Edit: Lạc Lạc
Nhìn thấy biểu cảm của Phó Minh Dư, Nguyễn Tư Nhàn mỉm cười rồi bước ra.
“Vậy anh đi đi.”
Nói xong cô liền đi về phía buồng lái.
Vừa đi được hai bước, cổ tay đã bị giữ lại.
Nguyễn Tư Nhàn còn chưa quay lại đã bắt đầu vùng vẫy, không thể thoát ra khỏi, lúc này cô mới xoay người lại.
“Phó tổng, mặc dù anh là Phó tổng, nhưng nếu anh ngăn tôi quay lại buồng lái thì tôi cũng có thể yêu cầu nhân viên an ninh xử phạt anh đấy.”
Vừa nói xong, Phó Minh Dư lập tức buông tay ra.
“Xin lỗi.”
Xin lỗi?
Nguyễn Tư Nhàn nhìn Phó Minh Dư với vẻ khó tin.
Lần này cẩu nam nhân này ăn nói tốt lành vậy sao?
Vừa dọa anh ta vài câu anh ta đã nói xin lỗi rồi?
Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy bản thân cũng không phải là kiểu người hay bận tâm đến những chuyện lặt vặt, hơi nâng cằm, coi như cứ vậy mà cho qua.
Chỉ là sức lực của cẩu nam nhân này lại khá mạnh.
Cô xoa xoa cổ tay, vừa nãy bị nắm lấy, lúc này vẫn còn hơi đau.
Nếu điều này về sau kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta ra tay thẳng, cô không chắc chắn có thể chiếm được lợi thế.
Nghĩ về điều này, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy bản thân vẫn nên có chừng mực.
—— Trong trường hợp Phó Minh Dư không tiếp tục dây vào cô.
Không còn gì khác để nói nữa, Nguyễn Tư Nhàn xoay người đi thẳng về buồng lái.
Ba tiếng sau máy bay hạ cánh suôn sẻ.
Các phương tiện truyền thông được mời đến cũng không ở lại quá nhiều, rời khỏi máy bay theo trật tự.
Lúc Nguyễn Tư Nhàn xuống máy bay đã là giữa trưa, nghỉ ngơi hai tiếng, chuyến bay lần này sẽ phải quay về Giang Thành.
Cơ trưởng Phạm đề nghị mọi người đi ăn trưa cùng nhau, không ai có ý kiến, một nhóm người kéo hành lý chuyến bay vội vàng đi về phía nhà ăn.
Cơ trưởng Phạm bọn họ thân cao chân dài, đi rất nhanh, đang ở phía trước. Nguyễn Tư Nhàn bận nhìn điện thoại, vô thức bước chậm lại một bước.
Ngay lúc cô khởi động máy, có rất nhiều tin nhắn đổ về, những bạn bè biết tình hình đều hỏi cô chuyến bay đầu tiên hôm nay thế nào.
Trong số đó Biện Toàn và Tư Tiểu Trân là những người thực tế nhất, gửi thẳng bao lì xì vào trong nhóm.
Mở ra trong sự ngạc nhiên, 5 đồng 2*.
*5 đồng 2 ≈ 20 ngàn vnđ
Thật là có lòng.
Nguyễn Tư Nhàn trả lời lại bằng một biểu tượng mỉm cười.
[ Biện Toàn ]: Ý cậu là sao, lương của cậu cao như vậy mà còn quan tâm đến chút bao lì xì của bọn mình à?
[ Tư Tiểu Trân ]: Nhưng mà, theo lý thì hôm nay là ngày vui của cậu, cậu cũng nên gửi bao lì xì cho bọn mình đi chứ.
Tư Tiểu Trân vừa nói xong, trong nhóm lập tức nhận được năm bao lì xì hai trăm, cô rất nhanh tay, giành được ba cái, Biện Toàn chỉ giành được hai cái.
*200 ndt = 666.800 vnđ
[ Biện Toàn ]: Người phụ nữ này, gửi năm cái là cố tình đúng không?
[ Tư Tiểu Trân ]: Hì hì, Nguyễn Nguyễn của chúng ta chính là giàu có hào sảng.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Đừng bảo mình bất công nhé, mình gửi một lần nữa, tự mà giành đi.
Nói xong, cô lại gửi qua vài bao lì xì nữa, lần này Biện Toàn đã giành lại được, cảm thấy rất hài lòng.
[ Biện Toàn ]: Cảm ơn cơ trưởng Nguyễn, chúc cậu từng bước thăng chức ~
[ Tư Tiểu Trân ]: Đồng thời cũng cảm ơn Phó tổng, đã ban ơn cho bá tánh ~
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Chuyện gì liên quan đến anh ta?
[ Tư Tiểu Trân ]: Chẳng phải một nửa tiền lương một năm của cậu là do từ tài khoản cá nhân của anh ta mà ra sao?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]:……
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Vào túi mình rồi, thì chính là tiền của mình, không liên quan đến anh ta.
