Edit: Lạc Lạc
Lúc ở trên máy bay, Nguyễn Tư Nhàn đã thật sự bị anh mê hoặc, sau khi xuống máy bay, thấy anh đứng đấy, từ "Người đàn ông này là bạn trai của mình" sinh ra một niềm hạnh phúc từ tận đáy lòng.
Biểu hiện trực tiếp của niềm hạnh phúc này là muốn được tiếp xúc gần gũi.
Nhưng điều mà Nguyễn Tư Nhàn muốn đó là những hình ảnh đẹp như trong phim, hồn nhiên một chút, chân thành đằm thắm một chút, dù sao những gì họ làm hôm nay cũng khá lãng mạn.
Nhưng bây giờ, cô lại bị đè ở trong xe, ngay cả một chút quyến luyến lướt qua cũng không có, trực tiếp thâm nhập triền miên, kèm theo những hơi thở lúc dài lúc ngắn.
Cô hơi khó thở, hai tay yếu ớt chống lên đệm, toàn thân nóng bừng bừng.
Phó Minh Dư dường như không có ý định dừng lại, thay vào đó lại càng mạnh bạo hơn.
Bầu không khí này có hơi ướŧ áŧ rồi, hoàn toàn khác so với những gì cô tưởng tượng.
Nguyễn Tư Nhàn bỗng dưng muốn quan sát nét mặt của anh, nhưng khi mở mắt ra, lại bất chợt bắt gặp ánh mắt của Phó Minh Dư.
Anh lùi lại, ánh mắt có chút đờ đẫn, được chiếu sáng lờ mờ bởi ánh đèn hạn hẹp, khẽ nói: "Em hơi thiếu tập trung."
Nguyễn Tư Nhàn không biết suy nghĩ cái gì, bỗng đưa tay chạm lên chóp mũi của anh.
"Mũi của anh đẹp thật."
Vừa cao vừa thẳng, nhưng không thô.
Phó Minh Dư có chút khó nhịn bởi sự đυ.ng chạm này của cô, anh nhíu mày, thuận thế nắm lấy tay cô, đặt lên vai mình, sau đó cũng đặt tay còn lại của cô lên.
Anh cọ chóp mũi mình lên mũi cô như đang dụ hoặc, "Chẳng phải là em chủ động đòi hôn à? Đừng khiến anh cảm thấy như mình đang cưỡng hôn bạn gái, nhé?"
Nguyễn Tư Nhàn từ từ siết chặt hai tay, mặt hơi đỏ lên, nhắm tịt mắt, ôm vai anh, ngẩng cao cổ, chủ động hôn anh.
Và sau đó, một cuộc tấn công nóng bỏng và táo bạo hơn đã diễn ra, nhiệt độ bên trong xe cũng tăng lên, ngay cả tiếng thở gấp của anh cũng nghe như là tiếng thở dài mãn nguyện.
Một hồi lâu sau, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy não mình sắp thiếu ôxy, cổ họng phát ra từng tiếng thút thít, đẩy anh ra bằng ý thức tỉnh táo cuối cùng, nói khẽ: "Trời tối rồi, về đi thôi, sáng mai em có chuyến bay."
Phó Minh Dư từ từ ngồi dậy, giơ tay lên, xoa đốt ngón tay lên môi dưới của cô, rồi chợt cười một tiếng, giọng khàn khàn, "Son môi hôm nay ngọt thật."
Nguyễn Tư Nhàn thở hổn hển, mặt vẫn còn nóng, ngẩng đầu lên, nhìn môi mình qua gương chiếu hậu.
Hôm nay cô vốn chỉ tô một lớp màu cam nhạt, bây giờ lại đỏ tươi căng mọng, còn hiện lên ánh nước.
Phó Minh Dư đã đi sang phía bên kia và lên xe, lúc anh thắt dây an toàn, Nguyễn Tư Nhàn quay sang nhìn anh.
Cô bỗng cảm thấy, nếu một ngày nào đó Phó Minh Dư phá sản, cho dù không dựa vào gương mặt này, chỉ cần dựa vào năng lực chết người của anh là cũng đã có thể đến "Quán vịt"* để trở thành một thương hiệu hàng đầu, đảm bảo kiếp sau cơm no áo đủ.
