Hạ Cánh Xuống Tim Anh

Chương 60: Vì là anh tặng cho nên rất thích

Edit: Lạc Lạc

Buổi chiều sau cơn mưa, trời tối hẳn.

Trong không khí có mùi cỏ tươi, kèm theo tiếng lá “Xào xạc”, được gió lùa qua cửa sổ, một chút mát lạnh phả vào cổ, mồ hôi thấm vào lỗ chân lông, bỗng nhiên thư thái.

Trong phòng có động tĩnh khe khẽ.

Trong bóng tối, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy quần áo trên người mình đã thấm ướt mồ hôi, dính vào người rất khó chịu.

“Rít ——” Phó Minh Dư nhíu mày, áp lòng bàn tay lên gáy cô, giọng trầm khàn, “Bảo bối, em nhẹ một chút.”

“Anh im đi.”

Nguyễn Tư Nhàn vùi đầu vào cổ Phó Minh Dư, nhắm tịt mắt, một tay khác túm chặt góc áo của anh, khẽ run rẩy.

Cô nghiến răng, cố kìm nén mà nói khẽ: “Sao anh vẫn chưa xong thế…… Em rất mệt……”

Phó Minh Dư cúi đầu, thở ra một hơi thật nóng, cẩn thận hôn lên dái tai của cô.

Cô áp vào cổ anh, phòng tắt đèn tối om, khứu giác và thính giác được phóng đại, mọi thứ đều vô cùng rõ ràng.

Mùi hương trên người anh không khỏi vây lấy Nguyễn Tư Nhàn.

Rõ ràng là mùi linh sam mát lạnh, lúc này còn kèm theo một cảm giác nóng rực.

Từng hơi thở trong không khí hoặc kìm nén, hoặc nồng nhiệt, hết đợt này đến đợt khác.

Lòng bàn tay của Nguyễn Tư Nhàn có một lớp chai mỏng, nhưng da thịt lại rất mịn màng.

Cảm giác dịu dàng và cảm giác thô ráp tinh tế cùng tồn tại, mọi chuyển động đều như đang khuấy đảo từng sợi dây căng chặt.

Nguyễn Tư Nhàn ngày một thở gấp, lông mi cũng run lên vì căng thẳng, mất đi cả thước đo thời gian.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cánh tay bỗng cứng lại.

Cô ngẩng đầu lên, từ trong bóng tối thấy Phó Minh Dư đang nhắm chặt mắt, lông mày khẽ run, trên trán thấm đẫm mồ hôi.

Cô há miệng, tạm thời quên hô hấp.

Khi anh từ từ mở mắt ra, cô lập tức lấy lại ý thức, vội vàng đứng dậy chạy vào phòng tắm.

Trong căn phòng tối mịt, Phó Minh Dư dựa vào ghế sô pha, thở ra một hơi thật dài, thong thả chỉnh sửa lại quần áo, dùng khăn giấy lau sạch ghế sô pha bị làm bẩn.

Sau khi ném khăn giấy đi, anh bước đến cạnh tường, giơ tay bật đèn, ánh đèn lập tức chiếu sáng cả phòng khách.

Tiếng nước trong phòng tắm truyền ra từ khe cửa, kéo dài thật lâu.

Phó Minh Dư đứng bên cạnh cửa, có ý định mở ra, nhưng phát hiện đã bị khóa.

Anh dựa vào tường, gõ nhẹ lên cửa.

“Vẫn chưa ra à?”

“Ai cần anh lo!”

Nguyễn Tư Nhàn đã sớm rửa tay xong, nhưng khi nhìn thấy lòng bàn tay ửng đỏ, hô hấp vẫn không thể hồi phục.

Nhìn mình trong gương, hai má ửng hồng, một vài sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt dính vào cổ, như thể cô mới là người bị đùa nghịch.

Mệt thật!

Không hiểu sao còn mệt hơn cả khi khống chế cần điều khiển!

Vài phút sau, cô mở cửa, Phó Minh Dư trước mặt cô đã áo quần chỉnh tề, không thấy chút nếp nhăn, ngay cả đường gấp cổ áo cũng vô cùng kỹ lưỡng.

Làm sao có thể có người vừa rồi vẫn còn đang bán sống bán chết, lại có thể khôi phục chỉ trong vòng mười phút như chuẩn bị lên bản tin thời sự?

Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu đẩy anh ra, “Anh tránh ra đi, đừng cản đường em.”

Cô bước ra phòng khách, áo khoác của Phó Minh Dư bị ném trên ghế sô pha, dường như lúc nãy đã bị cô đè lên, trải ra một cách lộn xộn, tay áo nhăn nhúm.

Lúc cô cúi xuống định nhặt lên, lại nhìn thấy khăn giấy trong thùng rác, còn thoang thoảng một thứ mùi khó lòng giải thích.

Lỗ tai cô vốn đang ửng đỏ, nhìn thấy cảnh này, huyệt thái dương lại giật giật, lòng bàn tay đang cầm áo khoác không ngừng nóng lên.

Hạ độc, nhất định là hạ độc.

Một cô gái trẻ giữ mình, phù hợp với các giá trị hài hòa của chủ nghĩa xã hội như cô, thế nhưng lại bị anh dụ dỗ làm một việc mà cô từng nghĩ cả đời sẽ không bao giờ làm.

Phó Minh Dư đang thắt cà vạt, những ngón tay thon dài gọn gàng thắt lại, quay sang thấy Nguyễn Tư Nhàn đang cầm áo khoác của mình, anh nói: “Bảo bối, đưa áo khoác cho anh.”

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ đến từng tiếng “Bảo bối” mà anh đã gọi bên tai cô khi nãy, lửa lập tức cháy đến mặt, liền ném áo khoác lên đầu anh.

“Sau này chuyện của mình thì tự mình làm!”

Phó Minh Dư hơi khó hiểu, giả vờ không hiểu lời Nguyễn Tư Nhàn, lấy áo khoác xuống, vắt lên khuỷu tay, bước đến một bước xoa đầu cô.

“Ừ, anh quay lại công ty làm việc đây.” Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Nghỉ ngơi sớm đi, trông em rất mệt.”

Nguyễn Tư Nhàn: “……”

Trách ai đây?! Trách ai đây?!

--

Phó Minh Dư rời đi, Nguyễn Tư Nhàn quay vào bếp dọn bàn.

Vừa động tay, đã nghe thấy một tiếng “Bốp”, một cái bát rơi lại xuống bàn, còn lăn hai vòng.

Nguyễn Tư Nhàn nhanh tay lẹ mắt, lập tức cúi xuống bắt lấy mới tránh được việc bị mất đi một cái bát.

Tuy nhiên sau khi bắt được, cô lại nhắm mắt, trong lòng cực kỳ bất lực.

Bỗng dưng có cảm giác cánh tay với lực đẩy 50 kg này đang trở nên vô ích.

Sau khi rửa bát xong và quay trở lại phòng làm việc, Nguyễn Tư Nhàn lấy tài liệu kiểm tra ra, đeo tai nghe lên, chuẩn bị thanh lọc tâm hồn để ghi chú lại.

Nhưng trong lúc ghi bài, cô nhận thấy chữ mình viết ra bị xiêu xiêu vẹo vẹo, cái tay này tựa như bị mất kiểm soát.

Sẽ không có lần sau.

Lần tới mình sẽ là Venus cụt tay.

Điện thoại bỗng có tin nhắn đến.

[ Trịnh Ấu An ]:……

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: ?

Sau khi nhận ra mình không bị chặn, Trịnh Ấu An lập tức gửi qua txt đã chuẩn bị sẵn.

[ Trịnh Ấu An ]: Em sẽ nói lời xin lỗi với chị trước, em vừa gọi cho Phó tổng nhưng không nghe máy, về chuyện ngày hôm qua, là do em nói bừa, chị nhất định đừng cho là thật. Em thú nhận động cơ của mình: Em chỉ không muốn gia đình em gán ghép em với Phó tổng nên mới tạo ra tin đồn thất thiệt này, lúc đó em đã chắc chắn người trong gia đình em sẽ không nói ra ngoài, nhưng không ngờ vẫn truyền đến tai chị, em thật sự chưa nhìn thấy gì cả, lần đó đến Tây Ban Nha, sau khi xuống máy bay bọn em lập tức đường ai nấy đi, tất cả đều là do em nói bừa.

Sau khi Phó Minh Dư phủ nhận điều đó, Nguyễn Tư Nhàn đã suy nghĩ, rốt cuộc là Trịnh Ấu An nhìn lầm hay là cô ấy cố tình nói như thế.

