Hạ Cánh Xuống Tim Anh

Chương 18: Anh hùng cứu mỹ nhân

Edit: Lạc Lạc

Bách Dương đứng bên cạnh xe, đang tự hỏi khi nào nên đưa hành lý của Phó Minh Dư lên.

Anh chỉ nói một câu “Chút nữa”, không biết cái “Chút nữa” này là bao lâu, càng không hiểu tại sao anh lại muốn “Chút nữa”.

Bách Dương nhìn đồng hồ, đã gần hai chục phút trôi qua kể từ lúc Phó Minh Dư bước xuống xe, chắc là được rồi.

Vì thế anh đã bảo tài xế mở cốp xe ra.

Nhưng chỉ vừa chuyển vali hành lý xuống, đã thấy Phó Minh Dư bước ra khỏi cổng lớn.

Trong bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy rõ sắc mặt tái mét của anh, bước chân dài rộng, dường như không thể đợi được mà nhất định phải rời khỏi chỗ này.

Bách Dương lùi lại một bước theo bản năng, dựa vào thân xe, hỏi: “Phó tổng, để quên cái gì ạ?”

“Về biệt thự Hồ Quang.”

Anh chỉ nói vài từ như vậy, Bách Dương nơm nớp lo sợ, vội vàng mở cửa xe ra.

Nhưng Phó Minh Dư lại không lên xe ngay, Bách Dương quay đầu lại, thấy anh đang đứng ở bên đường, đốt một điếu thuốc.

Phó Minh Dư không nghiện thuốc lá mấy, một gói thuốc lá non nửa tháng mới có thể hút xong, hơn nữa rất ít khi hút thuốc ở nơi công cộng.

Bách Dương nghĩ, trong hai tuần qua anh đi từ Lâm Thành đến Paris, trên đường còn phải đi một chuyến Seychelles, trằn trọc trở về Giang Thành, thời gian ngủ bị thiếu thốn nghiêm trọng, có lẽ là thật sự rất mệt mỏi.

Chỉ là trong bóng đêm, ánh lửa nhỏ đã bị dập tắt, nhưng biểu cảm trên gương mặt của Phó Minh Dư vẫn chưa thả lỏng.

Một tiếng sau, xe chạy vào biệt thự Hồ Quang.

Xe dần dần chạy chậm lại trên con đường quanh hồ, ánh đèn đường chiếu rọi vào sóng nước đang lay động trong hồ, cành hoa mộc lan rũ đầu xuống, lung lay sắp rơi.

Phó Minh Dư mở cửa sổ xe, từng đợt gió đêm thổi vào, cảm xúc của anh cuối cùng cũng dịu đi đôi chút.

Người ra mở cửa đón Phó Minh Dư vào là dì La.

“Cậu đã không về hơn nửa tháng rồi, sáng nay bà chủ còn nhắc cậu mãi.”

Phó Minh Dư nhìn quanh một lượt, nhưng lại không nhìn thấy người mẹ nhắc anh mãi đó, chỉ có một chú chó tha mồi vàng* lao đến.

*Chó Golden Retriever hay còn gọi là chó tha mồi, chó săn mồi

Phó Minh Dư cúi xuống xoa xoa vài cái, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Bà chủ đâu?”

Dì La lập tức giải thích: “Hôm nay khai trương gallery*, có một after party, bà chủ vẫn chưa về.

*Gallery: phòng trưng bày tranh tượng

“Ừm.”

Phó Minh Dư lên lầu tắm rửa được một lúc thì Hạ Lan Tương đã về.

Một tay của bà cầm làn váy lụa của trang phục dạ hội, một tay tháo hoa tai trứng bồ câu trên tai, bà liếc nhìn Phó Minh Dư lúc đi ngang qua anh trên cầu thang.

“Chút nữa vào phòng ăn ăn tối với mẹ.”

Nói xong lập tức bỏ đi, như Hoàng Thái Hậu đang ra lệnh.

Phó Minh Dư vốn cũng có ý định sẽ ăn chút gì đó.

Lúc anh đến phòng ăn, cháo trắng rau xào* hợp với khẩu vị của anh đã được dọn ra bàn.

*Cháo trắng rau xào: bàn ăn gồm có cháo trắng và nhiều món ăn kèm khác

Không lâu sau, sau khi gỡ bỏ kiểu tóc và thay đồ, Hạ Lan Tương đã xuống lầu, ngồi vào ngay trước mặt Phó Minh Dư.

“Chuyện đó của Yến An rốt cuộc là như thế nào?”

“Như thế nào gì?”