*Quán vịt dùng để chỉ tụ điểm bán da^ʍ, "vịt" là chỉ những trai bao
"Bạn trai." Nguyễn Tư Nhàn bất ngờ đưa tay véo má anh, "Nếu sau này anh hết tiền, em sẽ đến công ty khác làm kiếm tiền nuôi anh."
Phó Minh Dư liếc mắt nhìn cô, cười dịu dàng, "Được, vô cùng biết ơn."
Sáng hôm sau, Nguyễn Tư Nhàn có chuyến bay vào lúc 10 giờ, là bay đường dài, trên đường có một điểm dừng, điểm đến là thành phố Tân Hưng lúc 4 giờ chiều, theo sắp xếp của bộ phận kế hoạch chuyến bay, phi hành đoàn sẽ nghỉ ngơi tại địa phương một đêm, sáng hôm sau mới quay về điểm xuất phát.
Thành phố này nằm ở cực Nam, thuộc vùng khí hậu cận nhiệt đới, bốn mùa đều là mùa xuân, mặc dù là tháng mười hai nhưng cũng chỉ có hơn hai mươi độ.
Vì vậy dù chỉ ở lại một đêm, Nguyễn Tư Nhàn vẫn đem theo một chiếc váy, chuẩn bị chiều nay ra biển dạo một lúc.
Sau khi tiếp nhiên liệu và quay trở lại phòng họp, người của tổ tiếp viên đã đến, đang ngồi tán chuyện ở đó, bầu không khí vô cùng sôi động.
Khi Nguyễn Tư Nhàn bước vào, bọn họ đột nhiên im lặng, trông có vẻ mất tự nhiên.
"Có chuyện gì vậy?" Nguyễn Tư Nhàn cảm nhận được bầu không khí kỳ quái, dừng lại ở cửa mà không bước vào trong.
Trong tổ tiếp viên lần này có một nam tiếp viên hàng không, mặc dù vẻ ngoài mày rậm mắt to, nhưng bình thường khi nói về mỹ phẩm dưỡng da hay là đồ trang điểm, anh ta còn am hiểu hơn cả một số cô gái, tự động trở thành người bạn của chị em phụ nữ, nhưng tính cách thì vẫn còn một chút bất cẩn của đàn ông, Nguyễn Tư Nhàn hỏi cái gì, anh ta trả lời cái đó.
"À, bọn tôi đang nói về Lý Chi Hòe."
"Ô." Nguyễn Tư Nhàn kéo ghế ngồi xuống, "Đã mấy ngày rồi sao mọi người vẫn còn nói về chuyện này?"
"Cái gì kêu là vẫn còn nói chứ, chuyện này mới trôi qua mấy ngày, tất cả các bài đăng đều là chủ đề của cô ta."
Trong lúc buôn chuyện nam tiếp viên hàng không rất hớn hở, trông như rất thân thiết với Nguyễn Tư Nhàn, mặc dù bọn họ chỉ mới hợp tác được hai lần, "Cô còn có nội tình gì nữa đúng không?"
Các nữ tiếp viên hàng không khác ho khan một tiếng, tất cả đều đang ra hiệu cho anh ta im lặng, nhưng anh ta dường như không nghe thấy, chớp chớp mắt mong chờ tin nóng của Nguyễn Tư Nhàn.
"Không có nội tình gì cả, nói không chừng tôi còn không biết được nhiều như mọi người."
Nam tiếp viên hàng không cụp mắt đầy vẻ thất vọng.
Nhưng sự thật chính là như thế, chẳng hạn như chủ đề mà bọn họ vừa nói đến, là về tin đồn Lý Chi Hòe sẽ đóng vai chính trong《Mây tan trăng mọc》, Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn không biết.
Đây là dự án trọng điểm của điện ảnh Thời Quang trong năm nay, vì cần thiết kế một số lượng lớn bối cảnh về công ty hàng không, không phải chỉ dựa vào thiết lập khung cảnh là có thể hoàn thành, thậm chí cũng không thể vào sân bay để quay khi chưa được phê duyệt đặc biệt, vì thế bọn họ sẽ hợp tác với công ty hàng không.
