Dưỡng Đế

Chương 55

Chương 55:

Tiếu Nương cũng không đối mắt với nàng ta, mà lại đứng lệch đi sau lưng Kiều Y tránh đi ánh mắt sắc như dao của Mạc Nghênh Lam.

Thế nhưng trong lòng nàng lại lấy làm kinh ngạc, vì sao Mạc Nghênh Lam lại dùng đôi mắt tóe lửa mà nhìn mình.

Trong lòng Mạc Nghênh Lam thật sự là nổi nóng, gần đây nàng ta mới biết được một chuyện kiện cáo trong nhà mình năm xưa.

Ngoại thất mà phụ thân đã từng nuôi dưỡng vậy mà một bước lên trời, lắc mình một cái biến thành phu nhân của quan gia trong Kinh thành.

Nàng ta biết được ẩn tình này, chính là nghe được từ phụ thân của nàng ta – Mạc Nhị gia Mạc Trí Văn nói.

Trong Kinh thành y dùng danh nghĩa của Đại ca trù tính nhiều mặt, cuối cùng thành công đưa nữ nhi mình thành quý thϊếp trong phủ Quận chúa.

Lúc này, y có thể tự mình lôi kéo được chỗ dựa, trong lòng rất chi là đắc ý. Thế nhưng không ngờ tới, khi Mạc lão thái gia nghe nói đến cọc nhân duyên y giành được này, tức giận đến mức muốn dùng gia pháp đánh y.

Công trình mười năm, kế hoạch trăm năm của Mạc gia làm sao có thể hủy hoại trong tay Nhị nhi tử vô tri được? Ngay cả Đại ca người ngày thường cực kỳ bảo vệ y lần này cũng liên tục lắc đầu, nói thẳng mí mắt của y quá nhỏ, một tiểu thư đường hoàng vì sao lại phải làm thϊếp thất cho người ta?

Tưởng rằng có thể làm Mạc gia rạng rỡ tổ tông lại bị phụ thân cùng Đại ca liên tục khiển trách, trong lòng Mạc Trí Văn miễn bàn là có bao nhiêu uể oải.

Ở Hoài Sơn đã không được thanh nhàn, Mạc Trí Văn dứt khoát quay đầu đi lên Kinh thành tiêu khiển.

Lại dùng danh nghĩa nhạc phụ của Thế tử gia, trong Kinh thành y kết giao được một đám bằng hữu ăn chơi chè chén, vô công rỗi nghề, mỗi ngày sống phóng túng, ăn uống chơi bời đầy đủ.

Thế nhưng không ngờ một lần đang uống rượu trong một tửu lâu ở Kinh thành, vô tình nhìn xuống lầu, vậy mà y lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang leo lên xe ngựa.

Nữ tử kia mặc một bộ y phục tơ lụa, cách ăn mặc thanh lịch, nhưng khi bước lên xe động tác giơ tay nhấc chân mang theo một cảm giác quen thuộc.

Y bất chấp là đang uống rượu, vội vã chạy xuống lầu nhìn, cuối cùng cũng nhìn được khuôn mặt của vị phụ nhân đang bước lên xe ngựa, người này… đây chẳng phải là Hồ thị, ngoại thất của y ở quê nhà hay sao? Vì sao lại ở trong Kinh thành lại còn lên xe ngựa của kẻ khác?

Mạc Trí Văn lập tức tìm người đi nghe ngóng, thế mới biết chiếc xe ngựa y trông thấy chính là của phủ Chỉ huy sứ Chử Thận trong Kinh thành. Còn phụ nhân bước lên xe là chính thê của Chử Thận, thật trùng hợp, nàng cũng họ Hồ…

Lần này Mạc Trí Văn có thể trở mình rồi! Ngoại thất của mình không giữ nữ tắc, từ khi nào đã chạy đến Kinh thành gả cho nam nhân khác?

Lập tức y muốn đến đập cổng lớn nhà Chỉ huy sứ, thử xem Chử Thận kia sẽ nói như thế nào.

Nhưng không đợi được y triệu tập đám bạn bè ăn chơi chè chén, vô công rỗi nghề, lão nô bên cạnh ngăn cản y một phen. Lão nô kêu khóc nói thẳng sự tình của ngoại thất kia Mạc lão thái gia đã sớm nói qua, ông biết cặn kẽ sự tình, nếu như Nhị gia phát hiện một mực tìm ông hỏi han, không được đi quấy rầy phủ Chỉ huy sứ, nếu không sẽ đánh chết tươi Nhị gia.

