Chương 57 PHÁP Y KHÁM XÉT
Lúc này Viên Mục Dã nhìn khắp nơi, sau đó nói với vẻ tiếc nuối: “Chỉ tiếc ở đây không có camera, nếu không chắc là có thể biết được rốt cuộc hắn đã đi theo hướng nào…”
Từ Lệ thấy Viên Mục Dã cũng có vẻ không cam lòng bèn nói với cậu: “Nếu không chúng ta thử mỗi người đuổi theo một hướng xem thế nào? Lỡ may lại chọn đúng thì sao?”
Viên Mục Dã nghe thấy đề nghị này của Từ Lệ bèn gật đầu nói với anh ta: “Được, mười phút sau, mặc kệ có đuổi được hay không đều phải gọi điện thoại cho nhau!”
Từ Lệ chỉ đại vào một hướng: “OK! Tôi theo hướng bên này!”
Sau đó hai người chia nhau ra mỗi người một hướng để đuổi theo…
Ngã rẽ kia chia ra năm lối lớn nhỏ khác nhau, đường nông thôn có kích thước không đồng nhất. Từ Lệ chỉ chọn đại một lối, nhưng Viên Mục Dã lại có một cảm giác rất mạnh mẽ rằng tên kia chắc chắn sẽ chọn một con đường lớn trong đó!
Bởi vì mặc dù đường nhỏ bí ẩn nhưng ít người, không dễ che giấu, dễ dàng bị người ta nhận ra ngay. Nhưng trên đường lớn thì khác, chỗ đó đông người mà cũng nhiều xe. Có thể nói nơi ẩn giấu sâu nhất là thành thị đông đúc, hoàn cảnh càng phức tạp càng có lợi cho việc che giấu bản thân.
Viên Mục Dã tin tưởng với chỉ số thông minh của tên sứ giả nhà trời kia, ắt hẳn hắn sẽ không giống một kẻ cắp ngu xuẩn chạy theo đường nhỏ. Bởi vì nếu Viên Mục Dã muốn chạy trốn, nhất định cậu cũng sẽ chen vào chỗ nào đông người!
Quả nhiên, Viên Mục Dã đuổi theo phía trước không bao lâu đã nhìn thấy đằng trước chen chúc toàn người là người, chắc là một khu chợ đêm gần đây.
Cậu bước nhanh vào chợ đêm, đôi mắt nhanh chóng quét qua… Người nọ ăn mặc không bình thường, vẫn có sự khác nhau rất lớn với khách hàng ở chợ đêm uống rượu ăn đồ nướng, bởi vậy Viên Mục Dã tin tưởng chỉ cần hắn xen lẫn trong những người này vẫn sẽ bị mình tìm ra một cách dễ dàng.
Đúng lúc này, một bóng dáng khả nghi xuất hiện trong tầm mắt của Viên Mục Dã. Mặc dù đó chỉ là một cái bóng, nhưng Viên Mục Dã vẫn liếc mắt đã nhận ra chiếc áo gió màu xám đó!
Sau khi khóa chặt mục tiêu, Viên Mục Dã lập tức bước nhanh đuổi theo. Đáng tiếc người đi dạo ở chợ đêm chen lấn quá đông, làm cậu không thể chạy hết tốc lực, chỉ có thể len lỏi qua khe hở giữa những người đó, tránh né thật cẩn thận. Mà tên đằng trước dường như cũng đi thong thả, thậm chí còn dừng lại hỏi hàng quán ven đường bán những đồ ăn vặt gì!
Viên Mục Dã nhanh chóng đi theo bóng dáng kia tới khu vực trung tâm của chợ đêm, cũng chính là nơi đông người nhất, chen chúc nhất. Cậu sợ mình sẽ mất dấu ở đây nên lập tức gửi vị trí định vị cho Từ Lệ để anh ta nhanh chóng đến một lối ra khác của chợ đêm chặn đường.
Tên đằng trước hình như cũng đang đợi cơ hội này, chỉ thấy hắn quẹo trái quẹo phải lung tung một hơi trong chợ đêm rồi đột ngột biến mất tăm ở chỗ cách Viên Mục Dã hơn mười mét. Viên Mục Dã thấy thế vội chạy lên mấy bước đuổi theo, nhưng nào còn có bóng dáng tên kia nữa?!
“Chị gái, chị có nhìn thấy một người đàn ông dáng người hơi gầy, mặc áo gió đi qua đây không?” Viên Mục Dã chỉ có thể thử mọi cách khi đang tuyệt vọng nên hỏi thăm một chị gái bán bánh củ cải.
Chị gái kia chầm chậm ngẩng đầu nhìn Viên Mục Dã và hỏi: “Mua bánh củ cải không?”
Viên Mục Dã nghe vậy thì móc từ trong túi ra tờ hai mươi tệ rồi nói: “Cho một bánh củ cải, không cần thối lại. Chị gái, chị có nhìn thấy người kia…”
Chị gái nhận tiền rồi ngắt lời Viên Mục Dã: “Vừa nãy có một cậu trai ăn mặc chỉnh tề đi qua đây. Tôi thấy cậu ta đi về phía Bắc rồi!”