Cái đầu tiên có nhiều khả năng hơn, vì dù Trịnh Ấu An có ghét Phó Minh Dư thì cũng sẽ không đến mức hãm hại anh.

Nhưng không ngờ là như thế thật.

Thấy Nguyễn Tư Nhàn không trả lời ngay, Trịnh Ấu An cẩn thận gõ vài chữ.

[ Trịnh Ấu An ]: Không phải hai người cãi nhau đấy chứ?

Nguyễn Tư Nhàn còn chưa kịp nghĩ xem phải nói gì, đối phương lại gửi đến một tin nhắn khác.

[ Trịnh Ấu An ]: Có phải hai người lại còn động thủ nữa!

“……”

Đúng là động thủ thật.

[ Trịnh Ấu An ]: Chuyện này là em sai, nếu hai người thật sự chia tay, em sẽ đền cho chị một bạn trai khác!

[ Trịnh Ấu An ]: Tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai không có nhiều, nhưng sắp nhậm chức thì có đấy!

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không cần đâu chị à.

[ Trịnh Ấu An ]: Không không không, là em gọi chị bằng chị mới phải.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Bọn tôi đều ổn!

[ Trịnh Ấu An ]: Đừng khách sáo, là do em lắm miệng gây sự, em phải bồi thường một chút.

[ Trịnh Ấu An ]: ?

[ Trịnh Ấu An ]: Hai người vẫn ổn à?

Trước đó Phó Minh Dư bận rộn, không có thời gian trả lời cuộc gọi của Trịnh Ấu An, Trịnh Ấu An chợt sợ hãi, nghĩ rằng anh nổi cơn thịnh nộ mà đi trên bờ vực phạm pháp, nên không dám gọi cho anh nữa, thay vào đó lại đến tìm Nguyễn Tư Nhàn chịu đòn nhận tội.

Nguyễn Tư Nhàn đã biết trước sau sự việc, suy nghĩ, hẳn là nên nói một tiếng với Phó Minh Dư, tránh việc anh nhớ lại, sau đó làm ra chuyện gì thương thiên hại lí.

Chỉ là cô đã cố tình giấu đi lý do Trịnh Ấu An hãm hại anh, nói rằng do cô ấy uống nhiều nên nói bừa.

“Cô ấy nói bây giờ anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, muốn chém muốn gϊếŧ tùy anh.”

“Ừm.” Phó Minh Dư cầm điện thoại bằng một tay, tay kia nhanh chóng ký vào văn bản, nhàn nhạt nói, “Ừm, biết rồi.”

Dựa trên sự hiểu biết của Nguyễn Tư Nhàn về những tổng giám đốc bá đạo trên phim truyền hình từ khi còn nhỏ đến giờ, giọng điệu càng bình đạm bao nhiêu, có nghĩa sẽ càng phẫn nộ bấy nhiêu.

“Anh giận à?”

Phó Minh Dư: “Một chút.”

“Một chút” của tổng giám đốc bá đạo tất nhiên là không thể so với “Một chút” của người bình thường.

Nguyễn Tư Nhàn lại hỏi: “Anh đang nghĩ cách trả đũa cô ấy đúng không?”

Phó Minh Dư cười khẽ, “Không đến mức đấy.”

Kể từ tháng 6 năm nay, hầu như tất cả các khách sạn năm sao của nhà họ Trịnh ở đô thị loại ba đều đóng cửa, thị phần đô thị loại hai cũng tràn ngập nguy cơ.

Thế giới bên ngoài có thể không nhìn thấy sự suy thoái của nhà họ Trịnh, nhưng với tư cách là đối tác lâu dài, Phó Minh Dư có thể do thám được vài phần từ nhiều mặt.

Hơn nữa, kể từ khi nhà họ Trịnh gán ghép anh với Trịnh Ấn An vào hai năm trước, anh đã cảm thấy tình hình của nhà họ Trịnh không mấy lạc quan.

Phó Minh Dư ngước mắt, nhanh chóng ký trước một chữ, “Không muốn tính toán với cô ta.”

“Ồ, ra vậy.” Nguyễn Tư Nhàn ở đầu dây bên kia cũng mỉm cười, “Anh cũng rộng lượng thật đấy.”

“Anh nghĩ anh có rộng lượng hay không, em nên là người hiểu nhất.”