Nghe nói ban đầu là tìm Bắc Hàng, nhưng tin tức còn chưa đến được chỗ Yến An thì đã bị từ chối, bởi vì ba của Yến An đã học được vô số bài học vì con trai của mình, nên không muốn dính dáng đến những ngôi sao hay người nổi tiếng gì đó nữa.
Điện ảnh Thời Quang tiện đà tìm đến Thế Hàng, phía bộ phận tuyên truyền đã tiết lộ trong lúc tán chuyện rằng, khi nhà sản xuất tìm đến cửa, đã mất mười phút để nói chuyện với Phó Minh Dư về nội dung cụ thể, Phó Minh Dư rất thích, lúc đó đã đồng ý ngay.
Đây là tin tức của hai tháng trước, nếu không phải vì chuyện lần này của Lý Chi Hòe, mọi người căn bản không để tâm đến tin đồn nhỏ này.
"Giờ tôi thấy trên mạng nói là Lý Chi Hòe muốn lôi kéo Phó tổng để lăng xê." Nam tiếp viên hàng không tiếp tục nói, "Nhưng bây giờ xem lại, tôi thật sự rất thích cô ấy, cảm thấy cô ấy đóng vai nữ cơ trưởng rất thích hợp, khí chất tuyệt vời, lại còn xinh đẹp."
Nói xong, có vài người trừng mắt nhìn anh, anh mới nhận ra mình đang nói điều này trước mặt ai, lập tức vỗ vỗ vào miệng mình.
"Đương nhiên rồi, cô ta nhất định không xinh đẹp bằng cơ phó Nguyễn, chỉ là bắt chước bừa thôi."
Nguyễn Tư Nhàn lật tờ giấy trên bàn, thấy cơ trưởng vẫn chưa đến, vì thế nói: "Tùy tiện tâm sự thôi mà, còn tin đồn nào khác không?"
Trải nghiệm vào ngày hôm qua dường như vẫn còn trong đầu, trong đầu cô dường như vẫn còn một đám non sông tươi đẹp kia, cho nên bây giờ tâm trạng cũng vô cùng thoải mái.
"Cũng không có gì, bây giờ ngày nào cô ta cũng bị chế giễu, cũng đã biến thành cành cây ngọn cỏ, tôi thấy bây giờ người ta đặt cho cô ta biệt danh là " Câu chuyện bạn học nữ cấp ba "."
Cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi, đã có người bắt đầu tham gia.
"Cô ta vốn rất đỏ, nhưng giờ thì bị thiệt hại bởi đợt sóng này rồi."
"Thiệt hại cái gì, không chừng người ta còn mừng nữa đấy, cô không thấy từ sau khi công ty chúng ta đưa ra tuyên bố, cô ta lại có thêm một cụm từ hot search à? Trong năm nay, hễ có chủ đề là có lưu lượng, lưu lượng là chẳng phân biệt tốt xấu, đỏ đen cũng là đỏ."
"Vậy cô ta còn đóng phim đó không?"
"Ai mà biết, biết đâu bên phía nhà sản xuất còn biết ơn cô ta vì đã truyền nhiệt cho bộ phim này, nhưng tôi nghe nói hình như Phó tổng cũng sẽ không đầu tư vào bộ phim này đâu."
Nguyễn Tư Nhàn nghe được câu cuối cùng, trừng to hai mắt: "Thật không?"
Nam tiếp viên hàng không cũng trừng mắt: "Cô không biết à?"
Nguyễn Tư Nhàn: "Tôi chưa từng hỏi anh ấy."
Nam tiếp viên hàng không sờ mũi, nghĩ thầm bà chủ tương lai này vậy mà lại không biết được nhiều chuyện như mình, "Tôi nghe bộ phận tuyên truyền nói rằng, Phó tổng luôn tỏ ra tương đối khiêm nhường trong phương diện này, chắc là ngài ấy cũng không muốn Thế Hàng có bất cứ dính líu gì đến chuyện này."
Nói xong, anh nhìn Nguyễn Tư Nhàn chằm chằm, cố gắng tìm ra từ trên gương mặt cô một cảm xúc tự hào rằng "Bạn trai của bà đây có thể vì bà mà làm ra những điều tuyệt vời", nhằm thỏa mãn sự lắm mồm của mình.