Mạc Trí Văn nghe xong, chẳng lẽ chuyện này còn là chuyện của lão gia tử hay sao? Thế nhưng nào có đạo lý là lão gia tử nào vụиɠ ŧяộʍ đem nữ nhân cùng nữ nhi của mình đi bán?

Y cảm thấy mình chiếm được lý lẽ trước mặt lão gia tử, thế là lập tức ngựa không dừng vó chạy về Hoài Sơn, hỏi thăm Mạc lão thái gia.

Mạc lão thái gia trầm mặc nói thẳng, Hồ thị kia dẫn theo nữ nhi tái giá trở thành phu nhân của Chử Thận, không có chút quan hệ nào với Mạc gia. Trước kia không nói cho y nghe là để tránh chút thị phi, bây giờ y đã phát hiện, trong lòng cũng nên rõ ràng một chút.

Mạc Trí Văn hoàn toàn không cam tâm, chỉ la hét, Hồ thị chính là nữ nhân của mình. Thế nhưng trong nhà lại quấy rầy không cho phép y đưa người vào cửa, cứ thế mà cắt đứt tình cảm giữa hai người yêu nhau.

Bây giờ không nói đến chuyện mẫu nữ hai người kia tách ra khỏi y, vậy mà còn dẫn theo hài tử tái giá khiến cho nữ nhi của Mạc Trí Văn y phải theo họ kẻ khác! Ban ngày ban mặt, thiên hạ thái bình, còn có vương pháp hay không!

Mạc lão thái gia nghiêm mặt, chỉ nói với y: “Bên trong phủ trạch này, lão tử của ngươi chưa chết chính là vương pháp! Năm đó không cho ngươi cưới nàng ta, khế ước bán thân của nàng ta cũng không có trên người ngươi, đương nhiên nàng ta muốn gả cho ai thì gả!”

Mạc Trí Văn chính là không cam tâm, trước kia y đã hoàn toàn ném mẫu nữ Hồ thị ở quê nhà ra sau đầu. Thế nhưng phát hiện ‘cục thịt’ mình bỏ quên bị người khác cướp đi, ngươi nói xem có bực bội hay không hả?

Mạc lão thái gia nhìn Nhị nhi tử không phục, trầm mặt nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi ta? Sao không đi hỏi chính thê trong phòng của ngươi đi, âm thầm sai sử nô bộc quản sự ở nhà cũ không cấp tiền tháng cho mẫu nữ nhà kia. Nếu như không có Chử Thận, chỉ sợ làm cho mẫu nữ hai người sống sờ sờ kia chết đói, chính là tăng thêm chủ đề bàn tán cho Mạc gia chúng ta! Chuyện này ván đã đóng thuyền, ngươi đừng hỏi lại nữa!”

Mạc Trí Văn không ngờ chuyện này còn liên quan đến phu nhân Khang thị. Sau khi huyên náo một trận với phụ thân xong liền đi tìm Khang thị hỏi rõ.

Kết quả đương nhiên là Nhị phòng mấy ngày liền gà bay chó chạy.

Cuối cùng mặc dù chuyện này đã bị Mạc lão gia tử cưỡng chế ép xuống. Nhưng mà người Nhị phòng ai nấy cũng có tâm bệnh.

Mạc Trí Văn đột nhiên phát hiện, chân ái đời này nếu như không phải là Hồ thị thì không thể là ai khác. Thế mà lại giống như trong kịch nam, người có tình lại vô tình bị chia cách, cũng không biết khi nào cầu Ô Thước có thể nối lại, gương vỡ lại lành.

Về phần Khang thị thì tức giận đến mức lòng dạ khó có thể bình tĩnh. Lúc trước nàng ta có ý muốn ép Hồ thị đến con đường cùng, nếu có thể đi làm kỹ nữ chính là không thể nào tốt hơn.

Nhớ ngày đó nghe được quản sự ở quê nhà nói, Hồ thị kia đã bỏ đi cùng một hán tử chạy nạn.

Chẳng qua chỉ là chuyện của một tiểu tiện phụ cùng với một hán tử nông thôn dẫn theo nhi tử sống chung với nhau, nàng ta cũng không hề để ý. Thật không ngờ, con hát kia lại có bản lĩnh lên trời, nam nhân nàng ta tái giá cũng không biết vì sao có thể một đường trở thành Ngự tiền cấm quân Chỉ huy sứ.