Nguyễn Tư Nhàn khẽ khịt mũi, “Em đi đọc sách đây.”

Phó Minh Dư: “Hửm? Muộn thế này còn đọc sách, sinh lực của em cũng khá tốt nhỉ?”

“…… Phó Minh Dư em nói cho anh biết, sau này anh đừng mơ bước vào cửa nhà em.”

Sau khi cúp máy, Phó Minh Dư mỉm cười, đặt bút xuống, Bách Dương bước đến nhận lấy tài liệu.

Phó Minh Dư đứng dậy, nhìn thời gian, quay sang hỏi Bách Dương, “Mẹ tôi về nhà chưa?”

“Bà chủ vừa xuống máy bay ạ.”

Phó Minh Dư gật đầu, bảo Bách Dương dặn dò tài xế, tối nay trở về biệt thự Hồ Quang.

Anh về sớm hơn Hạ Lan Tương vài phút, Đậu Đậu dựa vào chân anh, quay bụng lên cầu gãi ngứa.

Phó Minh Dư chơi đùa với nó một lúc, đang định lên lầu thay quần áo, ở cửa liền có động tĩnh.

Hạ Lan Tương bước vào với vẻ mặt tràn đầy sức sống, khoác trên mình bộ lông nhân tạo bóng bẩy, dừng lại cạnh ngọn đèn, toàn thân bừng sáng như vừa bước xuống từ sân khấu Broadway.

Bà thấy Phó Minh Dư ở trong nhà, dừng lại, đứng tại chỗ, nhìn anh từ trên xuống dưới, “Ai da, ai đây? Đi lộn nhà à?"

Sau đó quay lại vẫy tay với tài xế: “Có người lạ đột nhập vào nhà tôi này, gọi cảnh sát mau lên.”

Tài xế xách vali đi vào không khỏi phì cười.

Phó Minh Dư lạnh lùng nhìn Hạ Lan Tương, cởi cúc tay áo rồi đi về phía bà.

Đôi khi anh cũng nghi ngờ liệu sức khỏe của mình có vấn đề gì không, phụ nữ bên cạnh anh toàn một người miệng lưỡi sắc bén hơn một người.

Hạ Lan Tương lúc lắc mông bước đến cạnh bàn, lấy ra khỏi túi một cái hộp nhung màu xanh ngọc, lấy từ bên trong ra một sợi dây chuyền, treo lên ngón tay, quay mặt về phía Phó Minh Dư, hất cằm, “Xem đi.”

Phó Minh Dư chỉ nhìn thoáng qua, không mấy hứng thú với những thứ mà phụ nữ yêu thích.

“Rất đẹp.”

“Đẹp mà còn cần con nói á, mẹ không có mắt à?”

Hạ Lan Tương lắc lắc sợi dây chuyền, bên dưới ánh đèn, mặt dây chuyền phát ra tia sáng mờ mờ.

Phó Minh Dư ngước mắt, “Vượt quá ngân sách à?”

“……” Hạ Lan Tương cất dây chuyền vào, “Bậy!”

Sau khi cất dây chuyền vào hộp cẩn thận, bà mới nói: “Lần này qua đó mẹ vốn chỉ muốn xem triển lãm tranh, nhưng quý ngài Leicester nghe bảo mẹ đến, một hai muốn mẹ tham dự bữa tiệc của ông ta, ban đầu mẹ không muốn đi, nhưng người ta cũng đã đích thân đến mời, mẹ không thể không nể mặt nhỉ?”

Phó Minh Dư gật đầu, không trả lời.

Anh đã nghe Hạ Lan Tương nhắc đến quý ngài Leicester này, là một nhà thiết kế trang sức hàng đầu ở Anh, ông ấy đã ký hợp đồng với một thương hiệu trang sức nào đó ở Trung Quốc, kể từ đó ông ấy đến Trung Quốc định cư.

“Sau đó mẹ khen sợi dây chuyền mà ông ta đoạt giải năm nay, kết quả ông ta không nói hai lời, lập tức tặng cho mẹ, lòng tốt không thể chối từ, mẹ đẩy cũng đẩy không xong.”

Hạ Lan Tương xoa huyệt thái dương, “Ban đầu mẹ muốn tỏ ra khiêm nhường, kết quả là vì ông ta, tất cả phụ nữ trong bữa tiệc đều nhìn chằm chằm vào mẹ, thật là phiền phức mà.”

