*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Lạc Lạc
Người buồn nhất đêm nay là Trịnh Ấu An.
Cô nằm trên giường ở khách sạn, chốc chốc lại mở hộp thoại WeChat của Nguyễn Tư Nhàn ra, chốc chốc lại mở hộp thoại WeChat của Phó Minh Dư ra, nhưng lại chần chừ không thực hiện bước tiếp theo.
Hai người họ là một cặp, như thể dù cô thú nhận với ai, đều chỉ có một tác dụng.
Từ nhỏ đến giờ Trịnh Ấu An chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh khốn cùng như thế này, đã hiểu sâu sắc thế nào gọi là họa từ miệng mà ra.
Cô vốn chỉ muốn lừa ba cô một chút, đừng ép buộc cô với Phó Minh Dư nữa, nhưng cô không ngờ Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư lại quen nhau, không ngờ con gái ruột của Đổng Nhàn lại là Nguyễn Tư Nhàn, càng không ngờ Đổng Nhàn lại nói chuyện này với Nguyễn Tư Nhàn.
Những trò đùa của số phận luôn có liên kết với nhau.
Dù vậy, Trịnh Ấu An vẫn cảm thấy tên Phó Minh Dư này chẳng ra gì, cưỡng ép hủy bỏ CP này đã là một tội lỗi, cho dù CP này không được yêu thích đến thế nào.
Chưa kể nam chính của CP này còn là một tên khó dây vào.
Trịnh Ấu An lăn qua lăn lại trên giường vài vòng, sau đó nằm sấp xuống rồi điên loạn đập đầu vào gối.
Cô bất ngờ ngồi dậy, đầu bù tóc rối khoanh hai chân lại, nghĩ tới nghĩ lui, gửi một tin nhắn cho Yến An.
[ Trịnh Ấu An ]: Anh Yến An, nói chuyện một lúc nhé?
Bây giờ đã là 11 giờ đêm, trong quán bar tiếng nhạc rung trời, tràn ngập khói trắng.
Yến An nghĩ rằng mình đã uống quá nhiều, xem đồng hồ, xác nhận rằng mình không nhầm giờ.
[ Yến An ]: Đêm hôm, em tìm anh nói chuyện gì?
[ Trịnh Ấu An ]: Em muốn hỏi một việc, đó là, nếu anh có một cô bạn gái, tình cảm rất tốt đẹp, sau đó có người vu khống anh là một người rất phóng túng rất đa tình ngay trước mặt bạn gái anh, anh sẽ làm gì?
Yến An suy nghĩ một lúc, cảm thấy câu hỏi này thật khó trả lời.
Bởi vì mẹ nó đây là vu khống hồi nào, đây là sự thật mà.
[ Yến An ]: Không làm gì cả, chỉ cần giải thích hiểu lầm rõ ràng là được rồi【 nhe răng 】
[ Trịnh Ấu An ]: Không, anh sẽ làm gì cái người đã vu khống anh ấy?
[ Yến An ]: Xem xem là nam hay nữ, là nữ thì bỏ qua, nếu là nam anh sẽ gϊếŧ chết hắn.
[ Trịnh Ấu An ]: Vậy nếu là Phó Minh Dư thì sao? Anh ta sẽ làm gì?
[ Yến An ]: Anh ta á? Lòng dạ hẹp hòi, chẳng phân biệt nam nữ, gϊếŧ sạch.
Trịnh Ấu An ngã xuống giường hức một tiếng.
[ Yến An ]: Sao em lại hỏi anh ta? Em vẫn chưa buông được à?
[ Trịnh Ấu An ]: Đừng đùa nữa.
Có thể bây giờ anh ta sẽ không bỏ qua cho em.
Trong chuyến bay trở về vào ngày hôm sau trời đổ một trận mưa lớn, về đến Giang Thành, tầng mây rất thấp, lượn vòng gần nửa tiếng mới hạ cánh.
Phó Minh Dư bên đó giám sát thông tin vô cùng đúng giờ, Nguyễn Tư Nhàn vừa xuống máy bay đã nhận được tin nhắn của anh.
[ Phó Minh Dư ]: Đến rồi à?
