Edit: Lạc Lạc
Sau khi đuổi Bách Dương đi, Nguyễn Tư Nhàn lại nhìn sang Giang Tử Duyệt.
“Chị vừa nói Phó tổng làm sao?”
Giang Tử Duyệt cũng rất rối bời với tình hình hiện tại.
Cô thấy khóe môi của Nguyễn Tư Nhàn gợi lên một nụ cười nhẹ, giọng nói lại nhỏ nhẹ dịu dàng, như thể người cô vừa tùy tiện đuổi đi không phải là thư ký của sếp mà chỉ là một người qua đường.
“Không, không có gì.”
Vài tiếp viên hàng không đang giục các cô đi nhanh lên, Nguyễn Tư Nhàn không hỏi thêm gì nữa, mỉm cười tiến về phía trước.
Thấy Giang Tử Duyệt không theo kịp, cô còn quay đầu lại đợi hai bước, “Nhanh lên đi chị Giang.”
Giang Tử Duyệt miễn cưỡng cười vui đến mức mặt gần như cứng đơ đi, nhưng vẫn không thể không cùng Nguyễn Tư Nhàn diễn một vở kịch đồng nghiệp hài hòa, thật sự mệt mỏi đến mức cuống lên.
Cô thậm chí còn hy vọng rằng Nguyễn Tư Nhàn sẽ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang mà đến xâu xé với cô, chất vấn cô tại sao lúc trước rõ ràng đã biết sự thật nhưng vẫn muốn đồn đại lung tung.
Chí ít cô còn có thể chuẩn bị lý do thoái thác, tùy ý đổ thừa cho mấy đồng nghiệp đã từ chức cũng không phải là không thể.
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn lại vờ như không quan tâm, thỉnh thoảng lại lộ ra một nụ cười đầy thâm sâu, tam cao* cũng khiến cô phải lo lắng.
*Tam cao; ba cao gồm: học vấn cao, dáng cao, thu nhập cao
Nhưng Nguyễn Tư Nhàn thật sự cũng không muốn đi chất vấn Giang Tử Duyệt, mặc dù hôm nay Giang Tử Duyệt đã bùng nổ đủ loại biểu hiện.
Chủ yếu là Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy thật vô ích khi làm ầm lên, vấn đề cơ bản của lời đồn này nằm ở chỗ mọi người đều hiểu lầm cô vì quyến rũ Phó Minh Dư không thành nên tức giận mà từ chức, cô có tranh cãi với Giang Tử Duyệt thì cũng không giải quyết được vấn đề này.
Hơn nữa ba năm đã trôi qua, người của Thế Hàng đã thay đổi hết đợt này đến đợt khác, đã không còn ai nhắc đến chuyện này nữa, cô cũng lười tìm lấy khó chịu cho mình.
Chỉ cần những người này bình thường đừng chọc vào cô ngay trước mặt cô như đầu sỏ gây tội Phó Minh Dư, cô hoàn toàn có thể bỏ qua chuyện này mà giấu lời đồn vào chỗ tối.
Đáng tiếc là Nguyễn Tư Nhàn đã xem nhẹ trí nhớ của các đồng nghiệp.
Chỉ một tuần sau, báo cáo phương tiện truyền thông về chuyến bay đầu tiên đã xuất hiện, trong Thế Hàng cũng thực hiện rất nhiều tuyên truyền, về nữ phi công mới của chuyến bay đầu tiên, ba từ “Nguyễn Tư Nhàn” này liên tục xuất hiện trong các tài liệu và báo cáo nội bộ khác nhau, những tin đồn đã im lặng bấy lâu lại dần dần bị lôi ra.
Lúc này Giang Tử Duyệt cũng rất hoảng, lần này thật sự không phải do cô nói ra, chỉ là luôn có một số người vẫn còn nhớ vụ việc đã được kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí nhớ, chỉ cần nhắc đến một chút, chủ đề đã lặng lẽ lan truyền trở lại trong bộ phận tiếp viên.
Tất nhiên là những lời này sẽ không thể truyền đến tai Nguyễn Tư Nhàn được.
Cô mơ hồ cảm thấy nguyên nhân, chính là cô gái tiếp viên hàng không mà cô đã quen được vào hôm chuyến bay đầu tiên và đã ăn trưa cùng cô đó, vài lần muốn nói lại thôi.
