Dưỡng Đế

Chương 56

Chương 56:

Trong phủ trạch thiếu đi Kiều Y, bỗng nhiên trở nên thanh tịnh không ít.

Tiếu Nương thật sự không thích ứng được, đôi khi không có người đến phòng mình trêu chọc thị phi, trong lòng có chút vắng vẻ.

Thế nhưng khi sang hè, Hồng Bình cô nương lại được gửi đến Chử phủ.

Hồi lâu không gặp, nàng ấy lại đen hơn một chút, rối loạn đến mức Tiếu Nương cũng không biết phối màu sắc y phục cho nàng ấy thế nào.

Ở hiện đại màu đen cùng màu xám khi mặc có thể tạo ra cảm giác cao cấp, thế nhưng ở cổ đại lại không phải là màu sắc mà cô nương gia có thể mặc. Còn màu đỏ có thể làm sáng làn da ngăm đen, nhưng phải loại trừ ra màu đỏ tươi, miễn cho nàng ấy khi mặc có cảm giác như nàng dâu mới gả.

Đối với chuyện Tiếu Nương yêu thích chọn y phục trang điểm cho người khác, Hồng Bình có chút không hiểu nổi, nói thẳng mình không thích váy ngắn, để luyện võ thì mặc áo ngắn quần dài mới thuận tiện.

Ngô Tiếu Tiếu thân làm người đại diện kim bài, cả đời không thể nào từ bỏ được đạo đức phẩm chất nghề nghiệp, gọn gàng dứt khoát nói cho Hồng Bình, nếu như không xuất hiện trước mặt nàng, có mặc váy rơm cũng không ai quan tâm. Thế nhưng chỉ cần ở địa bàn của nàng, phải ăn mặc cho ra hình ra dáng, nổi bật được khí chất vốn có của Hồng Bình.

Tiếu Nương kiên trì giữ điểm mấu chốt nhận được sự tán thưởng của Hồng gia. Lần này hắn đưa Hồng Bình đến là vì hắn muốn làm mai cho Hồng Bình, nhà của đối phương nằm ở huyện Bác Dương cách Kinh thành không xa.

Nhưng bây giờ hắn có một chuyện quan trọng cần đích thân đi một chuyến, liền để Hồng Bình lại Chử gia, sẵn tiện để Tiếu Nương dạy một chút quy củ, tránh lúc đến huyện Bác Dương xem mặt Hồng Bình lộ tẩy bị người ta ghét bỏ.

Sau khi giao phó xong xuôi, hắn vội vàng lên đường, dường như Tùy Phong cũng đã thương lượng qua với Hồng gia, đi theo Hồng gia cùng nhau lên đường.

Đối với lời căn dặn của phụ thân, Hồng tiểu thư rất chi là không đồng ý. Còn Tiếu Nương nghe nói Hồng gia muốn tìm kiếm cho Hồng Bình một vị hôn phu, cũng có chút ít thấp thỏm liền tự mình hỏi Hồng Bình, đối phương là ai.

Hồng Bình dường như không thèm để ý nhưng lại mang theo chút suy nghĩ ngọt ngào nói: “Là một kẻ đọc sách, phụ thân hắn cùng phụ thân ta là bạn tri kỷ. Năm năm trước đã gặp qua một lần, gầy yếu giống như một con gà, nhưng mà bộ dáng cũng được… Cha cũng thật là, tìm người như thế này, nếu như sau này một lời không hợp, ta không cẩn thận làm gãy xương hắn thì phải làm sao?”

Tiếu Nương không nói tiếp được nữa, lén lút thay vị hôn phu tương lai của Hồng Bình lau một lớp mồ hôi lạnh. Đồng thời đột nhiên nhớ đến một chuyện kinh khủng khác.

Trong kịch bản gốc có một nhân vật là Lục Lâm nữ ma đầu Hồng Hận cũng không được miêu tả nhiều, thế nhưng nàng ấy lại là lực cản lớn trong công cuộc chinh phục thiên hạ của nam chính.

Trong áng văn câu chuyện nhỏ liên quan đến nhân vật này chỉ thoáng qua có mấy lời, một trong số đó chính là hôm tân hôn gánh chịu thảm họa diệt môn, gia đình trượng phu cấu kết cùng với quan phủ, thiết kế âm mưu giả vờ thành hôn. Bán đứng phụ thân nàng cùng thủ hạ đắc lực, nên bị thân binh triều đình gϊếŧ sạch.

Từ đó trở đi nữ ma đầu xuất thế ngang trời, đi theo con đường từ từ báo thù…

Tiếu Nương cũng không chắc chắn Hồng Bình có phải là Hồng Hận hay không, nàng suy nghĩ có nên hỏi thêm một vài chi tiết để xác nhận.