Nguyễn Tư Nhàn kéo vali bay, bước đi thật nhanh.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Ừm.
[ Phó Minh Dư ]: Đến văn phòng đợi anh nhé?
Nguyễn Tư Nhàn nhìn lên lầu, có thể lờ mờ thấy một bóng dáng quen thuộc trước cửa sổ kính sát đất.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không được, em về nhà trước, anh đến ăn tối đi.
Phó Minh Dư nhận được tin nhắn, nhìn xuống dưới lầu, cười nhẹ.
[ Phó Minh Dư ]: Hôm nay em nấu cơm à?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Phải.
Quay trở lại bàn làm việc, Chúc Đông gọi điện đến.
Chúc Đông: “Tối nay rảnh không? Cùng nhau ra ngoài ăn một bữa đi?”
Phó Minh Dư tâm trạng tốt, lắc đầu, “Không đi, có việc rồi.”
Vừa cúp máy, Kỷ Duyên lại gọi đến.
“Tôi phải ra nước ngoài công tác một thời gian dài, tối nay đến ăn một bữa tiễn tôi đi đi.”
“Không đến.” Phó Minh Dư nói, "Tối nay ăn tối cùng bạn gái rồi.”
“Đến cùng luôn đi.” Kỷ Duyên nói, “Hôm nay đông người náo nhiệt, chỉ có hai người thì cô đơn quá.”
Phó Minh Dư cười không nói gì, sau vài giây im lặng, Kỷ Duyên “Hứ” một tiếng, “Được rồi, hai người hãy tận hưởng thế giới của hai người đi.”
Phó Minh Dư ở đây tâm trạng thoải mái, tốc độ làm việc tăng gấp hai lần.
Nguyễn Tư Nhàn cũng rất nhanh tay nhanh chân, ngay cả quần áo cũng chưa thay đã chạy đến siêu thị mua ít nguyên liệu nấu ăn, chỉ là cô đã tốn rất nhiều tâm tư vào nguyên liệu nấu ăn và phối hợp nguyên liệu, một tiếng sau mới ra khỏi siêu thị.
Về đến nhà, cô thay quần áo, cầm đồ đi vào bếp, tàn nhẫn vung tay chặt xuống, đầu của con gà trên thớt dứt khoát lìa khỏi thân, hơn nữa còn lăn xuống đất.
Cô không nấu ăn thường xuyên, bình thường xuống bếp chỉ là nấu cho mình chút mì hoặc là sủi cảo ăn liền, thi thoảng muốn làm một vài món phức tạp hơn đều phải đối chiếu công thức.
Nhưng hôm nay mọi việc lại cực kỳ suôn sẻ, từng nhát cắt, những miếng thịt được cắt ra rất vừa phải, cân đối, độ dày đồng đều, trông rất đẹp mắt.
Có lẽ đây là mang tình yêu vào trong nấu ăn.
Bảy giờ tối, chuông cửa vang lên.
Nguyễn Tư Nhàn mặc áo len mỏng màu nâu, quần jean giản dị, đeo tạp dề trên cổ, tóc buộc sau đầu, cứ vậy mà xuất hiện ở cửa.
Phó Minh Dư cảm thấy hôm nay trông cô đặc biệt dịu dàng.
“Hôm nay mới về, không mệt à? Sao còn tự nấu cơm?”
Anh hỏi.
“Không mệt.” Nguyễn Tư Nhàn nhướn mày, cười nói, "Đây chẳng phải là món quà lớn tặng cho anh đó sao?”
Đây là quà của cô sao?
Phó Minh Dư hơi thất vọng.
Còn tưởng là gì.
Cô kéo Phó Minh Dư vào, bảo anh ngồi xuống ghế sô pha.
“Anh đợi một chút, xong ngay đây.”
Thấy Nguyễn Tư Nhàn như thế, Phó Minh Dư vẫn có chút không quen.
“Cần anh giúp không?”
“Không cần.”
Nguyễn Tư Nhàn quay vào bếp, tay chân lanh lẹ, rất nhanh đã dọn ra ba món ăn.
Gà cay Tảo Trang*, đầu cá ớt băm*, thịt luộc cay Tứ Xuyên*.