Phó Minh Dư ngước lên, lấy khăn giấy lau miệng, “Cũng đã trôi qua một tháng rồi, sao mẹ vẫn còn hỏi?”

Hạ Lan Tương khuấy thìa, không di chuyển, cố hết sức để che đậy, nhưng trong mắt bà vẫn lộ ra tia sáng của sự nhiều chuyện.

“Lúc trong tiệc tối mẹ nghe người ta nói, bạn gái nó là một tiểu võng hồng? Nghe nói gần đây vẫn luôn mắng chửi nó trên mạng, nói nó nɠɵạı ŧìиɧ, có chuyện như vậy thật sao?”

Phó Minh Dư lập tức không còn muốn ăn nữa, đặt thìa xuống, lờ mờ nói: “Con không rõ lắm, hơn nữa, đó là bạn gái cũ.”

“Ồ, cũng phải, ồn ào ra như vậy nhất định cũng sẽ chia tay.”

Hạ Lan Tương biết Phó Minh Dư muốn rời đi, trầm mặt, “Ngồi yên đó, đã bao lâu không về rồi, không cùng mẹ trò chuyện một lúc à?”

“Mẹ nói đi.”

Hạ Lan Tương rất không hài lòng với thái độ của Phó Minh Dư, nhưng cũng là con do mình sinh ra, có thể làm gì được.

“Mẹ cảm thấy thằng nhóc Yến An này chắc là cũng không đến mức làm được điều đó. Nhưng cô gái đó đã làm ầm ra như vậy, chắc chắn nó cũng phải có trách nhiệm, nhất định là nó không tốt với người ta, hoặc là đã mập mờ với cô gái nào khác.”

Phó Minh Dư “Ừm” một tiếng.

Hạ Lan Tương tự nói với mình: “Nghe nói cô gái đó có một hay hai triệu fans gì à? Đây không phải là một kết cục tốt đẹp rồi, bây giờ chú Yến của con đang rất giận, vấn đề này đã ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty, một bên Yến An không còn cách, cô gái bên đó cũng không buông tha, muốn khởi kiện. Nếu thật sự bị mất uy tín, cô gái đó cũng phải có trách nhiệm trong chuyện này. Ây da, con nói xem những người trẻ các con cũng thật là, có điều gì không thể từ từ mà nói à? Một hai phải ồn ào đến khó coi như vậy.”

Lần này người ở phía đối diện thậm chí cũng không “Ừm” một tiếng.

Anh rũ mắt, nhìn vào cái bát trước mặt, như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Thôi bỏ đi, nói chuyện với con thật là chán.” Hạ Lan Tương che miệng ngáp một cái, “Quà đâu?”

Phó Minh Dư hất cằm, ý bảo Hạ Lan Tương nhìn kệ tủ phía sau.

"Coi như trong lòng con vẫn còn có mẹ.”

Hạ Lan Tương đứng dậy đi đến cạnh kệ tủ, thứ nhìn thấy đầu tiên là một chiếc hộp nhung tinh tế, bên trên được thêu chữ “Piaget”.

Mở ra thì thấy, đó là món trang sức ốc đảo vàng cao cấp mà bà muốn.

Sau khi bảo dì La đem hộp đi cất, lại thấy bên cạnh còn một hộp nữa.

Hộp nhỏ hơn, bà tùy tay mở ra, một chuỗi vòng cổ ngọc trai được treo trên lớp vải nhung màu đen, ánh sáng tinh tế, vô cùng tao nhã.

Bà rất thích trang sức, tất nhiên có thể nhìn ra đây là ngọc trai tự nhiên đầu những năm 90.

“Cái này cũng cho mẹ luôn à?”

Phó Minh Dư ngẩng đầu nhìn bà, sau đó nhanh chóng quay mặt đi.

“Mẹ thích thì lấy đi.”

Vừa nghe nói vậy, Hạ Lan Tương còn gì mà không hiểu nữa.

Bà đóng hộp lại, uể oải bước lên lầu, “Mẹ không lấy đồ của người khác đâu.”

Đi được nửa đường, bà lại dựa vào lan can và nhìn xuống, “Sáng mai có một buổi triển lãm nghệ thuật Balzer ở trung tâʍ ɦội nghị, con có thời gian không? Đi cùng mẹ đi.”

“Không có thời gian.”

“Hừ.”

Cùng lúc đó, hầu hết đèn ở chung cư Danh Thần vẫn còn sáng.

Nguyễn Tư Nhàn đang tắm, thoải mái đến mức muốn ngủ luôn trong bồn.

