ngón tay viết lên trên lớp bụi.
Lần trước khi thăm dò hiện trường, nhân viên kỹ thuật đã từng chụp ảnh chiếc chụp đèn này, ở phía trên chắc chắn không có mấy chữ đó. Hơn nữa, điều càng làm mọi người khó mà tưởng tượng là mấy chữ đó lại hợp thành một câu: “Đoán xem người tiếp theo là ai?”
Tâm trạng mọi người trên đường về đều không tốt, không ngờ tên “Sứ giả nhà trời” này lại dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ cảnh sát, xem ra đám Từ Lệ bị người ta xem thường rồi. Mặc dù trong lòng Viên Mục Dã cũng rất muốn bắt được cái gã mặc áo gió đó, nhưng khi cậu nhớ ra mình đã không còn là cảnh sát nữa, sức mạnh trong lòng lại lập tức bị xì hơi…
Lúc đầu Từ Lệ nói muốn đưa Viên Mục Dã trở về, không ngờ trên đường về anh ta lại nhận được điện thoại của lãnh đạo trong cục, chắc lãnh đạo biết chuyện hung thủ kɧıêυ ҡɧí©ɧ cảnh sát nên vội vàng gọi anh ta về họp.
Diệp Dĩ Nguy gọi điện cho Từ Lệ và nói: “Vậy để tôi đưa Tiểu Viên về trước vậy.”
Sau khi vào xe Viên Mục Dã hơi ngượng ngùng nói với Diệp Dĩ Nguy: “Để tôi tự đi taxi về cũng được…”
Diệp Dĩ Nguy nhìn cậu một cái, sau đó thở dài bảo: “Mặc dù chúng ta mới làm đồng nghiệp được vài ngày, nhưng không thể ngăn việc tôi coi cậu như bạn bè! Cậu đừng để mình luôn căng thẳng như vậy, có đôi khi nhìn thế giới theo một góc khác thì tâm trạng cũng sẽ khác.”
Viên Mục Dã không ngờ Diệp Dĩ Nguy lại nghĩ như vậy, cậu ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế rồi cười nói: “Trông tôi rất căng thẳng à? Chắc do tính cách của tôi nó thế! Nói thật lòng thì tính cách tôi hơi quái nên không có nhiều bạn bè… Bởi vì đa số người tiếp xúc với tôi một thời gian xong đều dừng lại ở mức bạn bè bình thường.”
Diệp Dĩ Nguy cười đáp: “Tôi không thấy tính cách của cậu quái, mà cảm thấy cậu tự kéo căng mình quá, đối với người nào cũng khách sáo. Mặc dù loại khách sáo này nhìn bề ngoài rất lễ phép, nhưng lại dễ khiến người khác cảm thấy xa lạ, rất khó đến gần.”
Lúc này Viên Mục Dã nhớ đến cái biệt danh của mình, bèn cười nói: “Anh có biết biệt hiệu trước đây của tôi trong đội là gì không?”
“Gọi là gì?” Diệp Dĩ Nguy hơi tò mò.
“Viên lão quái! Anh thấy tôi già lắm sao?” Viên Mục Dã bất ngờ hỏi ngược lại.
Diệp Dĩ Nguy nín cười: “Cậu chắc chắn là trẻ hơn tôi mà! Nhưng cách đối nhân xử thế của cậu hơi chín chắn thôi, tôi cảm thấy so với Núi Trường Bạch thì Viên lão quái nghe vẫn đáng yêu hơn!”
“Anh còn biết cả Núi Trường Bạch?” Viên Mục Dã hơi giật mình.
Diệp Dĩ Nguy nhún vai: “Chuyện nhỏ thôi mà, tôi là một người rất hòa đồng, người ta có lòng tốt kéo tôi vào trong nhóm, thì tôi sẽ không dễ mà rời khỏi đó đâu.”
Viên Mục Dã nghe ra là Diệp Dĩ Nguy đang trêu chọc mình, cậu lắc đầu cười: “Được rồi, chuyện đó đúng là lỗi của tôi…”
Trong lúc nói chuyện, xe của Diệp Dĩ Nguy đã đi tới sân nhà Viên Mục Dã, Viên Mục Dã chỉ vào cái sân xập xệ của mình và bảo: “Dừng ở đây là được rồi, cánh cửa đó chính là nhà tôi!”
Diệp Dĩ Nguy thấy vậy tò mò hỏi: “Đây là… nhà của cậu?”