*Ảnh minh họa bên dưới
Nhìn một bàn thành phẩm này, Nguyễn Tư Nhàn vẫn hơi ngỡ ngàng.
Quả nhiên, nếu không ép buộc bản thân, sẽ không biết bản thân mình có thể giỏi giang đến đâu.
Chỉ là sau khi Phó Minh Dư ngồi vào bàn, trước mắt là một màu đỏ tươi, có chút ngờ vực.
Nguyễn Tư Nhàn ngồi đối diện với anh, đưa cho anh đôi đũa đầu tiên.
“Ăn thử đi, em mới học đấy.”
Phó Minh Dư cầm đũa, do dự một lúc, ăn một miếng thịt luộc, nhưng không nói gì.
“Ăn không được à?”
Nguyễn Tư Nhàn hỏi.
“Không.” Phó Minh Dư nói, “Không tệ.”
Nguyễn Tư Nhàn hừ một tiếng, lại chỉ vào đầu cá ớt băm rồi nói, “Thử lại món này đi.”
Mặc dù Phó Minh Dư không thích ăn cay, nhưng vô cùng có ý thức nể mặt bạn gái mình, ăn một miếng, gật đầu nói: “Được.”
Nguyễn Tư Nhàn lại chỉ vào gà cay Tảo Trang, “Món này thì sao.”
Món này chỉ cần nhìn qua là đã cảm thấy hơi khó nuốt.
Lúc này Nguyễn Tư Nhàn đứng dậy rót một ly nước, Phó Minh Dư tưởng là cho mình, đưa tay định cầm lấy, Nguyễn Tư Nhàn lại bưng ly nước qua bên hông, “Làm gì, anh còn chưa ăn món này nữa mà.”
Một bữa ăn thôi mà, bạn gái tự mình xuống bếp nấu, không có lý do gì để mà không ăn.
Phó Minh Dư ăn vô cùng nể tình.
“Thế nào?” Nguyễn Tư Nhàn lại hỏi.
“Được.” Phó Minh Dư trông có vẻ bình tĩnh, nói xong lại đặt đũa xuống.
“Vậy ăn tiếp đi.”
Nguyễn Tư Nhàn nói như thế, cảm thấy như “Nếu hôm nay anh không ăn hết thì chính là không yêu em”.
Nếu vậy, món quà này của cô thật sự là có hơi —— mặn.
Cuối cùng bây giờ Phó Minh Dư cũng cảm thấy Nguyễn Tư Nhàn có điều gì đó không ổn, anh ngước mắt lên, không hỏi thêm gì, vô cùng nể tình mà nhấm nháp tay nghề của cô.
Từng miếng từng miếng suốt cả buổi, cổ họng như bị lửa đốt, trên lưng cũng đang toát mồ hôi.
Nhưng trên mặt anh lại không có biểu hiện gì, ăn vô cùng nhã nhặn, động tác cũng không quá chậm, chẳng mấy chốc thức ăn trên đĩa đã giảm đi một phần ba.
Tư thế này khiến Nguyễn Tư Nhàn tin rằng những món ăn này thật sự rất ngon.
Em bảo anh đến để ăn món ngon à?
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy như mình đã đấm một quyền vào bông, tức giận cầm đũa lên ăn một miếng.
Cô ăn rất nhanh, còn chưa kịp nếm thử hương vị khác, đầu tiên một vị cay đã xộc từ miệng lên não, hai mắt bắt đầu rơm rớm.
Phó Minh Dư đưa ly nước cho cô, cô lập tức cầm lấy, uống vài ngụm để làm dịu mùi vị trong miệng, còn hé miệng rít một hơi thật mạnh.
Phó Minh Dư thản nhiên nhìn cô, đuôi mày hơi nhếch, trông như đang giễu cợt.
“Lần sau cho ít ớt lại, rõ ràng bản thân cũng không ăn được cay.”
Nguyễn Tư Nhàn đặt ly nước xuống bàn, “Chẳng phải anh thích ăn cay lắm à?”
Phó Minh Dư ngước mắt nhìn cô, “Ai nói với em là anh thích ăn cay?”
Anh nhìn thức ăn trên bàn, sau đó nói thêm, “Thói quen ăn uống của anh có thiên hướng thanh đạm, đây cũng không phải lần đầu tiên em ăn cùng anh, không biết à?”