Phó Minh Dư nghe vậy, có chút ý tưởng, chậm rãi bước đến bàn, mở cái hộp đó ra lần nữa, ngắm nghía sợi dây chuyền bên trong.

Hạ Lan Tương vẫn đang bày tỏ những phiền hà của mình ở phía sau, “Này, con biết Cù Tầm Nhạn chứ, bà ta hay mang theo chuỗi hạt Phật giáo bên mình, không có hứng thú với những thứ này, đi cùng với em gái, kết quả hôm nay cũng nhìn chằm chằm vào mẹ, khiến mẹ rất xấu hổ. Ối chào, cũng là như vậy cả, một thứ đẹp như thế, có phụ nữ nào mà không thích chứ?”

Lời vừa dứt, Phó Minh Dư đóng nắp lại, quay sang hỏi: “Bán cho con, được không?”

Sau khi Hạ Lan Tương hiểu ra Phó Minh Dư muốn làm gì, bà che ngực hít vào một hơi thật mạnh, suýt không đứng vững: “Phó Minh Dư con có còn lương tâm không! Mẹ vất vả nuôi con khôn lớn, con lại đối xử với mẹ như vậy sao?!”

Vào ngày lễ giáng sinh, Nguyễn Tư Nhàn trải qua trên máy bay.

Trước Tết Dương lịch một ngày, Biện Toàn tìm Nguyễn Tư Nhàn đi dạo phố.

Cả hai đi trên đường, ngắm nhìn khắp phố phường trang trí đón Tết, đều cảm thấy sau lưng hơi lạnh.

“Mình tưởng tượng đến trước kia khi mình vẫn còn là một tiếp viên hàng không bình thường, lúc vừa đến Quốc khánh, Tết Dương lịch và cả Tết Âm lịch, mình lập tức nổi da gà khắp người.”

Biện Toàn nắm tay Nguyễn Tư Nhàn, chậm rãi bước đi, “Từ khi mình tốt nghiệp đại học cho đến khi chuyển sang đi máy bay tư nhân, mình đã không về nhà bốn năm rồi, mỗi năm đưa người ta về nhà, bọn mình chỉ có thể co ro trong khách sạn, ngay cả cơm hộp cũng không có, ăn chút mì gói là xong, nghĩ lại, đó thật sự không phải là cuộc sống của một con người.”

Nói đoạn, cô vỗ vai Nguyễn Tư Nhàn, “May mà mình đã được giải thoát, cậu thì vẫn còn phải chịu thiệt thòi rồi.”

Đối với những người khác, ngày lễ có nghĩa là kỳ nghỉ, có nghĩa là nghỉ ngơi, nhưng đối với những con người trong ngành hàng không, đó chính là một bãi chiến trường.

Mọi người đều hận không thể khiến ngày lễ đừng đến, càng không có tâm trạng để mà ăn lễ tặng quà, theo thời gian, ý thức về các nghi thức của ngày lễ cũng phai nhạt dần.

Nguyễn Tư Nhàn hơi buồn ngủ, vừa uống trà sữa, vừa vô tư phóng tầm mắt đi dạo phố.

Khi đi ngang qua một cửa hiệu quần áo nam sang trọng trên đường, cô dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?” Biện Toàn nhìn theo tầm mắt của cô, “Muốn mua quà năm mới cho bạn trai cậu à?”

Nguyễn Tư Nhàn không nói gì, hai chân tự động bước vào.

Hai nhân viên phục vụ ở cửa chào đón họ bằng đồ uống và khăn lông, đưa Nguyễn Tư Nhàn và Biện Toàn đến khu kiểu dáng mới.

Nguyễn Tư Nhàn nhìn một lượt, cuối cùng dừng lại ở cà vạt.

Trong chiếc tủ trong suốt được bày hai mươi chiếc cà vạt, hầu hết đều mang phong cách nhẹ nhàng, Nguyễn Tư Nhàn nhìn vài phút, sau đó lắc đầu.

“Thôi.”

“Không thích à?” Biện Toàn nói, "Mình thấy cũng đẹp mà.”

“Đẹp thì đẹp, nhưng hình như cà vạt của anh ấy đều được thiết kế riêng cả.”

“Thì đã sao, quan trọng là tấm lòng mà.” Biện Toàn kéo cô lại, “Cậu tặng, anh ta dám nói không thích sao?”

