Chương 59 BÓNG DÁNG NGƯỜI XƯA TRÊN TẦNG BỐN
Diệp Dĩ Nguy đứng dậy hỏi: “Chó to thế này không cần dắt di dạo sao?”
“Bình thường tôi vẫn dắt nó ra ngoài đi dạo, nhưng nếu như quá bận thì cho nó chơi trong sân cũng được, còn về phần đi vệ sinh… Cũng chỉ đành để nó giải quyết ngay trong sân vậy.” Viên Mục Dã nói với vẻ bất đắc dĩ.
Diệp Dĩ Nguy vừa đi vào vừa cười bảo: “Được rồi, tôi đã biết, thức ăn cho chó để ở chỗ nào? Bình thường nó uống nước gì, nước lọc à?”
Sau đó Viên Mục Dã giới thiệu qua về sức ăn của Kim Bảo mỗi ngày, đồng thời cũng nhấn mạnh, nếu Diệp Dĩ Nguy không có thời gian… Vậy chỉ cần mỗi buổi tối đến cho ăn và đổi nước một lần là được.
Khi Diệp Dĩ Nguy rời đi còn cười và bảo với Viên Mục Dã: “Cứ yên tâm giao con chó cho tôi đi, nhưng bây giờ cũng đã muộn như vậy rồi, cậu thật sự không cần tôi chở đến chỗ làm à?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không cần đâu, nếu cần thì tôi chắc chắn sẽ không khách sáo với anh.”
Diệp Dĩ Nguy nghe vậy bèn gật đầu: “Thế còn tạm được… Tôi đi trước đây.”
Sau khi Diệp Dĩ Nguy rời đi, Viên Mục Dã ngồi ngây người một mình trên ghế mất một lúc, đã từ lâu không có người lạ nào đột nhiên xen vào cuộc sống của cậu như vậy. Lần trước là chủ nhân của Kim Bảo, đó là một người bạn duy nhất đúng nghĩa của cậu…
Sau khi chuẩn bị xong hai bộ quần áo, Đoàn Phong đã gọi điện thoại đến và nói anh ta đang ở ngoài cửa. Viên Mục Dã không ngờ đội trưởng Đoàn lại tự mình đến đón cậu, theo lý thuyết với tình huống như thế này thì thường là Trương Khai đến đón.
Khi Viên Mục Dã ra cửa có quay đầu nhìn Kim Bảo một chút, nó dường như biết cậu muốn ra ngoài, trong mắt nó mặc dù hơi buồn nhưng vẫn rất bình tĩnh.
Viên Mục Dã lúc này mới nhớ, chủ nhân trước đây của nó cũng thường xuyên ra ngoài, cứ đi là mất khoảng mười mấy hai mươi ngày, cho nên chắc nó đã quen với cảnh chia tay này…
Viên Mục Dã nghĩ tới đây bèn ngồi xuống vuốt đầu nó: “Yên tâm, mấy ngày nữa tao sẽ về. Ông anh vừa rồi ngày mai sẽ tới chăm sóc mày, nhớ phải nghe lời, không được dọa anh ta, bởi vì khi anh ta hung dữ sẽ đáng sợ hơn những người khác nhiều lắm đấy!”
Kim Bảo nhìn Viên Mục Dã mà như hiểu như không, nó lắc đuôi vài lần coi như là trả lời.
Viên Mục Dã vừa ra ngoài cửa đã nghe có người ấn một tiếng còi xe ngắn, cậu không cần nhìn cũng biết là Đoàn Phong. Sau khi lên xe, Đoàn Phong nói với vẻ xin lỗi: “Bình thường giờ này chắc ngủ rồi hả?”
Viên Mục Dã nghe vậy bèn cười nói: “Cũng vừa mới ngả lưng thôi, vụ án gì mà vội thế, còn phải đi ngay trong đêm?”
Không ngờ Đoàn Phong lại lắc đầu: “Tôi cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, chờ chúng ta đến sẽ biết…”
Viên Mục Dã không biết phải tiếp tục nói chuyện gì với Đoàn Phong, đành ậm ừ bảo: “Chà… là vậy à.”
Không ngờ đúng lúc này Đoàn Phong lại vỗ vào vô lăng và hỏi: “Đúng rồi, chó của cậu làm thế nào bây giờ?”
Viên Mục Dã không ngờ đội trưởng nhớ được cả chuyện nhỏ như vậy, cậu cười bảo: “Không có gì, tôi đã nhờ… một người bạn, anh ta sẽ qua cho nó ăn hàng ngày.”
Không ngờ Đoàn Phong nghe xong lại nghiêng đầu nhìn Viên Mục Dã và nói: “Cậu nên kết giao với vài người bạn, đừng cứ thui thủi một mình như vậy…” Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Viên Mục Dã chăm chú nhìn Đoàn Phong, cậu hỏi: “Đội trưởng, trong mắt của mọi người thì tôi có phải là một người tính cách rất quái dị không?”