Nguyễn Tư Nhàn cười khẩy: “Em thấy hôm qua anh nhìn thấy cô em nóng bỏng còn rất thích thú.”
Từ “Đẹp” đó, suýt làm cô tức chết.
Phó Minh Dư nheo mắt, cố gắng nhớ lại.
Hôm qua anh hầu như chỉ ở trong văn phòng, thậm chí cơm nước cũng là do người của căn tin đưa vào, những người anh gặp trừ bỏ Bách Dương thì cũng chỉ là những quản lý cấp trung, tất cả đều đã ở độ tuổi cấy tóc hoặc đội tóc giả, cô em nóng bỏng ở đâu ra?
“Anh đã nhìn thấy à?”
Nguyễn Tư Nhàn nheo mắt, ánh mắt đầy nguy hiểm.
Giả vờ, lại còn giả vờ.
Có thể giả vờ như thế sao không thay đổi giống nòi thành bọc nilon luôn đi?
Giữa sự im lặng, Phó Minh Dư nhớ lại điều gì đó, “Em đang nói đến bức ảnh hôm qua à?”
Anh lấy điện thoại ra, tìm thấy bức ảnh, lực chú ý lần này không nằm trên chân Nguyễn Tư Nhàn, nhìn lên góc trên bên phải, quả nhiên có năm cô gái mặc bikini đang uốn éo tạo dáng ở đó.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn anh chằm chằm với vẻ “Xem anh giải thích thế nào”.
Phó Minh Dư cụp mắt, nhìn vào điện thoại, thản nhiên nói: “Khá đẹp.”
Nguyễn Tư Nhàn hít một hơi thật sâu, “Anh ——”
“Nhưng anh đang nói chân em.”
Nguyễn Tư Nhàn lấy điện thoại của mình ra, xem xét, chân của cô thật sự xuất hiện trong ống kính.
“Không, ai bảo anh nhìn chân em?” Nguyễn Tư Nhàn hỏi, “Anh là tôn sùng chân* à?”
*Foot fetish hay Tôn sùng chân: Chỉ những đàn ông đặc biệt thích bàn chân của phụ nữ hơn các bộ phận khác
Phó Minh Dư để điện thoại xuống, gắp thức ăn, bình thản nói: “Chưa đến mức là tôn sùng chân, nhưng nếu là em, có thể anh sẽ không chỉ dừng lại ở tôn sùng.”
“……”
Lúc nói ra những lời này làm sao mà anh có thể ung dung thản nhiên đến mức như chỉ đang nói “Thời tiết hôm nay thật đẹp” như thế?
Nguyễn Tư Nhàn hít sâu một hơi, cảm thấy mặt mình hơi nóng, không biết là do hôm nay ăn quá cay hay là do anh nói năng quá bừa bãi.
Dù sao thì bây giờ cô cũng không thể giao tiếp với anh một cách bình thường được.
Nguyễn Tư Nhàn nuốt nước bọt, nghiêm túc nói: “Tối qua anh ngủ ngon không?”
Phó Minh Dư đặt đũa xuống, rót cho mình một ly nước, uống một ngụm, ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tư Nhàn, nói: “Em có chuyện thì nói thẳng đi.”
Nguyễn Tư Nhàn ngẫm nghĩ, vậy nói thẳng ra vậy.
“Hôm qua em rất phiền lòng.” Cô nhìn Phó Minh Dư, “Bởi vì, hôm qua em đã nghe được chút lời đồn thổi về anh.”
“Hửm?” Phó Minh Dư nói, “Lời đồn thổi gì?”
“Có người nói anh rất phóng túng, vừa ra nước ngoài đã buông thả, trầm mình trong sắc đẹp của mấy cô em nóng bỏng, ô, có thể còn đưa người ta đi, mây mưa gì đó nữa.”
Nghe những lời này, dường như Phó Minh Dư cũng không có biến động gì quá lớn, nâng cằm, “Em nói tiếp đi.”
Nguyễn Tư Nhàn tự hỏi tại sao anh lại không có phản ứng gì như thế, "Anh không muốn nói gì cả à?”