Lúc đó Nguyễn Tư Nhàn đã hỏi thẳng, có phải gần đây đã có truyền thuyết gì về tôi đúng không?
Cô gái tiếp viên hàng không đó đã bị sốc một lúc bởi cách thức trực tiếp của Nguyễn Tư Nhàn, ấp a ấp úng nói: “Chỉ là…… Bọn họ tán dóc thôi, không có gì, dù sao tôi cũng không tin.”
Thôi được, có vẻ thật sự là như vậy.
Hôm đó Nguyễn Tư Nhàn đã ăn thêm một miếng bánh mousse, lượng calo vừa đủ làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Nhưng tác dụng của miếng bánh này chỉ phát huy đến ngày hôm sau.
Chuyến bay vào lúc 9 giờ sáng, 7 giờ sẽ bắt đầu cuộc họp trước chuyến bay, Nguyễn Tư Nhàn đến trước hai mươi phút, đến văn phòng điều phối để ký đơn nhiệm vụ chuyến bay cho cơ trưởng, còn cơ trưởng đã đưa cơ phó đi tiếp nhiên liệu.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn quay lại phòng họp, còn chưa mở cửa ra, đã nghe thấy tên mình đang được thì thầm to nhỏ bên trong.
Đứng trước cửa lắng nghe một lúc, quả nhiên đó là chủ đề mà cô đã dự kiến.
—— “Thật không? Huyền diệu vậy à?”
—— “Nghe mấy tiếp viên cũ nói, có mắt có mũi, chắc là thật rồi.”
—— “Trời ạ, sơ yếu lý lịch của cô ta cũng rất lợi hại mà, vậy mà đã quay lại với thân phận phi công.”
Nghe đến đây, Nguyễn Tư Nhàn vẫn đang tự nhủ, thôi bỏ đi, đều là đồng nghiệp cả, thỉnh thoảng sau này còn được chỉ định trên cùng chuyến bay.
Nhịn một lúc sẽ gió êm sóng lặng, lùi một bước sẽ trời cao biển rộng.
Cô giơ tay chuẩn bị gõ cửa nhắc nhở những người bên trong, ai ngờ lúc này chủ đề bên trong đã lấn sâu thêm.
—— “Vậy sao cô ta còn quay lại Thế Hàng thế? Không phải người ta nói rằng các hãng hàng không khác cũng đang tranh giành cô ta sao?”
—— “Đúng vậy, không biết xấu hổ à? Nếu là tôi, có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không xuất hiện ở Thế Hàng.”
—— “Nhất định rồi, không phải là cô ta vẫn còn chấp mê bất ngộ Phó tổng đấy chứ?”
—— “Nếu nói vậy, dường như mọi thứ đều hợp lý?”
“……?”
Điều này thì không thể nhịn được.
Người đàn ông mà cô chấp mê bất ngộ cả đời này chỉ có một mình chồng cô thôi được chứ?
Nguyễn Tư Nhàn cười nhếch mép, ngực trướng lên đau nhức, đúng là loại sếp nào thì sẽ có loại nhân viên đó.
Còn nhịn bọn họ à.
Nhịn một lúc sẽ u nang buồng trứng, lùi một bước sẽ tăng sản tuyến vυ'.
“Tò mò vậy sao không hỏi thẳng mặt tôi đi?” Nguyễn Tư Nhàn mở cửa phòng họp ra, khoanh hai tay trước ngực, ngửa đầu lên, giả vờ mỉm cười mà nói, “Con người của tôi rất giỏi về trao đổi, chỉ cần các cô đến hỏi, tôi nhất định biết gì sẽ nói ra hết.”
Một nhóm người nói xấu sau lưng bị bắt tại trận, người lập tức co rúm lại như gà con, mặt đỏ đến mang tai, không dám nói lời nào.
“Đối với lý do tại sao tôi quay lại Thế Hàng.” Nguyễn Tư Nhàn bước hai bước vào, giọng nói trở nên rõ ràng hơn, “Văn phòng tổng giám đốc tầng 18 trụ sở, sẽ chào đón các cô đến hỏi lý do bất cứ lúc nào.”