Nếu không phải vì tiếng chuông cửa, cô thật sự không muốn đứng dậy khỏi bồn tắm.

Đã muộn thế này không biết còn ai đến, Nguyễn Tư Nhàn vội vàng mặc đồ vào, quấn tóc vào mũ làm khô tóc, vội vàng nhìn lướt qua máy theo dõi.

Lại là Yến An.

Vào lúc này, nhà cô, thật sự có chút xấu hổ.

Tuy nhiên khi nghĩ đến người ta tốt xấu gì cũng là một người có uy tín và danh dự, Nguyễn Tư Nhàn vẫn mở cửa.

“Yến tổng?”

Yến An mỉm cười đứng trước cửa, "Sao còn gọi tôi là Yến tổng nữa, lạ gì nữa đâu, cô có thể gọi tên của tôi mà.”

Nguyễn Tư Nhàn gật đầu: “Có chuyện gì à?”

“Không có gì.” Yến An nói, "Không phải mấy ngày trước tôi có đi Italy sao? Vừa trở về tối nay, mang đến cho cô một món quà nhỏ.”

Nói xong, anh lấy ra một thứ được giấu ở sau lưng.

Không cần mở ra, Nguyễn Tư Nhàn chỉ cần nhìn logo ở trên cũng biết đó là trang sức xa xỉ đắc tiền.

Nguyễn Tư Nhàn đẩy lại và nói không cần, Yến An lại bước thẳng vào, đặt cái hộp xuống lối vào nhà cô.

“Chút ít lòng thành mà thôi, nếu cô không nhận, cũng quá không nể mặt tôi rồi.”

“……”

Nguyễn Tư Nhàn im lặng, Yến An cũng không nói gì thêm, sau đó anh hỏi vài câu về tình hình gần đây, Nguyễn Tư Nhàn trả lời từng câu một, thấy cô không có ý định mời anh vào uống chút nước, nên anh rời đi.

Nguyễn Tư Nhàn đóng cửa lại, nhìn hộp trang sức, cách thức theo đuổi động một tí là tặng quà này của Yến An thật khiến cô đau đầu.

Ban đầu cô đã nghiêm túc suy xét, nhưng anh cứ như vậy, thật ra khiến Nguyễn Tư Nhàn hơi khó xử.

Cô sấy khô tóc, ngã lên giường, trở mình hai lần, nhưng không buồn ngủ.

Cô lại nhớ đến dáng vẻ bị cô chọc giận của Phó Minh Dư vào hôm nay.

Lúc đó anh không nói gì, mặc dù là giận đến mức máu chảy ngược, nhưng chỉ nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó xoay người bỏ đi.

Có lẽ bóng đêm đã khiến người ta lờ đờ mệt mỏi, hoặc có thể là khi tắm xong sẽ khiến người ta buồn ngủ, thần kinh của Nguyễn Tư Nhàn cũng dần được thả lỏng.

Trong một khoảnh khắc, Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy bản thân mình hôm nay có phải đã thật sự quá đáng rồi không.

Bình tĩnh suy nghĩ lại, Phó Minh Dư chỉ là giúp cô cầm hành lý chuyến bay, về việc chạm vào tay cô, có lẽ thật sự chỉ là bất cẩn.

Xét cho cùng cũng là một người có uy tín và danh dự, dù có tồi tệ thì cũng không tới mức như vậy.

Nhưng cô cũng không còn cách, rõ ràng bản thân không phải là một người nóng tính, nhưng khi nhìn thấy Phó Minh Dư, cô sẽ luôn phát điên lên.

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ, nhất định là vấn đề nằm ở Phó Minh Dư.

Nguyễn Tư Nhàn trở mình lần nữa, điện thoại bỗng vang lên hai tiếng bíp bíp.

Thấy tin nhắn đến từ Phó Minh Dư, trong lòng Nguyễn Tư Nhàn hơi hồi hộp.

[ Phó Minh Dư ]: Ngày mai cô có sắp xếp gì không?

Điều này có ý gì?

Phó Minh Dư đã hiểu ra, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, nên muốn mời cô đến văn phòng uống trà à?

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Rất bận.

[ Phó Minh Dư ]: Mai cô được nghỉ phép.

Nếu đã biết rồi, vậy còn hỏi tôi làm gì?

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Nghỉ phép thì không thể bận à? Tôi phải đi chạy bộ tập thể hình luyện đấm bốc.

Sau khi gửi đi, Nguyễn Tư Nhàn ngẫm nghĩ, lại thêm một câu.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Lỡ đâu sau này có người động tay động chân, cũng không cần cảnh sát ra tay, tôi có thể tự giải quyết được.