Phó Minh Dư: “Anh muốn nghe em nói xong trước đã.”
“Cụ thể em cũng không rõ.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Sau đó hôm qua em đã suy nghĩ, đây có phải là sự thật không, dù sao người nói chuyện này với em cũng không phải là loại người ngậm máu phun người.”
Nguyễn Tư Nhàn nói xong thì dừng lại, đợi câu trả lời của Phó Minh Dư.
Cô nhìn anh không chớp mắt, tim như đang treo lơ lửng giữa không trung.
Ban đầu tưởng rằng bản thân mình có thể hỏi anh câu hỏi này một cách thật bình tĩnh và lý trí, nhưng thật ra không phải vậy.
Nguyễn Tư Nhàn nhận ra bản thân khá lo lắng, ít nhất cô có thể cảm thấy, cô quan tâm đến người này nhiều hơn cô nghĩ.
Phó Minh Dư không biết gần đây mình đã đắc tội với ai, thế nhưng còn tạo ra lời đồn kiểu này cho anh.
Sau khi suy nghĩ Nguyễn Tư Nhàn sẽ gặp ai vào ngày hôm qua, câu trả lời dường như không khó.
Anh cầm lấy điện thoại, bắt đầu lướt qua danh bạ.
“Anh làm gì vậy?” Nguyễn Tư Nhàn hỏi.
“Là Trịnh Ấu An nói đúng không?” Phó Minh Dư nói, “Anh gọi cho cô ta để xác minh, anh muốn hỏi cô ta đã nhìn thấy khi nào.”
Thấy anh đã tìm thấy số của Trịnh Ấu An và gọi đi, Nguyễn Tư Nhàn với tay muốn giật lấy điện thoại của anh, “Này! Không cần!”
Phó Minh Dư lại giơ tay lên cao, mở loa, tiếng chuông của Trịnh Ấu An vang lên.
“Đừng gọi mà, thật sự đừng gọi mà!” Nguyễn Tư Nhàn bổ nhào vào người anh, ôm cánh tay anh giật lấy điện thoại, “Anh cúp máy mau lên!”
Phó Minh Dư thuận thế ôm lấy eo cô bằng tay còn lại, ép cô vào lòng.
Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với anh, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai.
“Cứ vậy mà không tin anh sao?”
Hơi thở bỗng cuốn vào nhau, Nguyễn Tư Nhàn bất chợt dừng động tác lại, hai tay chậm rãi buông xuống, đặt lên vai anh.
“Không phải là không tin anh.” Cô quay mặt đi, nói khẽ, “Biết.....hôn môi như anh, nghi ngờ anh rất phong lưu cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
“Hở?” Phó Minh Dư nhướn mày, “Em nói gì?”
Nguyễn Tư Nhàn không biết anh thật sự không nghe thấy hay là giả vờ không nghe thấy, thừa lúc anh không để ý, cô bỗng với tay cúp máy đi.
“Phụ nữ đều sẽ tức giận khi nghe được những điều này.” Nguyễn Tư Nhàn túm lấy áo sơ mi của anh, nói, “Nhưng em chỉ muốn nghe anh giải thích.”
Phó Minh Dư chậm rãi đặt điện thoại xuống, ôm cô bằng tay còn lại, gằn từng chữ: “Không có chuyện này, anh chưa từng làm.”
Nguyễn Tư Nhàn cụp mắt suy nghĩ, gật đầu.
OK, không có thì tốt.
Nhưng Phó Minh Dư lại muốn hỏi tiếp: “Cô ta nói lần cùng đến Tây Ban Nha đó sao?”
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy không thể giấu Phó Minh Dư chuyện này, vì thế không giả vờ với anh nữa.
“Phải.”
Phó Minh Dư véo má cô, khẽ nói: “Lúc đó trong đầu anh đều là em, sao có thể đi gặp cô gái khác được.”
Lời này nghe cũng thật ngọt ngào.
Nhưng ——
Nguyễn Tư Nhàn đấm mạnh vào vai anh, “Đừng có miệng lưỡi trơn tru, khi đó quan hệ của chúng ta là gì mà trong đầu anh đều là em.”
Nói xong, cô thấy Phó Minh Dư đang nhìn mình chằm chằm, như đã hiểu ra điều gì đó.