Nàng ta chỉ là một ngoại thất, vậy mà lắc mình biến hóa, trở thành phu nhân của quan gia Kinh thành. So với cái thể diện của Khang thị đại nương tử này, ngươi nói xem Khang thị có tức không?

Cơn giận này khó lòng bình ổn được, bà ta không nhịn được liền đem việc này lén lút viết vào trong thư báo cho Nhị nữ nhi Mạc Nghênh Lam.

Mạc Nghênh Lam vì thế mới biết, trong mấy lần kí©ɧ ŧìиɧ Thế tử gia thất thố gọi tên Tiếu Nương, lại chính là muội muội cùng cha khác mẹ với nàng!

Lúc này, cơn ghen ghét vẫn luôn mơ hồ tăng lên, sự xúc động phẫn nộ như nước thủy triều hoàn toàn trộn lẫn thành một khối.

Lúc nhìn thấy Tiếu Nương, Mạc Nghênh Lam chỉ hận không thể lập tức dùng ánh mắt diệt trừ muội muội không rõ xuất thân này.

Mặc dù trong thư mẫu thân đã nhiều lần nhắc đi nhắc lại, ngàn vạn lần đừng nói ra quan hệ của mẫu nữ Hồ thị cùng Mạc gia, để tránh đắc tội Chử Thận cũng như ảnh hưởng đến uy danh của Đại bá Mạc Trí Quan.

Thế nhưng đợi đến đêm trong trang viên khi thị tẩm, Thế tử gia lại một lần nữa thất thố gọi tên Tiếu Nương, Mạc Nghênh Lam cũng không chịu đựng nổi nữa.

Thế là một mạch nói ra thân thế không được minh bạch của Tiếu Nương.

Dưới ánh nến chập chờn, Mạc Nghênh Lam dần dần không dám nói, chỉ nhìn thấy trong ánh mắt của Tiêu Nguyệt Hà toát ra ánh sáng dữ tợn, hắn chậm rãi nói: “Có chuyện như vậy, vì sao ngươi không nói sớm hơn?”

Mạc Nghênh Lam e sợ nói: “Thϊếp thân… Thϊếp thân cũng mới biết được…”

Nàng ta cho là mình làm dơ bẩn danh dự của Tiếu Nương, Tiêu Nguyệt Hà nhất định sẽ không tin, muốn giận chó đánh mèo lên bản thân mình.

Không ngờ hắn bỗng nhiên đứng lên, đi lại trong phòng liên tiếp mấy vòng, sau đó mặc thêm áo đi thẳng vào thư phòng trong đêm để viết thư.

Những lời Mạc Nghênh Lam nói, Tiêu Nguyệt Hà cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng mà vị thϊếp này của hắn cũng không có can đảm nói ra mấy lời nói dối trắng trợn như vậy. Do đó hắn muốn phái người đi quê quán của Tiếu Nương, dò xét việc này rõ ràng, nhân chứng vật chứng đầy đủ…

Đến lúc đó, hắn thật sự muốn xem thử, nam tử trong thiên hạ, ai dám lấy Mạc Tiếu Nương có thân nương là một con hát, là nữ nhi tư sinh của ngoại thất!

Mạc Tiếu Nương, một ngày nào đó ngươi sẽ khóc lóc đi cầu xin ta! Tiêu Nguyệt Hà ngồi yên trên ghế, tâm tình trải qua một thời gian dài kiềm chế đột nhiên trở nên rộng mở thông suốt.

Nghĩ đến chuyện nhìn thấy cô nương mặc một bộ váy hồng phấn thanh tú động lòng người vào ban ngày, ngay lúc này Tiêu Nguyệt Hà lại thất thần, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ làm nổi bật bông hoa bị tuyết đọng, nở nụ cười.

Tiếu Nương không hề hay biết bên trong trang viên cách núi đang ấp ủ một cơn phong ba. Nàng cùng Kiều Y ngâm mình bên suối nước nóng trong sơn trang.

Suối nước nóng nơi này giàu khoáng chất, tắm rửa tẩy sạch xong, làn da trở nên mượt mà.

Kiều Y như nhặt được bảo bối, sau khi đi vào sơn trang, lôi kéo Tiếu Nương ngâm đến hai lần.

Đến đầu xuân, Kiều Y phải lên kiệu hoa, nghĩ đến việc mình sẽ sớm làm nương tử của người ta. Trong lòng nàng ta vừa vui mừng lại vừa bất an, mấy ngày nay luôn tìm thời gian rảnh rỗi để nói chuyện với Tiếu Nương.