Mặc dù nàng cùng Hồng Bình không có kết bái kim lan (*), nhưng lại có tình nghĩa gϊếŧ người chôn thi, vào sinh ra tử. Nếu như lo lắng của nàng vạn nhất thành sự thật, vẫn hy vọng Hồng Bình có thể tránh khỏi vận mệnh tuổi già chìm đắm trong hận thù không thể nào kiềm chế được.

(*) 结拜金兰 – Kết bái kim lan, có nghĩa là kết nghĩa huynh đệ tỷ muội đối với những người không cùng dòng máu (Theo Zhidao).

Hồng Bình thấy mỗi ngày Tiếu Nương đều quay tới quay lui hỏi nhà chồng của nàng, chỉ nghĩ là Tiếu Nương hiếu kỳ, liền nói với nàng: “Mắt thấy thi Tỉnh cũng đến gần, lúc ấy đợi Lương Vân Sinh đi đến Kinh thành chuẩn bị thi cử, đến lúc đó ngươi có thể nhìn thấy hắn… Đúng rồi, vị hôn phu của ngươi chẳng phải cũng gần sắp lên rồi sao?”

Tính toán thời gian, Thịnh Hiên đúng là sắp vào Kinh thành chuẩn bị thi cử. Mấy ngày trước, nàng còn nhận được thư của hắn, nói là chuẩn bị thu thập hành lý, ít ngày nữa sẽ lên đường.

Nói cách khác, chỉ mấy ngày nữa thôi, trong Kinh thành thanh niên tài tuấn sẽ chen chúc chật ních trong mấy cái khách điếm cùng các học quán to to nhỏ nhỏ. Còn những gia đình muốn tìm một người hiền tế đức hạnh cao quý cũng ngo ngoe rục rịch muốn hành động, chỉ chờ bảng được niêm yết, liền giở ra tất cả vốn liếng mời chào hiền tế.

Chử Thận nghĩ đến lúc trước Thịnh Hiên đến Kinh thành, Thịnh Vạn Thạch thuê một phòng ốc để mẫu tử bọn họ ở tạm.

Bây giờ ông thông gia không còn, hắn không thể nào tránh được mà chuẩn bị. Thế là dứt khoát để riêng một cái viện nhỏ Tây Uyển không dùng trong phủ trạch, thu dọn sẵn sàng, để Thịnh Hiên cùng mẫu thân, muội muội có chỗ đặt chân.

Mặt khác Chử Thận cũng dự định thừa dịp sau khi Thịnh Hiên dự thi xong, liền cùng Tiếu Nương thành lễ ở Kinh thành.

Dù sao thì tuổi tác của Tiếu Nương cũng rành rành ra đó, mắt thấy cũng đã mười chín, không thể nào lại trì hoãn nữa.

Lưu phu nhân đương nhiên cũng biết ơn sự chu đáo của Chử Thận, hơi khách khí một chút liền đồng ý ở tạm Chử phủ.

Lúc xe ngựa của Thịnh gia đi đến cổng lớn Chử gia, Hồ thị ôm tiểu nữ nhi Yên Nhi cùng Chử Thận đến trước nghênh đón. Còn Tiếu Nương thì lôi kéo bàn tay của Thịnh Ca, tiểu tử bướng bỉnh như một con khỉ con, đi đằng sau.

Ba năm không gặp, công tử như ngọc, càng thêm ôn hòa dễ chịu sáng sủa dễ nhìn. Thanh niên hơn hai mươi tuổi cũng đã thoát khỏi sự ngây ngô của thiếu niên, bộc lộ khí chất trầm ổn đáng tin, vóc dáng cao gầy càng làm nổi bật sự nhỏ bé của bộ áo bào màu trắng.

Tiếu Nương lại một lần nữa gặp được người bạn qua thư nhiều năm không gặp, khi thấy ánh mắt của hắn như có lửa phóng đến người mình, trái tim yên lặng hồi lâu, quả nhiên có cảm giác tim đập nhanh như yêu đương.

Còn Thịnh Hiên lại càng kích động, Tiếu Nương ngay trước mắt đã trở thành một tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều. Nàng chỉ một thân váy áo màu khói nhạt màu, ống tay áo lộ ra cánh tay trắng tuyết ngó sen, tóc dài vấn lên cao, lúm đồng tiền say lòng người, đôi mắt linh động, so với trong mơ của hắn còn xinh đẹp hơn.

Chia xa lâu như vậy, lần này vào Kinh thành, cuối cùng hắn có thể cưới nữ tử trong mộng làm thê tử, so với việc được đề tên lên Bảng vàng thì chuyện này còn làm cho nỗi lòng của hắn khó nhịn hơn.

Tiếu Nương thật sự bớt chút thời gian nhìn thoáng qua nô bộc do Thịnh gia đưa đến, lần này Lưu phu nhân dẫn theo hai lão nô bộc cùng ba nha hoàn.