Nguyễn Tư Nhàn suy nghĩ, nhướn mày, “Anh ấy không dám.”

Sau khi mua một chiếc cà vạt màu đen hoa văn chìm, Nguyễn Tư Nhàn cẩn thận cất vào vali bay, trải một lớp khăn choàng cashmere* lên, vỗ nhẹ.

*Loại khăn choàng được làm từ len Cashmere, là loại len được thu từ bộ lông của Dê Cashmere

Này, Phó Minh Dư, nếu anh dám nói không thích, chiếc cà vạt này sẽ là dây thừng lấy mạng anh.

6 giờ chiều ngày 31 tháng 12, chuyến bay do Nguyễn Tư Nhàn chấp hành quay về điểm xuất phát.

Sau khi hành khách cuối cùng xuống máy bay, cơ trưởng đưa Nguyễn Tư Nhàn vào cabin, kiểm tra từng thứ một.

“Ôi, lại một năm nữa trôi qua.”

Cơ trưởng vỗ vỗ giá hành lý, nghe âm thanh cảm thấy rất nhẹ nhõm, “Bận rộn từ năm này qua năm khác, khi nào được đứng đầu đây.”

Ra khỏi cabin, nhân viên an ninh và tổ tiếp viên đang chen chúc trên cầu thang của tổ bay để trao nhau những lời chúc năm mới.

Gió trên đường băng rất lớn, tóc Nguyễn Tư Nhàn bị thổi tung, cô vừa lấy chiếc khăn quàng cổ trên tay quấn lên cổ, vừa đi về phía xe của đội bay.

Cô để nhóm tiếp viên hàng không mặc váy của tổ tiếp viên lên xe trước, cùng cơ trưởng đợi ở phía sau.

Khi chuẩn bị bước lên, bỗng có tiếng ồn ào truyền đến từ xa.

Nguyễn Tư Nhàn và cơ trưởng quay đầu nhìn sang, những người trên xe đội bay cũng thò đầu ra xem.

“Ai da, hình như có ai đó đang gây rối!”

“Tết nhất ai lại đi gây rối thế?”

“Đánh nhau à?”

“Hình như là đội bay bên kia.”

Có người định đi qua xem, Nguyễn Tư Nhàn ngăn cô ấy lại, nói: “Có nhân viên an ninh đến giải quyết rồi, trời lạnh thế này cô đừng để bị cảm.”

Khi xe đội bay đi qua đó, kẻ gây rối đã bị đưa đi.

Sau khi rời khỏi sân bay và trở về tòa cao ốc Thế Hàng, Nguyễn Tư Nhàn cùng cơ trưởng đến bộ phận chuyến bay để giao sổ nhiệm vụ chuyến bay, gặp những người bên trong đang chúc mừng năm mới, vì thế ở lại lâu hơn một chút.

Lúc vừa ra ngoài, Nguyễn Tư Nhàn nhận được tin nhắn của Phó Minh Dư, anh nói rằng anh đã họp xong, lập tức về lại văn phòng, bảo cô đến văn phòng gặp anh.

Vì thế Nguyễn Tư Nhàn đi về phía đó.

Đi được vài bước, cô bỗng nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở lối đi kính phía trước, anh ta chống hai tay lên tường, cong eo, cúi gục đầu.

Người này cũng không phải ai xa lạ.

Anh ta là người bạn cùng trường cấp ba đó của Nguyễn Tư Nhàn, là một nhân viên bảo trì, bình thường khi gặp nhau cả hai cũng sẽ trò chuyện vài câu.

Hình như anh ta…… đang khóc?

Nguyễn Tư Nhàn từ từ đến gần, đứng phía sau, vỗ vai anh.

“Đàm Sơn?”

Đàm Sơn quay đầu lại, hai mắt đỏ hoe, vừa nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn, anh lập tức quay đầu trở lại.

“Anh làm sao vậy?” Nguyễn Tư Nhàn hỏi, “Xảy ra chuyện gì à?”

Đàm Sơn vẫn giữ nguyên tư thế khi nãy, chống đỡ lên tường, nhưng vai lại phát run.

Nguyễn Tư Nhàn đứng một lúc, thấy anh có vẻ không muốn nói, vì thế có ý định xoay người rời đi.

Nhưng ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, Đàm Sơn đã lên tiếng.