Những gì Tiếu Nương nói lại với Kiều Y rất đơn giản, hiếu kính công công bà bà. Cho dù là nhất thời bị trưởng bối làm cho ấm ức, cũng không thể lớn tiếng ồn ào như bây giờ.

Lúc trưởng bối khiến trách ngươi, chưa chắc là quá mức; thế nhưng nếu như ngươi mạnh miệng, bọn họ nhất định sẽ để bụng. Công công bà bà thân thiện dễ gần, cũng không phải là thân phụ mẫu, chưa hẳn có thể thoải mái thông cảm.

Trong gia đình thời cổ đại, nếu như quan hệ với công công bà bà không tốt, cho dù có tốt với phu quân cũng xem như vô dụng.

Đối với quan hệ giữa người với người, Ngô Tiếu Tiếu nhập gia tùy tục, thích ứng rất nhanh. Bất kỳ vòng tròn giao thiệp nào cũng có văn hóa của riêng mình, hoặc đạo lý hòa hợp.

Là một người xuyên vào, nàng không thể nào đi theo đỉnh sóng của triều đại trở thành người cải cách, do đó chỉ có thể thuận theo tình thế, làm những chuyện phù hợp với lễ pháp.

Đáng tiếc Kiều Y chính là nữ hài sinh ra lớn lên ở thôn quê, từ nhỏ đạo lý ở chung với trưởng bối vẫn có thiếu sót. Nếu như nàng ta sau khi gả đi, dùng bộ dáng ở chung với Hồ thị mà ứng phó với công công bà bà, chỉ sợ là trưởng bối của Đan gia có tốt cỡ nào cũng không thể nào nhịn được.

Kiều Y cũng đã khá hơn nhiều so với thời gian nhận được thư từ của mẫu thân Nhạc Nga, thiếu đi cái xúi giục lấy gậy chọc cứt heo, tính tình thật sự tốt hơn một chút. Đối với mấy lời Tiếu Nương cố ý căn dặn nàng ta cũng ừ ừ mà đồng ý.

Rất nhanh, đầu xuân đã đến, cuối cùng Kiều Y cũng khoác lụa đỏ quải thải (*), ngồi lên cỗ kiệu đỏ gả vào Đan gia.

(*) 披红挂彩 – Khoác lụa hồng quải thải, ẩn dụ cho hình ảnh khoác lụa đỏ cùng trắng ở thân trên chỉ những việc đáng vui mừng (Theo Baidu).

Ở mặt ngoài Chử Thận không hề để lộ, thế nhưng sau khi Kiều Y ngồi lên kiệu đi mất, hắn một mình trốn trong thư phòng nghẹn ngào hồi lâu.

Tiếu Nương bưng nước ra đứng ở cửa nghe được, nhanh chóng lui ra.

Nàng đột nhiên nhớ đến cha mình, ban đầu lúc nghe tin nàng cùng Tăng Phàm lãnh hôn thú, ngoài mặt không quan tâm, sau lưng có phải là cũng lén lút khóc thút thít không?

Thế nhưng nữ nhi lớn phải lập gia đình, dù Chử Thận không buông bỏ được cũng vậy. Thế nhưng ba ngày sau lại mặt, nhìn cảnh tượng hiền tế Đan Văn Cử cùng Kiều Y tình chàng ý thϊếp, nội tâm cũng có chút an ủi.

Tính tình của Đan Văn Cử thuận hòa, thích hợp với Kiều Y nóng nảy. Nếu như có thể theo phu quân sửa đổi tình tình một chút, thật sự là không có gì có thể tốt hơn.

Tiếu Nương nhìn Đan muội phu, cũng cảm thấy đời này Kiều Y không gả cho Tùy Phong là chuyện tốt.

Không nói đến những chuyện khác, chỉ nói đến tính tình của hai người, cho dù trong lòng Tùy Phong không có bạch nguyệt quang, bọn họ cũng nhất định trở thành đôi phu thê bất hòa.

Nếu như không gả cho Tùy Phong, Kiều Y có thể thay đổi được vận mệnh vì cứu người mà chết yểu, hạnh phúc cả đời.

Tuy nhiên tùy ý sửa đổi cốt truyện như thế, ‘tập đoàn’ nữ nhân trong hậu cung của nam chính thiếu đi một vị tướng mạnh, cũng không biết trong cuộc sống sau này, Tùy Phong thiếu gia có thể bằng mị lực của chính mình mà điền vào chỗ khiếm khuyết này hay không.

HẾT CHƯƠNG 55.