Trong số đó có một nha hoàn tên là Bích Hoàn, dáng dấp đáng chú ý nhất. Chưa cần đề cập đến những khía cạnh khác, chỉ nói đến làn da toàn thân trắng tuyết như thế kia thật sự là không giống như một cô nương nông thôn.

Vì gần đây bệnh phong thấp của Lưu phu nhân tái phát, đi đứng không được tiện lắm, lúc vị Bích Hoàn kia xuống xe, còn tri kỷ thả xuống một cái ghế đẩu, sau đó vịn Lưu thị chậm rãi bước xuống.

Tiếu Nương chú ý đến, thời điểm nàng ta vịn Lưu thị bước xuống, hai đầu gối cong cong nhưng nửa thân trên lại thẳng tắp… Đây là phong thái của đại nha hoàn bên trong Vương phủ mới có! Ngay cả nha hoàn bên người của Tiếu Nương, Hàn Yên học lâu như vậy, dáng vẻ cũng không thể đẹp mắt được như Bích Hoàn kia.

Một nhân vật như vậy sẽ khuất phục làm tiểu nha hoàn trong một gia đình tiểu lại hay sao? Cũng khó trách Tùy Phong gặp qua, khi trở về lại cố ý nhắc đến với nàng.

Mừng vui vì mới gặp Thịnh Hiên hơi phai nhạt một chút, Tiếu Nương thu lại mặt mày, đứng sau lưng phụ mẫu.

Người hai gia đình lâu không gặp gỡ, đương nhiên sẽ khách khí hàn huyên một lúc.

Vì không kịp tham dự tiệc cưới của Chử gia Nhị tiểu thư, Lưu thị còn cố ý chuẩn bị một cái gối thêu bằng vải lanh mịn đặc biệt ở quê nhà, chuẩn bị cho Nhị tiểu thư làm lễ vật muộn. Món quà làm từ vải lanh này mặc dù không xem là quý giá, nhưng mà ngày hè dùng là tốt nhất. Do đó Lưu thị tự mình khơi gợi ra cuộc trò chuyện nhằm biểu thị tâm ý muốn kết thông gia.

Từ trước đến nay Hồ thị đã qua lại với Lưu thị, đương nhiên cũng cười thay Kiều Y nhận lấy.

Đợi đến tiệc rượu, Chử Thận vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Tiếu Nương cùng Thịnh Hiên cười nói: “Các con cũng ăn được tương đối rồi, trong vườn chúng ta có một hòn non bộ, có lẽ là Thịnh công tử còn chưa được nhìn qua. Tiếu Nương con đưa Thịnh công tử cùng Thịnh tiểu thư đi dạo trong vườn đi, làm cho hết lễ nghĩa của một chủ nhà.”

Dù sao thì ở trong phủ nhà mình, còn có nha hoàn đi theo, cũng không tính là mất lễ tiết, để nhóm nhi tử nữ nhi rảnh rỗi đi dạo trong vườn cũng là chuyện tốt.

Lưu phu nhân cũng cười nói: “Đã như vậy thì làm phiền Đại tiểu thư thay mặt dẫn một vòng.”

Nghe phụ thân dặn dò, Tiếu Nương vội vàng đứng lên, sau khi thấp giọng đồng ý, liền dẫn Thịnh Hiên cùng Nghiên Tuyết đi vào trong vườn.

Đợi đến khi tránh được ánh mắt của các vị trưởng bối, sức lực cùng sự linh hoạt của tuổi trẻ cũng tự nhiên hơn. Nghiên Tuyết lôi kéo Tiếu Nương nhìn nhìn, nói kiểu dáng váy của nàng mới lạ, trước kia chưa hề thấy qua.

Tiếu Nương cười nói: “Đây là do ta tự mình làm ra, sợ kiểu dáng kỳ quái cũng không dám mặc ra ngoài. Thế nhưng mặc trong nhà lại rất nhẹ nhàng tiện lợi, nếu như ngươi thích ta sẽ dựa vào bộ dáng này làm cho ngươi một bộ.”

Năm đó Nghiên Tuyết ở Kinh thành cũng muốn định ra việc hôn nhân, đáng tiếc là gặp phải chuyện Thịnh Vạn Thạch qua đời đột ngột, bên nhà trai cũng không muốn đợi ba năm nên đành gác lại.

Lưu phu cân nhắc một phen, thật sự không dám chậm trễ nữ nhi, bất đắc dĩ định thân cho nàng ấy một gia đình ở quê nhà. Lần này đưa nàng đến Kinh thành theo thói quen xem như là lần cuối cùng để nàng ấy giải sầu, sau khi trở về sẽ thành thân.

Do đó lần này Nghiên Tuyết đến Kinh thành, nhiệm vụ chủ yếu chính là kịp thời mua sắm đồ cưới để thành thân.