“Thật à?”
Phó Minh Dư ngoắc tay, bảo cô đến gần hơn.
“Thật.”
L*иg ngực Nguyễn Tư Nhàn từ từ trướng lên, "Lúc đó anh đã……”
“Không phải.” Phó Minh Dư nói, “Sớm hơn cả lúc đó.”
“Hả? Đó là khi nào?”
“Lần đầu tiên gặp em.”
Vừa dứt lời, bầu không khí bỗng dưng trở nên yên tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, có chút ngại ngùng.
“Không phải.” Phó Minh Dư nói thêm, “Ý anh là, lần đầu tiên gặp nhau trong năm nay.”
“……”
“Có thể là em không nhìn thấy anh, nhưng anh đã gặp em ở ga sân bay.”
“……”
Thật ra chính bản thân Phó Minh Dư cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Chỉ là khi Nguyễn Tư Nhàn hỏi như vậy, anh đã có câu trả lời này trong tiềm thức, không khỏi suy nghĩ, trong lòng đưa ra câu trả lời trực tiếp nhất.
Nhưng nếu không phải như vậy, có lẽ với tính khí của anh, Nguyễn Tư Nhàn đã chết tám trăm lần rồi.
Thì ra là thế.
Nguyễn Tư Nhàn cong môi, “Hóa ra anh đã có mưu đồ gây rối với em sớm thế rồi, anh có thể kiềm chế đấy.”
“Em mới biết anh có thể kiềm chế sao?” Phó Minh Dư nói, “Bây giờ anh không kiềm chế à?”
Trong giọng nói của anh có chút mùi kém nghiêm túc, Nguyễn Tư Nhàn phải cúi đầu xuống như vừa tỉnh mộng, mới nhận ra thế nhưng mình vẫn luôn ngồi trên đùi anh, được anh ôm eo.
Cô quay đầu đi, định đứng dậy, lại bị anh giữ lấy.
"Còn em thì sao?”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn anh chăm chú, không lên tiếng.
Phó Minh Dư: “Hửm?”
Nguyễn Tư Nhàn biết anh đang hỏi điều gì.
—— Em thích anh từ khi nào?
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn thật sự không biết.
Điểm nút cảm xúc duy nhất mà cô có thể tìm thấy là ngày mà cô đồng ý làm bạn gái của anh.
Cô vốn dĩ không có nhiều nhu cầu đối với yêu đương, ngay cả Yến An cũng cảm thấy tạm ổn, sau khi tiếp xúc lại nhận ra không phải như vậy, suy nghĩ lại càng thêm phai nhạt.
Hơn nữa từ sau khi ba mẹ ly hôn, cô đã cảm thấy rằng, chung sống hòa thuận mười mấy năm, ngay cả con cái cũng đã lớn như thế, hàng loạt cặp vợ chồng cũng có thể nói ly hôn liền ly hôn, ngần ấy năm đều chỉ là vô ích.
Huống chi là một mối tình không có giấy hôn thú làm bệ đỡ, nó quá viển vông, còn không chân thật bằng việc tăng thêm thời gian bay trong sổ nhiệm vụ của cô.
Nhưng tên Phó Minh Dư này rất lạ, trong bãi đỗ xe lần đó, anh hỏi cô có phải là lời nói trong lúc tức giận hay không, thế nhưng trong tâm trí cô lại bắt đầu nảy sinh một nỗi thôi thúc mãnh liệt muốn thử một lần với người này.
Không hiểu sao tên Phó Minh Dư này lại có một sức hút kỳ lạ đối với cô như thế.
Rõ ràng ngay từ đầu ngày nào cũng bị anh chọc đến mức nổi đóa, tựa như hai thanh nam châm cùng cực.
Nhưng không biết anh đã lặng lẽ đổi cực từ lúc nào, khiến cô đến gần anh mà không cần ngoại lực.
Phó Minh Dư vẫn đang đợi câu trả lời của Nguyễn Tư Nhàn, nhìn thẳng vào cô.
Ngón tay của Nguyễn Tư Nhàn từ từ cuộn lại, đầu ngón tay nóng rực.