"À." Nguyễn Tư Nhàn cụp mắt, còn tự cười một mình, "Đồ khốn có tiền không kiếm."
"......"
Dù lý lẽ của cô khá oách, nhưng mọi người trong phòng vẫn nghe thấy một cảm giác ngọt ngào từ nét mặt và giọng điệu của cô.
Vì lần này là đường dài, giữa chừng còn có một cuộc chuyển giao, vì thế buổi họp diễn ra khá lâu, cơ trưởng nói rất chi tiết nơi nào khả năng sẽ có xóc nảy, nơi nào có mây vũ tích cần phải lái vòng qua, đôi khi nói đến chỗ nào cần đặc biệt chú ý, anh sẽ nhìn Nguyễn Tư Nhàn, giải thích từng câu từng chữ.
Nguyễn Tư Nhàn mơ hồ cảm thấy, vị cơ trưởng này như đang đặc biệt chiếu cố cô.
Nhìn thái độ của những người khác trong tổ tiếp viên, cô lại càng cảm thấy như vậy.
Thôi được.
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy rằng hiện giờ trên người cô không chỉ có cái mác "Sở hữu của Phó thị".
Trước kia mọi người chỉ biết Phó Minh Dư đang theo đuổi cô, không ai biết cuối cùng có theo đuổi được hay không. Bây giờ vì chuyện của Lý Chi Hòe, trang Weibo chính thức của Thế Hàng nói một câu "Phó tổng của chúng tôi phải dỗ dành bạn gái", điều này đã tương đương với việc công khai mối quan hệ của bọn họ.
"Cũng tàm tạm rồi." Cơ trưởng đặt bản đồ tuyến đường hàng không xuống, nói, "Chúng ta tạo một mật ngữ đi."
Anh quay sang nhìn Nguyễn Tư Nhàn, "Cô nói một cái đi."
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu, tùy tiện lật danh sách hành khách ra, "Cơ trưởng Đổng đi."
Mật ngữ là một phân đoạn nhỏ trong cuộc họp hợp tác trước chuyến bay của từng phi hành đoàn, vì để đề phòng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như cướp máy bay, có người uy hϊếp tiếp viên hàng không gọi PA vào buồng lái, lừa cơ trưởng mở cửa buồng lái ra. Một khi có người lòng mang ý xấu vào được buồng lái, bức hϊếp cơ trưởng, toàn bộ người trên máy bay sẽ xong đời.
Do đó "Tạo mật ngữ" thường là tìm một họ khác với cơ trưởng và cơ phó, chẳng hạn lần này cơ trưởng họ Trương, cơ phó họ Nguyễn, Nguyễn Tư Nhàn nói "Cơ trưởng Đổng". Nếu tiếp viên hàng không gọi PA vào tìm "Cơ trưởng Đổng", người trong buồng lái sẽ biết rằng có nguy hiểm trong khoang, có thể kêu cứu kịp thời.
Nói xong mật ngữ, Nguyễn Tư Nhàn đang định đóng danh sách hành khách lại, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, liền nhìn kỹ lại danh sách khách vip mà cô vừa lướt qua.
Đổng Nhàn.
Cái tên này khá bình thường, thậm chí lúc liếc mắt qua cô cũng không để ý đến.
Gặp lại nhau vào ngay lúc này, phản ứng đầu tiên không phải là trùng hợp như thế, đúng không?
Nhưng ngay bên dưới là một cái tên khác, là "Trịnh Ấu An".
"Đi thôi." Cơ trưởng đứng dậy, "Lên máy bay đi."
Nguyễn Tư Nhàn đi về phía nhà vệ sinh, "Tôi đi vệ sinh trước đã."
Gần đến giờ lên máy bay, Trịnh Ấu An và Đổng Nhàn ngồi ở phòng chờ hạng nhất, mạnh ai nấy làm việc, không nói lời nào.
Hôm nay Đổng Nhàn phải đến thăm một tiền bối cũ ở thành phố Tân Hưng, còn Trịnh Ấu An thì đi tham gia một cuộc triển lãm nhϊếp ảnh.
Trịnh Ấu An nhìn điện thoại, trong phòng chờ rất yên tĩnh, một tiếng "Ây da" nhẹ nhàng cũng thật đột ngột.