Viên Mục Dã tháo dây an toàn, sau đó lắc đầu nói: “Không phải, tôi ở nhờ nhà bạn… Cảm ơn, có gì thì gọi điện nhé.” Sau khi Viên Mục Dã nói xong bèn chuẩn bị mở cửa xuống xe, không ngờ đúng lúc này điện thoại di động của cậu lại rung chuông.
Cậu lấy ra xem, hóa ra là Đoàn Phong gọi tới, Viên Mục Dã nhìn thoáng đồng hồ, đã sắp tới mười hai giờ, vào lúc này mà còn gọi đến thì chắc là có việc gì gấp, cậu vội ấn nút nghe.
“Ngủ chưa?” Giọng nói trầm trầm của Đoàn Phong vang lên trong điện thoại.
“Vẫn chưa, sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?” Viên Mục Dã hỏi.
Đoàn Phong: “Lão Lâm vừa gọi điện đến và nói có chuyện khó giải quyết, anh ấy cần chúng ta đi qua đó điều tra một chút, cậu sửa soạn hành lý đi rồi tôi sẽ qua đó đón cậu.”
Sau khi dập máy, Viên Mục Dã thấy hơi ngạc nhiên, Đoàn Phong vừa dặn sửa soạn hành lý, chắc là muốn ra ngoài vài ngày… Vậy Kim Bảo phải làm thế nào?
Diệp Dĩ Nguy ở bên cạnh thấy mặt Viên Mục Dã đang nhăn nhỏ bèn vội vàng hỏi: “Sao thế, có chuyện gì xảy ra à?”
Viên Mục Dã phục hồi tinh thần rồi đáp: “À, không có gì, bên chỗ làm gọi điện bảo tôi chuẩn bị hành lý để đi công tác.”
“Ngay bây giờ à?” Diệp Dĩ Nguy giật mình hỏi.
Viên Mục Dã hơi chần chừ rồi trả lời: “Ừ, ngay bây giờ…”
Diệp Dĩ Nguy nhận thấy trạng thái của Viên Mục Dã có vẻ không đúng, chắc chắn là có chuyện, anh ta vội truy hỏi: “Cậu sao thế? Cậu đi ra ngoài công tác thì trong nhà có vấn đề gì à?”
Nghe anh ta hỏi như vậy, Viên Mục Dã đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối: “Pháp y Diệp, anh có sợ chó không?”
Diệp Dĩ Nguy hơi sững ra, anh ta suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Từ trước đến giờ tôi chưa hề tiếp xúc với chó, nhưng đến cả người chết tôi còn không sợ thì cậu nghĩ tôi có sợ chó không?”
“Cũng đúng…” Viên Mục Dã bật cười.
Diệp Dĩ Nguy thấy Viên Mục Dã hơi nhăn nhó, xem ra đúng là có chuyện thật, anh ta thở dài, bảo: “Cậu cứ nói một chút đi, để xem tôi có thể giúp được gì không.”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ, sau đó hơi do dự hỏi: “Nếu không… Vào nhà ngồi một lúc?”
Trong nháy mắt khi Viên Mục Dã mở cửa nhà, một con chó vàng to béo lao đến, nó vui sướиɠ vẫy vẫy cái đuôi với cậu. Viên Mục Dã vươn tay sờ lên đầu nó và nói: “Có đói bụng không? Hôm nay tao có một ít chuyện nên về muộn…”
Lúc này Kim Bảo thấy sau lưng Viên Mục Dã có một người lạ, sắc mặt nó lập tức trở nên cảnh giác. Viên Mục Dã thấy vậy vội vươn tay cầm lấy cái dây trên cổ nó rồi đưa tới trước mặt Diệp Dĩ Nguy: “Kim Bảo tới đây, tao giới thiệu với mày, đây là pháp y Diệp, mấy ngày tới anh ấy sẽ thường đến đây để chăm mày…”
Diệp Dĩ Nguy nghe Viên Mục Dã nói như vậy thì đoán được là cậu cần mình giúp cái gì, thế là anh ta ngồi xổm xuống sờ đầu Kim Bảo, sau đó nhẹ nhàng nói: “Chào mày, Kim Bảo, vài ngày tới tao sẽ đến đây chăm mày, nhớ đừng hung dữ với tao nhé!”
Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Viên Mục Dã hơi ngượng ngùng nói: “Tôi không biết lần này đi công tác mất bao nhiêu ngày, mỗi ngày anh qua cho nó ít nước và thức ăn cho chó là được rồi.”