Thân làm tẩu tử tương lai Tiếu Nương không thể thiếu mà phải biểu thị một chút, đã sớm chọn ra trâm cài thích hợp cho Nghiên Tuyết, một hộp hoa tai, chuẩn bị đưa cho em chồng tương lai thêm đồ hồi môn.

Thịnh Hiên im lặng đi theo sau lưng Tiếu Nương cùng muội muội, nhìn thân thể Tiếu Nương thướt tha, trong khoảnh khắc lại nhìn đến ngây dại.

Trạch viện bây giờ của Chử gia là do Vạn tuế ngự ban, sau này Chử Thận không hề tiếc tiền tài, mời sư phụ tạo cảnh nổi danh trong Kinh thành đến thêm vào vô số đình đài. Do đó đi lại trong viện vừa đi vừa nghỉ cũng là một thú vui tao nhã.

Gần đây trong Kinh thành có lưu hành một kiểu guốc có đế cao, chính là giày cao gót thời cổ đại. Chẳng qua giày có hai đế, cả gót lẫn mũi giày đều được nâng lên, giống như đang bước đi trên một băng ghế nhỏ. Kiểu dáng này nếu mặc một cái váy dài bước đi cũng không lộ mũi giày.

Bởi vì hôm nay muốn đi gặp khách, Tiếu Nương không thể thiếu được mà mang đôi giày này. Còn Nghiên Tuyết cũng là một cô nương ở trấn nhỏ nhưng cũng theo sát trào lưu nơi Kinh thành, cũng mang một đôi như thế.

Hai vị tiểu thư đi vài bước liền đau chân. Thế là Tiếu Nương chọn một cái trường đình thủy tạ, ba người có thể ngồi xuống nói chuyện phiếm nghỉ ngơi.

Hàn Yên thấy các công tử tiểu thư ngồi xuống, liền dặn dò nha hoàn bên dưới bưng lên mâm đựng trái cây trà bánh.

Gần đây trong cung ban thưởng cho cận thần trái cây từ Thiên Trúc mang đến. Phủ của Chử Thận cũng nhận được một giỏ. Trong đó có quả dứa nhỏ, thịt quả phải nói là ngon cực kỳ.

Dưới bếp cũng cố ý cắt một mâm để khách quý phương xa nếm thử đồ ăn tươi mới.

Thế nhưng khi Thịnh Hiên cầm lấy cái xiên bạc để lấy trái cây nếm thử một chút, Bích Hoàn đằng sau hắn đã thấp giọng nói: “Công tử, mùa xuân người thường có chút bệnh vặt là ho khan, quả dứa có tính hàn, chỉ sợ là không ổn…”

Thịnh Hiên nghe xong đường như cũng do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay lấy một miếng thịt quả, cho vào trong miệng.

Tiếu Nương nghe Bích Hoàn nói cũng vội vàng nói: “Nếu như thân thể của công tử không tốt, vẫn không nên dùng quả này, ăn món khác là được.”

Thân là người hiện đại, Ngô Tiếu Tiếu đương nhiên biết cái quả dứa nhỏ này thật ra là quả xoài. Đúng là những người bị hen suyễn hay bị dị ứng với xoài.

Nhưng mà… Cái vị Bích Hoàn kia sao có thể biết được chuyện này, có thể thấy được xuất thân của nàng ta không hề thấp, nếu không sao có thể nhìn thấy được loại trái cây tiến cống, thời này không hề phổ biến được?

Nhưng lúc trước Thịnh Hiên chưa từng ăn qua trái này, đến cuối cùng lại ăn nhiều thêm hai miếng.

Kết quả là đêm hôm đó, trên mặt phát ban đỏ, ho khan vừa mới tốt lên chút lại tái phát.

Lưu thị thấy, liền vội hỏi chuyện như thế nào. Bích Hoàn ở một bên nhẹ giọng kể chuyện công tử ăn quả dứa nhỏ kia ra, lại bổ sung thêm một câu: “Quả kia tuy là tốt nhưng có nhiều người ăn không hợp lắm. May mà công tử nghe nô tỳ, cũng không ăn nhiều, chút nữa dùng nước bồ kết rửa qua rồi lại uống thêm một chút nước lê nhuận phổi làm dịu là được…”

Lưu thị không khỏi tán dương Bích Hoàn tài giỏi, đồng thời đau lòng nhìn bộ dáng nhi tử ho chảy cả nước mắt, cả giận nói: “Tiếu Nương thật là, vậy mà không biết bệnh vặt của Hiên Nhi. Nhất định phải khoe khoang cái loại trái cây tiến cống đó à, chẳng lẽ nàng ta không biết loại quả này có thể lấy mạng người hay sao?”

HẾT CHƯƠNG 56.