Đổng Nhàn ngẩng đầu lên khỏi quyển sách, nhìn cô, "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì, con đang lướt web." Cô tiếp tục xem Weibo và các diễn đàn một lúc, sau đó bỗng ngẩng đầu lên nói, "Mẹ, Lý Chi Hòe biết mẹ à?"
"Coi như vậy." Đổng Nhàn nghe thấy cái tên này, nhíu mày, "Đã từng gặp nhau."
"Con cũng nhớ trước đây cô ấy có đến tìm mẹ, tìm mẹ có chuyện gì thế ạ?"
Đó là vào khoảng hai năm trước, Trịnh Ấu An nhớ Lý Chi Hòe có đến thăm Đổng Nhàn, nhưng lúc đó cô ấy chưa nổi tiếng, Trịnh Ấu An cũng không để tâm đến.
Về vấn đề đó, người khác không hỏi, Đổng Nhàn cũng không muốn chủ động nói ra, nhưng khi Trịnh Ấu An nói đến, bà chỉ tùy tiện đề cập.
"Cô ấy đưa một nhóm đạo diễn và biên kịch theo, muốn làm một bộ phim tự truyện dựa trên mẹ."
Trịnh Ấu An ngạc nhiên nói, "Mẹ không đồng ý à?"
"Không." Đổng Nhàn bình tĩnh nói, "Không có gì hay để quay."
Dù nói vậy, nhưng Lý Chi Hòe không phải là đoàn làm phim đầu tiên tìm đến bà, sau đó còn có hai ba đoàn, điều đó cho thấy đầy đủ rằng trải nghiệm cuộc sống của Đổng Nhàn vô cùng hấp dẫn đối với những người làm phim này.
Về phần nguyên nhân, đương nhiên là có liên quan đến sự nghiệp của bà.
Bảy năm trước, cái tên "Đổng Nhàn" này đã trở nên nổi tiếng trong giới tranh sơn dầu.
Trong năm năm sau đó, nhiều bức tranh của bà đã xuất hiện trong giới nghệ thuật, được trưng bày tại các cuộc triển lãm khác nhau, thu hút sự chú ý của các nhà chuyên môn từ mọi tầng lớp xã hội, đoạt được vô số giải thưởng.
Hai năm trước, các bức tranh của bà đã được đưa vào《Lễ triển lãm các tác phẩm gốc của những họa sĩ sơn dầu đương đại nổi tiếng thế giới》, từ đó khẳng định vị thế nghệ thuật của bà.
Một nữ họa sĩ xinh đẹp, đầy khí chất, kỹ năng hội họa vững vàng khiến việc khắc họa thế giới nội tâm của nhân vật sống động như thật, chẳng khác gì một đóa hoa lạ của giới tranh sơn dầu.
Và tất nhiên, những danh tiếng này không phải là nguyên nhân chính khiến các chuyên gia hành nghề điện ảnh tìm đến bà.
Khi mọi người lần theo dấu vết quá khứ của Đổng Nhàn, họ nhận ra rằng bà đã thành danh ở tuổi 41, trước đó, bà không được biết đến, chỉ là một giáo viên mỹ thuật bình thường ở một trường tiểu học.
"Có tài nhưng thành đạt muộn" như thế, cũng đủ khiến những người trong giới cảm thán, sau khi tìm hiểu sâu hơn về quá khứ, mới biết bà đã ly với chồng cũ vào năm 37 tuổi, lúc đó bà đang là một giáo viên dạy ngữ văn cấp một.
Một số phóng viên đã tìm gặp đồng nghiệp cũ và hàng xóm của bà ở đó để hỏi thăm, được biết ngoài việc bà đã từng là một mỹ nhân được nhiều người biết đến, mọi người còn có ấn tượng nhiều hơn về bà là một người vợ đảm, một người mẹ tốt, liên tục khen bà biết chăm lo cho gia đình, không ai đoán trước được bà lại đột ngột ly hôn, và còn sốc hơn khi giờ đây bà đã trở thành một họa sĩ vĩ đại.
Điều này vô cùng kịch tính, một hiền thê lương mẫu giúp chồng dạy con, rốt cuộc đã trải qua những gì mới có thể tạo ra một sự thay đổi lớn như thế.