Đoàn Phong cười đáp: “Tại sao lại hỏi như vậy, vì vừa rồi tôi bảo cậu kết bạn nhiều hơn à?!”
Viên Mục Dã suy nghĩ rồi trả lời: “Cũng không phải… chỉ là tôi cảm thấy mình luôn khó hòa hợp được với mọi người.”
Đoàn Phong dùng tay phải vỗ lên vai Viên Mục Dã rồi bảo: “Thằng nhóc ngốc này, cả cuộc đời đâu cần phải quen biết nhiều, chỉ cần có vài người nói chuyện hợp nhau, có thể thổ lộ tâm tình là được! Cậu biết không? Tôi vừa bảo cậu quen nhiều bạn bè hơn là vì cảm thấy tâm trạng của cậu luôn rất nặng nề, tôi muốn khi cậu rảnh có thể tìm bạn bè mà nói chuyện…”
Viên Mục Dã chỉ cười mà không nói thêm gì.
Chỉ một lát sau chiếc xe đã chạy đến đầu ngõ vào số 54, lúc này Viên Mục Dã mới nhớ ra để hỏi Đoàn Phong: “Đúng rồi, tại sao hôm nay anh lại đến đón tôi? Trương Khai đâu?”
Đoàn Phong trả lời: “Lát nữa chúng ta sẽ xuất phát, đến lúc đó Trương Khai sẽ lái xe cho nên tôi bảo cậu ta đi ngủ trước, bên phía Đại Quân do Hoắc Nhiễm đi đón, họ cũng đã đến rồi.”
Đây là lần đầu tiên Viên Mục Dã đến số 54 vào buổi tối, trước đó nơi này cho cậu ấn tượng là ngoài vẻ cũ kỹ ra thì chẳng có gì khác, không ngờ lần này lại cho Viên Mục Dã một trải nghiệm hoàn toàn mới.
Đoàn Phong bảo Viên Mục Dã chờ ở phòng họp, còn anh ta về ký túc lấy hành lý, không ngờ khi Viên Mục Dã đi lên tầng bốn lại ngạc nhiên phát hiện, toàn bộ cảnh tượng ở đây đã biến mất! Thay vào đó là kiểu trang trí rất cũ kỹ…
Trong nhất thời Viên Mục Dã cứ như đang đi vào một tòa nhà của những năm ba mươi, trên đầu là một chiếc đèn lúc sáng lúc tối đang lắc lư, khiến cho cả hành lang trở nên vô cùng âm u.
Viên Mục Dã không ngờ trong số 54 còn sót lại từ trường tư duy mạnh mẽ như vậy, bảo sao Đoàn Phong nói cậu không thích hợp ở cùng ký túc xá với bọn họ… Nghĩ tới đây, Viên Mục Dã bình tĩnh trở lại, hiện giờ những người khác chắc đang ở tầng một trong ký túc xá, cho nên chỉ cần cậu đứng yên ở đây và chờ mọi người đi lên thì sẽ không sao hết.
Trước đây Viên Mục Dã không hiểu vì sao mình hay “Gặp ma” vào buổi tối, vì dù sao những từ trường tư duy kia vẫn luôn ở chỗ của nó, nếu cậu đã có thể đọc được thì lẽ ra không nên phân biệt ngày hay đêm mới đúng.
Sau này Viên Mục Dã mới biết, lý do mà cậu không thể đọc được từ trường lưu lại tại nơi đông người là do sự ảnh hưởng và hỗ trợ lẫn nhau giữa các từ trường tư duy.
Tóm lại là, dưới tình huống bình thường thì từ trường tư duy của người sống mạnh hơn từ trường của người chết để lại, hai cái hỗ trợ và ảnh hưởng lẫn nhau, bên yếu hơn sẽ tạm thời bị che đi.
Mà đám người ở số 54 đều có ý chí siêu phàm, cho nên chỉ cần bất kỳ ai trong số bọn họ ở đó thì Viên Mục Dã sẽ không đọc được từ trường tư duy nào lưu lại. Đương nhiên, điều này cũng không phải tuyệt đối, ví dụ như có người có từ trường tư duy không mạnh, hoặc là có một số người chết khi còn sống chấp niệm rất sâu, vậy người đó sẽ để lại một “Vùng đất chết” với từ trường tư duy cực mạnh.
Khi Viên Mục Dã gặp được một cái trong số đó, vậy tỷ lệ cậu “gặp ma” giữa ban ngày sẽ tăng lên rất nhiều, ví dụ như lần ở vụ án bắt cóc Mã Bách Xuyên.
Lúc này Viên Mục Dã thử tiến về phía trước vài bước, cậu muốn nhìn thử xem những từ trường tư duy đã phủ bụi lâu năm này là do ai để lại, ấy vậy mà có thể kiên trì nhiều năm vẫn chưa tan biến?