[ Tư Tiểu Trân ]: Được được được ~ Hôm nay cơ trưởng Nguyễn là nhất, cơ trưởng Nguyễn có tiếng nói.
Nghe được từng tiếng “Cơ trưởng”, Nguyễn Tư Nhàn rất thoải mái, trong lòng sảng khoái, lại gửi qua hai bao lì xì nữa.
Sau khi nhận được một đống rắm cầu vồng*, Nguyễn Tư Nhàn thoát khỏi cuộc trò chuyện nhóm, kéo xuống dưới, Yến An cũng đã gửi tin nhắn đến.
*Nguyên văn 彩虹屁: (chỉ việc fans khen idol) Có ý nghĩa là fans luôn muốn thổi phồng thần tượng của mình, toàn thân là kho báu, tất cả đều là ưu điểm, ý trên mặt chữ là việc thần tượng đánh rắm đều có thể đem xuất khẩu thành thơ mặt không đổi sắc biến nó thành cầu vồng
[ Yến An ]: Đã hạ cánh chưa? Chuyến bay có suôn sẻ không?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Rất ok.
[ Yến An ]: Vậy thì tốt rồi, mấy giờ thì trở về địa điểm xuất phát?
Thật ra với việc dò hỏi như vậy, Nguyễn Tư Nhàn đã đại khái đoán được Yến An sẽ nói gì tiếp theo.
Cô ngẫm nghĩ, nếu Yến An thật sự hẹn cô tối nay đi ăn tối hay gì đó thì cũng không có gì là không tốt, chỉ là cô cảm thấy sau khi trở về địa điểm xuất phát vào buổi chiều, chắc là cô sẽ rất mệt, đến lúc đó gắng gượng đi gặp Yến An thì cũng không được thú vị.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Có lẽ 7 giờ sẽ hạ cánh.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Yến An lập tức gửi lời mời.
[ Yến An ]: Tối đến cùng nhau đi ăn một bữa chứ?
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Lần sau đi, hôm nay rất mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi.
[ Yến An ]: Vậy thôi, chuyến bay buổi chiều vui vẻ!
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Cảm ơn.
Vừa rời khỏi khung chat với Yến An, một tin nhắn mới liền bắn đến.
Đến từ Phó Minh Dư, hỏi cô đang ở đâu.
Nguyễn Tư Nhàn không trả lời, thẳng thừng cất điện thoại vào.
Trong vài phút nhìn điện thoại cô đã bị tụt về sau mấy bước, tổ tiếp viên ở phía sau đã đuổi theo.
“Cơ phó Nguyễn! Cơ phó Nguyễn!”
Nghe thấy có người gọi mình, Nguyễn Tư Nhàn dừng chân, quay đầu lại nhìn.
Các chị em tiếp viên hàng không đó đang bước từng bước nhỏ đến, “Ngày mai cô có lịch trình gì không?”
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu: “Có, sao thế?”
Sau giai đoạn chỉ dẫn bay, thời gian bay không chặt chẽ như chuyến bay chính thức, trong hai ngày tới cô đều có nhiệm vụ bay.
Một tiếp viên hàng không trong đó bĩu môi, “Còn tưởng cô có thời gian thì hẹn cô cùng nhau đi chơi, đi mua sắm hay gì đó.”
"Đợi khi nào tôi rảnh đã.” Nguyễn Tư Nhàn quay đầu lại, Giang Tử Duyệt đang đi ở phía sau, thấy các cô dừng lại, cũng thả chậm bước chân, có vẻ như là không muốn đi cùng nhau.
“Chúng ta thêm WeChat đi!”
“Được.”
Nguyễn Tư Nhàn lại lấy điện thoại ra để cho các cô quét mã QR, trong lúc này, Giang Tử Duyệt đã vượt qua các cô, đi về phía trước.
“Chị Giang.”
Sau khi đã thêm WeChat, Nguyễn Tư Nhàn bước nhanh đến, đi cùng Giang Tử Duyệt.
Giang Tử Duyệt phải đi chậm lại, song song với Nguyễn Tư Nhàn.
“Dường như hôm nay chị vẫn luôn không nói gì.” Nguyễn Tư Nhàn hỏi, “Có chuyện gì sao?”
Có lẽ là phụ nữ nhạy cảm, hoặc có lẽ là Giang Tử Duyệt thật sự vẫn đang che giấu điều gì đó trong lòng, cô luôn cảm thấy lời nói của Nguyễn Tư Nhàn có ẩn ý.
“Nguyễn Nguyễn.” Giang Tử Duyệt dứt khoát dừng lại, nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
Nguyễn Tư Nhàn không tiếp tục tiến về phía trước nữa, hơi cúi đầu, đối diện với Giang Tử Duyệt.
“Sao thế?”