Nhưng không một ai biết được nguyên nhân, có một nhà xuất bản đã tìm đến Đổng Nhàn, muốn xuất bản một cuốn sách cho bà, nhưng cũng bị từ chối.
"Từ chối thì được." Trịnh Ấu An gật đầu, "Con cảm thấy nv* này thật sự là buồn cười quá."
*Nv là từ viết tắt của rất nhiều thứ, ở đây mình cũng không chắc nv là từ viết tắt của cái gì...
"Con đang nói chuyện giữa cô ta và Phó Minh Dư à?" Đổng Nhàn nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm, "Cho dù là nói rõ ràng, cũng không thay đổi được cái thói trăng hoa của cậu ta."
Trịnh Ấu An không nghe thấy lời lẩm bẩm cuối cùng của Đổng Nhàn, chỉ lo nói: "Bảo cô ta lăng xê gì đó, con nghĩ là cô ta có ý với Phó Minh Dư, dù gì cũng là một ngôi sao lớn, kiểu đàn ông nào mà chưa từng thấy qua, tầm nhìn chỉ được như thế, xem ra đoàn phim được chọn cũng chẳng ra gì."
Đổng Nhàn nhìn cô một cái, không nói gì.
Sau khi cùng cơ trưởng đi kiểm tra máy bay một vòng, cả hai vào buồng lái.
Trong lúc đợi hành khách lên máy bay, cơ trưởng gọi điện thoại về nhà, Nguyễn Tư Nhàn lấy điện thoại đặt chỗ trước trong một nhà hàng nổi tiếng trên mạng ở thành phố Tân Hưng, bên tai là giọng nói dịu dàng của cơ trưởng.
"Ừm, ba sắp cất cánh rồi đây...... Rồi rồi rồi, mua quà cho con...... Con ở nhà nghe lời mẹ nhé, ngày mai ba về...... Rồi...... Con bảo mẹ nghe máy đi......"
Nguyễn Tư Nhàn liếc mắt nhìn anh, thấy anh đang nhìn điện thoại mỉm cười, vẻ mặt đầy dịu dàng.
Điện thoại bất ngờ reo lên, Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu xuống, Phó Minh Dư bỗng dưng nhắn tin đến.
[ Phó Minh Dư ]: Lên máy bay chưa?
Nguyễn Tư Nhàn đổi tư thế, chống cằm gõ chữ.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Rồi, mới vừa lên.
[ Phó Minh Dư ]: Hôm nay thời tiết xấu, hạ cánh rồi thì báo với anh một tiếng.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Được.
Nhấn bàn phím ảo, Nguyễn Tư Nhàn gần như không nghĩ gì nhiều, lập tức gửi đi một câu.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Hôm nay mẹ em và Trịnh Ấu An cũng có mặt trên chuyến bay, thế giới cũng bé thật.
Lần này anh không trả lời ngay.
Nguyễn Tư Nhàn nghĩ có thể là anh đang bận.
Xem lại nội dung mình nói, thật sự cũng rất nhàm chán.
Chỉ là cô cũng không hiểu tại sao, thấy Phó Minh Dư nhắn tin cho mình, cô lại vô thức muốn nói về chuyện này.
Nửa phút sau, tín hiệu internet bị cắt, Phó Minh Dư gọi điện đến.
"Em không vui à?"
Nghe thấy giọng nói của anh, Nguyễn Tư Nhàn hơi sững sờ.
Cảm thấy trái tim giống như một quả khinh khí cầu, đang dần được bỏ thêm đồ vào, từ từ rơi xuống.
"Không phải là không vui." Nguyễn Tư Nhàn nói, "Chỉ cảm thấy trùng hợp."
Nghe được giọng điệu bình thường của cô, Phó Minh Dư "Ừm" một tiếng, "Chú ý an toàn, anh phải đi mở họp rồi."
"Được." Dừng lại một lúc, Nguyễn Tư Nhàn lại nói, "Ngày mai sau khi em về, em đến gặp anh nhé?"
"Hửm?" Phó Minh Dư dường như đang cười, lúc nói chuyện cũng kèm theo âm khí, "Muốn hôn nhau với anh nữa à?"
"......"