“Thật chán nản.” Giọng anh có chút nghẹn ngào, “Ca cuối, kiếm tiền, thật là chán nản.”

“Có chuyện gì thế?” Nguyễn Tư Nhàn nghĩ đến điều gì đó, lại nói, “Khi nãy ở đường băng bên kia là anh xảy ra chuyện sao?”

Đàm Sơn nuốt nước bọt, nghẹn ngào nói, “Đúng vậy, tôi đánh người, ông đây thật sự không nhịn được nữa.”

Nguyễn Tư Nhàn: “Hả?”

Đàm Sơn quay đầu lại nhìn cô, hai mắt đỏ ngầu tràn ngập tơ máu.

Anh mở miệng mấy lần, muốn nói lại thôi, môi mím chặt, quai hàm khẽ run.

Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy, anh tựa như một sợi dây đang căng chặt, đã sắp đứt.

“Ngày mai là năm mới.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Năm mới cái gì cũng mới, không có gì là không vượt qua được.”

Cô vốn định an ủi một lúc, nhưng không ngờ những lời này lại chọc phải sợi dây thần kinh nào đó của Đàm Sơn, anh bất ngờ dựa vào vai cô, gào lên.

“Năm mới tốt lành cái rắm! Không tốt! Không tốt!”

Nguyễn Tư Nhàn sợ đến mức không dám cử động.

Không phải chứ, người ta nói khi người trưởng thành suy sụp đều sẽ im lặng mà? Anh đại à sao anh lại thành ra thế này?!

Đàm Sơn suy sụp tinh thần, mặc kệ người trước mặt mình là ai, anh chỉ muốn tìm một bờ vai để dựa vào.

“Khổ quá, tôi khổ quá, mẹ nó đây là cuộc sống của con người sao? Ngày nào bạn gái cũng giục tôi mua nhà, sang năm mà không mua nhà thì không đợi tôi nữa, phải về quê đi xem mắt, mẹ nó tôi cũng muốn mua nhà lắm chứ, nhưng tôi không mua nổi! Tiền lương một tháng ít ỏi như thế, phải ăn uống phải sinh hoạt còn phải trả tiền cho ba mẹ, tôi lấy đâu ra để mà mua nhà!”

Nguyễn Tư Nhàn cứng lưng, không biết phải nói gì, chỉ có thể khô khan nói: "Vậy tại sao anh lại đánh người?”

“Tôi không chịu nổi cái gã cơ trưởng Trương kia, đùa gì vậy chứ! Nhiều lần không nhớ tắt radar, tính mạng của nhân viên bảo trì bọn tôi không phải là tính mạng à?! Ai có thể chịu được phóng xạ đó?! Tôi không mua nhà nổi nhưng vẫn muốn sống thêm vài năm nữa mà, nói với ông ta mấy lần ông ta cũng quên mất, thật sự không coi nhân viên bảo trì bọn tôi là con người đúng không!”

“Ặc……”

Mỗi lần Nguyễn Tư Nhàn lên máy bay, có cơ trưởng sẽ nhắc cô nhớ tắt radar khi hạ cánh, điều này rất gây hại cho nhân viên bảo trì khi hướng dẫn máy bay dừng lại, nhưng có cơ trưởng sẽ không nhắc, thậm chí chính cơ trưởng cũng quên béng đi.

Áo của Nguyễn Tư Nhàn bị anh túm chặt, có thể cảm thấy nơi bả vai ẩm ướt một mảng.

“Thật chán nản, cái công việc này có ý nghĩa gì chứ!” Mới đầu anh chỉ nghẹn ngào, bây giờ đã hoàn toàn trút giận, "Chưa nói đến chuyện bị nhiễm phóng xạ, mỗi ngày còn phải lo lắng bồn chồn, mẹ nó, sự cố của Xuyên Hàng vào lần đó mọi truyền thông đều đưa tin là nhân viên bảo trì bảo trì không cẩn thận làm cho kính chắn gió bị vỡ, chết tiệt, tắt máy cái rắm! Mẹ nó vừa lắp máy bay xong nhân viên bảo trì còn chưa động vào nữa mà!”

Khi sự suy sụp của anh đang càng ngày không thể ngăn lại được, Nguyễn Tư Nhàn cũng không biết phải làm gì.

Hai người bọn họ khác giới, quan trọng ở đây là công ty của bạn trai cô, như thế này cũng không tốt

1 2 »