Giang Tử Duyệt tì ngón chân xuống đất, hít thật sâu, nói: “Lúc trước sau khi em từ chức, có một số tin đồn về em và Phó tổng bị truyền ra trong công ty, em có biết không?”
Nguyễn Tư Nhàn gật đầu: “Có nghe nói loáng thoáng một chút.”
Đây cũng là câu trả lời đã được dự kiến, Giang Tử Duyệt chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ hoàn toàn không biết gì, chỉ là chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ quay lại Thế Hàng.
Hơn nữa lúc đó…… Cô thật sự không nghĩ đến việc sẽ phát tán nó trên diện rộng, nhưng khi nhìn thấy cô và cơ trưởng Nhạc dùng bữa ở Luân Đôn, trong lòng hơi lo lắng, vì vậy cô đã mang theo một chút ác ý mà nói vài câu với những đồng nghiệp thân thiết của mình, không ngờ một truyền mười, mười truyền trăm, cứ vậy mà lây lan không thể kiểm soát được.
“Lúc đó…… Chị đã nói với bọn họ tình hình thực tế, nhưng bọn họ lại có xu hướng tin tưởng vào điều đó nhiều hơn. Nhưng em cũng đừng suy nghĩ nhiều, chuyện này đã qua lâu rồi, người đã được thay đổi từ đợt này đến đợt khác, không còn ai nhắc đến chuyện đó nữa.”
Nguyễn Tư Nhàn nhìn Giang Tử Duyệt thật lâu.
Nhìn đến mức sau lưng cô dựng cả lông lên, Nguyễn Tư Nhàn mới mỉm cười vỗ vai cô, “Vậy thì đi thôi.”
Nói xong cô định rời đi, Giang Tử Duyệt lại đi theo cô, nói: “Vậy bên phía Phó tổng……”
Đột nhiên có một giọng nam cắt ngang lời Giang Tử Duyệt.
“Cô Nguyễn!”
Nguyễn Tư Nhàn và Giang Tử Duyệt nhìn theo tiếng, Bách Dương đang đi về phía các cô.
“Lại có chuyện gì à?”
Sao hôm nay chuyện của Phó Minh Dư lại nhiều như vậy.
Nghe thấy giọng điệu của Nguyễn Tư Nhàn, Bách Dương dừng lại một lúc.
Anh đã tạo ra nghiệt gì mà phải đến đây để châm ngòi bánh pháo này lên.
“Là Phó tổng muốn mời cô qua ăn trưa cùng.”
Bách Dương nói xong, im lặng nhìn nhìn Nguyễn Tư Nhàn, kiên quyết không nói thêm lời nào nữa.
Giang Tử Duyệt ngạc nhiên nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
Phó tổng?
Ăn trưa?
Không chỉ có Giang Tử Duyệt khó hiểu, ngay cả Nguyễn Tư Nhàn cũng rất khó hiểu.
Không phải gã đàn ông này nhất quyết nghĩ rằng cô có ý với anh ta sao?
Còn ăn trưa nữa.
Có phải chút nữa lại định ném cho cô một tấm thẻ phòng, hơn nữa còn nói rằng “Cô Nguyễn nếu cô có ý với tôi như thế thì tôi sẽ cho cô một cơ hội vậy” hay không.
Đáng sợ thật.
Nguyễn Tư Nhàn không trả lời ngay, Bách Dương thở phào nhẹ nhõm.
Đang suy nghĩ thì được, cô tốt nhất là đừng từ chối, nếu không anh lại phải đi về để đốt một bánh pháo khác.
“Anh ta……” Nguyễn Tư Nhàn chậm chạp lên tiếng, “Không bận à?”
Bách Dương: “……?”
“Cũng…… Không bận lắm.”
“Nhưng tôi rất bận.”
Thấy Bách Dương vẫn chưa đi, Nguyễn Tư Nhàn phất tay với anh, “Anh cứ nói với anh ta là không tìm thấy tôi, không phải có thể kết thúc nhiệm vụ rồi à?”
Bách Dương chợt ngộ ra, nghĩ lại cũng phải, sân bay to như vậy, anh không tìm thấy Nguyễn Tư Nhàn cũng là chuyện bình thường.
Vì thế anh thở phào, xoay người lại.
Còn chưa đi được hai bước, từ xa anh đã nhìn thấy Phó Minh Dư đang đứng ở lối ra, đen mặt, nhìn theo hướng Nguyễn Tư Nhàn rời đi.
Bước chân của Bách Dương lập tức như bị đổ chì.
“Phó tổng……” Bách Dương chậm rãi bước qua, “Cô Nguyễn cô ấy có lẽ rất bận, đội bay bên đó vẫn……”
“Bỏ đi.”
Phó Minh Dư ngắt lời Bách Dương, xoay người đi về phía lối đi vip.
Bỏ đi?
Bách Dương đứng hình tại chỗ.
Bánh pháo này không nổ à??