Nguyễn Tư Nhàn cúp máy.
Cô nhìn màn hình một lúc, sau đó mới tắt điện thoại đi.
Chút xúc cảm dao động khi xem danh sách hành khách cũng bị xóa sạch bởi cuộc gọi này.
Cơ trưởng cũng cúp máy, quay sang hỏi: "Mẹ cô cũng đi chuyến bay này à?"
Nguyễn Tư Nhàn mỉm cười gật đầu.
"Tuyệt quá rồi, con gái ngồi trong buồng lái, mẹ ngồi trong cabin, con gái của tôi cũng nói sau này con bé muốn làm cơ trưởng, tôi đoán là không được đâu, sức khỏe của con bé này không được tốt, sau này tôi không thể ngồi lên chuyến bay của con bé rồi."
"Sẽ được thôi." Nguyễn Tư Nhàn nói, "Lớn lên sẽ được."
Đến thành phố Tân Hưng vào lúc 4 giờ chiều, sau khi hành khách đều đã xuống máy bay, Nguyễn Tư Nhàn và cơ trưởng mới ra.
Nhiệt độ ở thành phố Tân Hưng hôm nay cao tới 29 độ, có chút bất thường, nhưng đây là nhiệt độ lý tưởng cho các chuyến du lịch biển.
Nguyễn Tư Nhàn hỏi các cô gái trong tổ tiếp viên có muốn cùng ra bãi biển chơi không, các cô lần lượt lắc đầu, nói rằng có một trung tâm thương mại miễn thuế ở thành phố Tân Hưng, các cô đều mong ngóng được mua đồ ở đây khi bay chuyến bay nội địa, chuẩn bị đi quét hàng vào tối nay.
Nguyễn Tư Nhàn đành phải ra biển một mình.
Nhưng trước đó cô đã đi ăn trước.
Nhà hàng cô đặt nằm ngay bãi biển, cô không muốn chạy tới chạy lui, vì thế thay váy rồi đi thẳng qua đó.
Nhà hàng được xây dựng gần biển, năm mặt bằng kính, có thể phóng tầm mắt ra biển mọi hướng, dưới ánh nắng buổi chiều, những đốm sáng lấp lánh khiến nơi đây tựa như một thế giới cổ tích.
Ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, mở cửa sổ ra, còn có thể nghe thấy tiếng gió biển.
Nhưng vì được định vị là một nhà hàng cao cấp, cho nên trang trí nhiều hơn chỗ ngồi, môi trường coi như trang nhã.
Sau khi Nguyễn Tư Nhàn đi vào, cô được nhân viên phục vụ đưa đến vị trí đã đặt trước.
Vì chỉ có một mình nên cô ngồi bàn nhỏ.
Sau khi ngồi xuống, điện thoại của Nguyễn Tư Nhàn reo lên, Phó Minh Dư trả lời tin nhắn mà cô vừa báo bình an lúc hạ cánh.
[ Phó Minh Dư ]: Ừm, ăn gì chưa?
Bình thường lúc nói chuyện trên WeChat, anh thật sự rất nhạt nhẽo, ăn chưa ngủ chưa dậy chưa, sử dụng lặp đi lặp lại như một khuôn mẫu.
Vì thế Nguyễn Tư Nhàn muốn trêu anh một chút.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Bạn trai, hỏi anh câu này.
[ Phó Minh Dư ]: Hửm?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Em với psrrfd, anh thấy ai đẹp hơn?
[ Phó Minh Dư ]: ?
[ Phó Minh Dư ]: Psrrfd là ai?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh cần gì phải hỏi psrrfd là ai? Nói thẳng ra là em đẹp hơn chẳng phải được rồi sao?
[ Phó Minh Dư ]:......
[ Phó Minh Dư ]: Tâm trạng của em hôm nay không được tốt à?
Nguyễn Tư Nhàn nhìn điện thoại rồi bật cười như một kẻ ngốc.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Hỏi anh một câu nữa.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Anh có ghét bỏ em nếu mặt mộc của em không được đẹp không?
[ Phó Minh Dư ]: Không.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Ý anh là mặt mộc của em không đẹp?
Nửa phút sau.
[ Phó Minh Dư ]: Hôm nay hơi bị thiếu phạt
1 2 »