Lặng ngắt như tờ, nửa phút này dài như đang tập plank*, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
*Plank là một bài tập tác động trực tiếp đến nhóm cơ trung tâm, cơ bắp tay, cơ đùi
Cuối cùng vẫn là tiếp viên trưởng ngượng nghịu hoà giải: “Cơ phó Nguyễn, bọn tôi chỉ là……”
“Mọi người đều đến đông đủ rồi à?”
Cơ trưởng bất ngờ xuất hiện, ngắt lời tiếp viên trưởng.
Sau khi lấy lại tinh thần, mới nhận ra bầu không khí bên trong có gì đó không ổn, lại hỏi, “Có chuyện gì à?”
Tiếp viên trưởng ậm ừ không nói gì, Nguyễn Tư Nhàn mỉm cười, đáp: “Không có gì, tôi cũng vừa mới nói.”
Cơ trưởng hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi gì thêm, về tâm tư phụ nữ ông chưa bao giờ dám hỏi đến.
Cùng ngày hôm đó, Phó Minh Dư đi công tác gần hai tuần cũng đã ngồi chuyến bay quay trở về.
Lúc rời khỏi sân bay trời đã tối, ánh đèn neon nhấp nháy bên ngoài cửa sổ, mọi thứ đều rõ ràng, có một luồng ánh sáng lặng lẽ trôi nổi, đây là thời điểm đẹp nhất trong ngày của đường sân bay.
Phó Minh Dư dựa vào ghế, nới lỏng cà vạt, nét mệt mỏi giữa hai đầu mày dần lan rộng.
“Phó tổng, về biệt thự Hồ Quang ạ?”
Bách Dương ở ghế phụ quay đầu lại hỏi.
Phó Minh Dư không mở mắt, bóp trán, không trả lời trực tiếp, “Mấy giờ rồi?”
“9 giờ 15.”
Phó Minh Dư hơi trầm ngâm, "Về chung cư Danh Thần đi.”
Tài xế nghe thấy, tự động lái sang hướng chung cư Danh Thần, nhưng Bách Dương vẫn tiếp tục nói: “Điện thoại của ngài đã bị tắt lúc ngài tham gia cuộc họp vào sáng nay, bà chủ gọi cho tôi, nói ngài đã không về nhiều ngày rồi.”
“Ừm.” Phó Minh Dư hờ hững nói, “Hôm nay muộn quá, ngày mai về.”
Xe phóng nhanh đến chung cư Danh Thần, đến trước cổng lớn thì chạy chậm lại.
Lúc này cơn buồn ngủ của Phó Minh Dư đã biến mất, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, một bóng dáng từ từ lọt vào tầm nhìn của anh.
“Dừng lại ngay đây đi.”
Lúc nói lời này Phó Minh Dư đã bắt đầu mặc áo khoác com lê vào, “Chút nữa anh bảo người đem hành lý của tôi lên.”
Không đợi Bách Dương trả lời, Phó Minh Dư đã bước xuống xe.
Buổi tối đầu hạ rất thích hợp để đi dạo, khu dân cư vào thời điểm này có rất nhiều người già ra ngoài đi dạo cùng trẻ con, ngoài ra còn có những người dắt chó đi dạo nữa.
Nguyễn Tư Nhàn kéo hành lý chuyến bay, thận trọng trên mọi nẻo đường, chú ý tránh những con chó trên đường bất cứ lúc nào.
Nhưng dù là vậy, bước chân của cô cũng không thể nhanh hơn được.
Chuyến bay hôm nay gồm bốn chặng, bay từ 8 giờ sáng đến 8 giờ tối.
Trước kia lúc làm tiếp viên hàng không, cô luôn ghen tị với phi công trong buồng lái vì họ có thể được ngồi suốt quãng đường.
Chỉ sau khi bản thân ngồi vào vị trí đó rồi thì cô mới nhận ra rằng, thể lực vẫn là thứ yếu, tập trung cao độ trong toàn bộ hành trình thật sự rất khủng khϊếp.
May là ven đường có vài khóm hoa đang nở rộ, hương thơm được cuốn lên bởi làn gió buổi tối, như có như không, xua tan đi vài phần mệt mỏi.
Khi Nguyễn Tư Nhàn đi đến cầu thang ở tầng dưới, mới nhận ra dây giày đã bị tụt.
Cô ngồi xổm xuống buộc lại thật chặt, khi đứng dậy chuẩn bị nhấc hành lý chuyến bay lên, đã bị ai đó giành trước một bước.