Viên Mục Dã nghe vậy quay đầu đuổi theo, chị gái gọi với phía sau: “Bánh củ cải của cậu!”
Viên Mục Dã không quay đầu lại mà nói: “Lát nữa tôi quay lại lấy!”
Cậu đuổi theo hướng mà chị gái kia chỉ trong chốc lát, rất nhanh đã rẽ khỏi chợ đêm, đi tới một bãi đỗ xe tạm thời, một ít khách tới chợ đêm ăn cơm đậu xe tạm ở đây. Giờ phút này đang có rất nhiều xe ra ra vào vào.
Viên Mục Dã muốn chặn xe kiểm tra, nhưng thân phận hiện giờ của cậu đã không còn là cảnh sát nữa, tất nhiên không có quyền làm như vậy. Mà phía Từ Lệ lại chậm chạp chưa tới, làm cậu gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng…
Ai ngờ đúng lúc này, Viên Mục Dã đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên sau lưng: “Tiểu Viên?”
Viên Mục Dã quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Dĩ Nguy mặc một bộ âu phục màu nâu sẫm đứng ở phía sau mình.
“Pháp y Diệp, sao anh lại ở đây?” Viên Mục Dã hơi giật mình.
Vẻ mặt Diệp Dĩ Nguy tỏ vẻ rất xấu hổ: “Lúc trước đội trưởng Từ tới nhờ tôi giúp bị pháp y Bạch từ chối. Thật ra tối hôm nay không cần tăng ca, nhưng tôi lại không tiện phản bác lời pháp y Bạch, cho nên sau khi tan làm tôi tự đến đây. Có điều hình như tôi đi lạc, tìm cả buổi cũng không tìm được đường đến hiện trường vụ án, bèn nghĩ đậu xe ở đây trước cái đã, sau đó đi tới đó gặp các cậu.”
Viên Mục Dã thấy Diệp Dĩ Nguy tới, bèn giơ tay giữ chặt anh ta nói: “Anh có mang thẻ làm việc không?”
Diệp Dĩ Nguy sửng sốt, sau đó móc ra thẻ làm việc từ túi trong âu phục: “Có mang theo…” Nguồn : s1apihd.com
Viên Mục Dã nghe vậy thì trong lòng vui vẻ: “Thật tốt quá! Đi, bây giờ chúng ta đến chỗ lối ra chặn xe khám xét.”
Diệp Dĩ Nguy hơi khó xử nói: “Khám xét? Tôi là bác sĩ pháp y, điều này không hợp quy định đâu!”
Viên Mục Dã kéo anh ta vừa đi vừa nói chuyện: “Không sao, một lát là Từ Lệ tới ngay!”
Sau đó Viên Mục Dã cầm thẻ làm việc của Diệp Dĩ Nguy chặn xe ở cửa ra bãi đỗ xe, yêu cầu tất cả xe đi ra ngoài đều phải hạ cửa sổ xe xuống để tiến hành kiểm tra. Cũng may trời tối nên ánh sáng cũng mờ mờ. Viên Mục Dã còn chỉ giơ thẻ làm việc lướt qua trước mặt bọn họ, cho nên cơ bản là không ai thấy rõ trong tay cậu cầm thẻ làm việc của bác sĩ pháp y.
Từ Lệ đuổi đến đây rất nhanh, cùng bọn họ kiểm tra những chiếc xe riêng chuẩn bị rời đi. Chỉ tiếc bọn họ kiểm tra đến cuối cùng, bãi đỗ xe cũng chỉ còn lại mỗi mình xe của Diệp Dĩ Nguy, nhưng đều không phát hiện cái tên mặc áo gió màu xám kia…
Lúc này Từ Lệ nhìn bãi đỗ xe tạm thời dùng lưới sắt vây lại: “Có thể nào là chị gái bán bánh củ cải kia nhìn lầm rồi không?”
Viên Mục Dã lắc đầu hơi thất vọng: “Không biết, có điều trước khi tên kia biến mất đúng là đã đi về hướng này.”
Từ Lệ nghe xong bèn vỗ lên vai của cậu: “Được rồi, hôm nay là tôi không suy xét chu toàn. Nếu biết có thể đυ.ng phải hung thủ ở đây, tôi nên mang theo thêm vài người đến.”
Diệp Dĩ Nguy cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, chuyện này không ai đoán trước được. Có điều bây giờ chúng ta càng nên phân tích xem tại sao kẻ tình nghi này muốn quay lại hiện trường?”
Từ Lệ cũng căm giận nói: “Đúng vậy! Mạch não của cái tên này chắc chắn không giống người bình thường! Hắn quay lại làm gì chứ? Xem thành quả phạm tội của mình ư? Hay là muốn chụp ảnh lưu niệm đây?”
Viên Mục Dã lại lắc đầu nói: “Không đúng, người này trở về chắc chắn là có mục đích…”
Diệp Dĩ Nguy ở cạnh suy nghĩ rồi nói: “Cậu muốn nói là có thể hắn đã để lại ở hiện trường manh mối quan trọng gì đó…”
Viên Mục Dã gật đầu: “Khả năng này rất lớn, nếu không hung thủ sẽ không vô cớ chạy về một chuyến đâu.”