Cô cúi đầu xuống, ghé sát tai anh, khẽ nói: “Không biết.”
Cô dừng một lúc, lại nói: “Dù sao bây giờ cũng rất thích.”
Sau khi nói xong, cô cảm thấy thật có lỗi với bạn trai mình, làm sao có thể ngay cả câu hỏi này mà cũng trả lời không được.
Vì thế, gần như là một cách an ủi, cô khẽ hôn lên dái tai của Phó Minh Dư.
Vai của người đàn ông khẽ giật, kèm theo tiếng rít của anh.
Nguyễn Tư Nhàn nhận ra, dái tai của anh rất mềm, mềm hơn nhiều so với trong tưởng tượng, làm cho người ta không kìm được mà muốn cắn một cái.
Nghĩ đến cái gì liền làm cái đó.
Cô thật sự cắn nhẹ một cái, bàn tay đang đỡ eo cô bỗng nhiên siết chặt, khiến cả hai dán sát vào nhau.
“Tai của anh nhạy cảm vậy à?” Nguyễn Tư Nhàn đưa tay lên, dùng đầu ngón tay vẽ quanh yết hầu của anh, “Chỗ này thì sao?”
Phó Minh Dư bất ngờ giữ tay cô lại, nhíu mày nhìn cô, ánh mắt tối sầm đến đáng sợ, giọng nói kèm theo chút ý cảnh cáo, “Nguyễn Tư Nhàn, nếu hôm nay em muốn có một bữa ăn ngon thì đừng động vào anh.”
“……”
Nguyễn Tư Nhàn em đây đời này ghét nhất là bị uy hϊếp!
Cô tránh khỏi tay của Phó Minh Dư, vùi đầu hôn yết hầu của anh.
Anh không tự chủ được ngửa đầu lên, chiếc cổ thon dài căng ra, cảm giác ấm áp truyền khắp cơ thể.
“Rít ——”
Anh bỗng giữ lấy sau đầu cô, buộc cô ngẩng đầu lên, hôn cô.
Nguyễn Tư Nhàn nhắm mắt lại, đắm chìm trong nụ hôn của anh, nhưng cô vẫn còn ý thức, rõ ràng cảm thấy nơi đang dính sát vào đùi cô có gì đó không ổn.
Đúng lúc này, điện thoại Phó Minh Dư để trên bàn bất chợt reo lên, tiếng chuông vào ngay lúc này có vẻ đặc biệt chói tai.
Không ai trả lời, chuông tự động dừng.
Nhưng một lúc sau lại reo lên.
Nguyễn Tư Nhàn nhíu mày, đẩy anh ra, "Điện thoại của anh reo kìa.”
Phó Minh Dư thở dốc, nhìn cô hai giây rồi mới với tay cầm lấy điện thoại.
Anh quay đầu lại xem, hiển thị người gọi —— “Trịnh Ấu An”.
Nếu là bình thường, Phó Minh Dư sẽ thẳng thừng cúp máy.
Nhưng anh nghĩ đến chuyện hôm nay, quay sang nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Em muốn nghe không?”
Nguyễn Tư Nhàn biết anh có ý gì, suy nghĩ, rồi lắc đầu.
Không cần.
Phó Minh Dư lập tức cúp máy, hơn nữa còn bấm tắt tiếng.
Cả hai lại nhìn nhau, bầu không khí càng thêm nóng rực.
Nguyễn Tư Nhàn đã cảm thấy rõ ràng phản ứng của anh đang càng lúc càng lớn.
Tim cô đập mạnh, l*иg ngực phập phồng dữ dội.
Phó Minh Dư nhắm mắt lại, lý trí dần biến mất.
Lý trí cút con mẹ nó đi, đây là bạn gái của ông.
Khi mở mắt ra lần nữa, anh nhìn ánh mắt nóng bỏng của Nguyễn Tư Nhàn, tiến lại gần, ghé vào tai cô định nói gì đó.
Nhưng khi lời nói đã đến cổ họng, anh lại nghĩ đến thực trạng.
Chắc chắn là không có gì trong nhà cô cả.
Vì thế anh nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn hôn.
“Bảo bối, giúp anh nhé?”
--------------
*Gà cay Tảo Trang *Đầu cá ớt băm