Bên kia im lặng một lúc, Nguyễn Tư Nhàn cho rằng anh vì bị chọc tức nên đã chết bất đắc kỳ tử.

Nửa phút sau, anh gửi đến một ghi âm giọng nói.

“Nguyễn Tư Nhàn, tôi nói một lần cuối cùng, hôm nay tôi không cố ý!”

Nghe giọng điệu này rất tức giận, Nguyễn Tư Nhàn lại thấy vui kì lạ, khẽ cong môi, trả lời lại bằng một dấu “.”.

Không biết bên kia điện thoại đã bị phát nổ hay là cơn giận phát nổ, không trả lời tin nhắn nữa, Nguyễn Tư Nhàn cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, chuông báo thức kêu lên đúng giờ, Nguyễn Tư Nhàn mặc vào bộ đồ thể thao sau khi đã rửa mặt, buộc tóc lên, chuẩn bị đi ra ngoài chạy bộ.

Khi thay giày bên cạnh cửa, cô nghe thấy dường như có ai đó đang nói chuyện bên ngoài.

Nghĩ rằng đó có thể là hàng xóm, cô cũng không để tâm, mang giày xong liền mở cửa ra, nhưng lại thấy có một nam một nữ đang đối mặt với cửa nhà cô.

Cả hai siết chặt điện thoại trong tay, khi thấy Nguyễn Tư Nhàn mở cửa, tiếng nói chuyện đột ngột im bặt, còn sững sờ một lúc.

Biến cố đã xảy ra vào ngay lúc này.

Nguyễn Tư Nhàn còn chưa kịp phản ứng lại, hai người đó đã đột nhiên giơ điện thoại lên và lao đến.

“Yến An đâu? Ra đây! Yến An! Anh ra đây cho tôi!”

Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn không có phòng vệ, bị ép sang một bên, thấy hai người lao vào nhà mình cô mới phản ứng lại.

“Hai người làm gì đó?”

Cô đuổi theo hai bước, “Hai người là ai? Bị bệnh à? Đi ra ngoài cho tôi!”

Hai người này đã có chuẩn bị, phân công nhiệm vụ rõ ràng.

Người đàn ông phụ trách ngăn Nguyễn Tư Nhàn lại, người phụ nữ phụ trách cầm điện thoại lao vào ghi hình.

Trơ mắt nhìn người phụ nữ đó đẩy cửa phòng mình ra, Nguyễn Tư Nhàn lại bất lực.

Sự chênh lệch về thể lực giữa nam và nữ là quá lớn, cô hoàn toàn không thể thoát khỏi gã đàn ông đó.

“Tôi muốn gọi cảnh sát!”

Nói thì nói vậy, nhưng điện thoại vẫn đang ở trong phòng, Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn không thể gọi được.

Người phụ nữ đá văng cửa phòng của cô một cách đầy hừng hực khí thế, hét to vào bên trong: “Yến An!”

Sau khi hét lên mới sững người một lúc, thấy bên trong chỉ có một chiếc giường gọn gàng.

Đến nước này, ngay cả khi là đồ ngốc thì Nguyễn Tư Nhàn cũng biết hai người này đến đây để làm gì.

Cô giận sôi máu, cố hết sức để thoát ra khỏi, nhưng gã đàn ông này rất mạnh, đẩy thẳng Nguyễn Tư Nhàn xuống đất.

Đùi bị đập vào bàn, Nguyễn Tư Nhàn đau đến mức rít vào một hơi lạnh, không thể đứng dậy được, còn người phụ nữ đó đã bắt đầu mở tủ quần áo của cô.

“Yến An! Anh có ở đây đúng không!”

“Hai người bị bệnh à!”

Nguyễn Tư Nhàn cố gắng gượng dậy, gã đàn ông đó lại ấn cô xuống.

Nhưng tay còn chưa bắt được Nguyễn Tư Nhàn, bên hông anh ta đột nhiên ập đến một cơn đau dữ dội, trong chớp nhoáng, đau đến mức lục phủ ngũ tạng cũng phải vỡ tan.

Anh ta ngã xuống đất, trước mắt đầy sao Kim, sau đó mới nhìn lại, người đàn ông đá anh ta có vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt như muốn chìm xuống vực sâu.

Đối diện gần như chỉ trong một giây, Phó Minh Dư liền dời mắt đi, ngồi xổm xuống đưa tay về phía Nguyễn Tư Nhàn, dường như bên khóe miệng còn có một sự chế nhạo.

“Không phải cô có thể tự giải quyết sao?”