Phó Minh Dư nhấc hành lý bay của cô lên, bước hai bước lên bậc thang, quay lại nhìn cô.
“Vừa xuống máy bay à?”
Nguyễn Tư Nhàn cũng không muốn nói chuyện, khẽ “Ừm” một tiếng coi như là một câu trả lời.
Trong lòng cô vẫn còn đang thấy chán ghét vì chuyện lúc sáng, cảm thấy mình coi như cũng hiểu được cái gì gọi là trên bất chính, dưới tắc loạn*.
*Thượng lương bất chính, hạ lương oai (上梁不正下梁歪): người trên không nghiêm, người dưới sẽ lệch lạc
Sau ba năm người này vẫn có thể thốt lên một câu “Tôi cảm thấy cô ấy có ý với tôi.”
Các nhân viên bên dưới không biết gì cũng có thể nói một câu “Cô ta còn chấp mê bất ngộ Phó tổng.”
Liệu hãng hàng không Hằng Thế này có dựa vào trí tưởng tượng để khởi động máy bay không?
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tư Nhàn đã cố gắng khắc chế sự nóng nảy của mình, sau đó với tay lấy lại hành lý chuyến bay.
Nhưng Phó Minh Dư không đưa.
“Tôi sẽ cầm giúp cô.”
“Tôi không có tay à?”
“……”
Đáy lòng Phó Minh Dư dâng lên một cảm giác bất lực, rồi lại không thể hạ xuống được, không khỏi sinh ra khó chịu.
Mà người trước mặt anh còn đưa tay nắm lấy chiếc vali chuyến bay, một bàn tay trắng nõn đang lắc lư ngay trước mắt.
Thật sự rất khó chịu.
Phó Minh Dư lập tức nắm lấy bàn tay trước mặt mình, “Nguyễn……”
Lòng bàn tay cảm thấy hơi lạ, hai từ còn lại cũng không được nói ra.
Anh sững người một lúc, vì để xác nhận, anh xoa nhẹ ngón tay mình vào lòng bàn tay cô.
Chỉ một lớp mỏng, nhưng rõ ràng là vết chai.
Gần đây trong đầu anh luôn hiện lên cảnh tượng về lần đầu tiên gặp cô, rất nhiều lần, cũng ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Cô rất xinh đẹp, mặc đồng phục tiếp viên hàng không, dáng người thướt tha, làn da thanh tú, bất kỳ người đàn ông nào nhìn vào cũng sẽ cảm thấy cô là một cô gái mong manh dễ vỡ.
Một thứ như chai sạn, dường như không nên xuất hiện trong lòng bàn tay của cô.
Ngay lúc Phó Minh Dư đang thất thần, Nguyễn Tư Nhàn bất ngờ rút tay mình về, còn lau lau lên áo, nhìn Phó Minh Dư như đang nhìn một kẻ háo sắc.
"Anh đang làm gì đó! Tôi nói anh nghe nhé, nếu anh còn động tay động chân, dù anh có là sếp của tôi thì tôi cũng dám kiện anh về tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© tại nơi làm việc đấy!”
Nói xong còn lùi lại hai bước.
“……”
Phó Minh Dư thật sự không biết nói gì hơn.
Động tay động chân?!
Quấy rối tìиɧ ɖu͙©?!
Anh đè thấp giọng: “Nguyễn Tư Nhàn.”
Ba từ nói ra vô cùng nặng nề, gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Cả hai chỉ cách nhau chưa đến nửa mét, con ngươi phản chiếu lẫn nhau, đây vốn là một hình ảnh tốt đẹp, nhưng xung quanh lại chỉ tràn ngập mùi thuốc súng.
“Cô đừng thách thức tính nóng nảy của tôi hết lần này đến lần khác.”
Thách thức tính nóng nảy của anh?
Nguyễn Tư Nhàn tức giận đến bật cười.
Cuối cùng là ai thách thức tính nóng nảy của ai?
“Nói xong chưa?”
Nguyễn Tư Nhàn rất tức giận, nhưng giọng điệu lại trở nên nhẹ nhàng hẳn, “Vậy thì những lời này sẽ được khắc trên mộ phần của anh.”
-------------
Bật mí chút xíu, ngay từ lúc anh Dư nhìn thấy chị Nhàn bước xuống máy bay là anh đã fall in love chị rồi 👉👈