Dưỡng Đế

Chương 54

Chương 54:

Nghĩ đến chuyện này, nàng bước qua, đẩy đẩy hắn: “Đã lớn như vậy rồi mà không có chút quy củ nào, sau này khuê phòng của ta cùng Nhị tỷ, ngươi không thể nào tùy tiện xông vào, cũng không được tùy ý như vậy mà nằm xuống, nếu như bị truyền ra thì còn ra thể thống gì?”

Tùy Phong không ngồi dậy, ngược lại còn cố ý cọ cọ khuôn mặt lên cái gối đầu của nàng: “Truyền đến chỗ nào? Sợ Thịnh học huynh nghe thấy sao? Bây giờ ta vẫn đang nằm trên giường Chử gia chứ có phải là Thịnh gia đâu. Lâu ngày ta không gặp ngươi, nằm nói chuyện với ngươi kiểu này liền bị ngươi chê cười?”

Tiếu Nương đẩy nhưng hắn vẫn bất động cũng mặc kệ hắn. Dù sao Tùy Phong là chủ tử của toàn bộ Chử gia, hắn muốn nằm chỗ nào thì nằm chỗ đó.

Chỉ là tách nhau ra lâu như vậy, cũng không biết tình hình gần đây của hắn như thế nào, Tiếu Nương cố gắng giữ đúng mực hỏi một ít tài nghệ.

Quả nhiên Tùy Phong giống như những gì nàng đoán trước đó, cũng không thổ lộ quá nhiều, đơn giản là đi theo Hồng gia nhìn qua việc đời, dùng loại lý do đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường để thoái thác.

Nói một hồi, hai người đã xa cách thật lâu cũng không còn lời nào để nói.

Thấy Tùy Phong ăn vạ không chịu đi, Tiếu Nương dặn dò phòng bếp chuẩn bị một ít thức ăn để ăn chung với Tùy Phong, chuẩn bị bữa trưa chút nữa hai người cùng nhau dùng bữa. Sau đó nàng cầm lên quyển sách khi nãy đọc dở ngồi trên nhuyễn tháp, dựa vào nệm êm tiếp tục gϊếŧ thời gian.

Còn Tùy Phong thì nằm chợp mắt, không bao lâu sau mở mắt ra, nhìn Tiếu Nương - người lâu rồi không thể nhìn thấy.

Chẳng qua nàng chỉ mặc một cái áo ngắn bằng bông mặc ở nhà đã hơi cũ, hình ảnh nhìn được chính là vải vóc đã mặc lâu nên mềm mại. Khuôn mặt hoàn toàn không có chút son phấn, chỉ có ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong làm hồng lên gò má trắng nõn, phần tóc nhỏ trên trán cũng không hề bôi dầu mà xõa tung rũ xuống mấy sợi…làm cho người ta không nhịn được mà muốn quấn quanh sợi tóc, nhét vào đằng sau tai…

Trong phòng yên tĩnh, làm cho Tiếu Nương có một chút không thoải mái, trong lúc vô tình nàng ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tùy Phong không biết lúc nào đã chống một bên gò má nửa nằm, nhìn nàng không hề chớp mắt.

Tiếu Nương không nhịn được mà sờ sờ lên mặt, cảm thấy mình không hề ra ngoài vườn không có khả năng dính phải mấy thứ bẩn thỉu, mím môi hỏi: “Nhìn cái gì, sao lại không chớp mắt?”

Mặc dù bị Tiếu Nương phát hiện, nhưng ánh mắt của Tùy Phong vẫn mang theo sự thản nhiên đặc thù của thiếu niên như cũ, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm, một lát sau mới mở miệng nói một câu không liên quan: “Khi quay về từ quan ngoại, vừa vặn đi ngang qua quê quán, thật sự có ghé qua phủ Thịnh học huynh một chút… Nha hoàn bên người Thịnh học huynh rất đẹp…”

Tiếu Nương không khỏi ngồi thẳng người, nhìn Tùy Phong không còn là con nít nữa thử thăm dò hỏi: “Có ý gì?”

Tùy Phong cũng ngồi thẳng lên, ngồi xếp bằng ở mép giường nói: “Chỉ nói những gì ta chứng kiến thôi. Mấy chuyện khác, nếu ta không nhìn thấy được đương nhiên sẽ không nói bậy bạ. Chỉ nghe Thịnh học huynh nói nha hoàn kia lúc chạy nạn được Thịnh gia phu nhân vô tình cứu được. Nàng nhớ đến ân cứu mạng của Thịnh gia nên tình nguyện làm nha hoàn ở Thịnh gia. Nàng đã ở bên người Thịnh học huynh hầu hạ gần một năm rồi…”

Tiếu Nương cau mày, cảm thấy trong lời nói của thiếu niên lộ ra rất nhiều kỳ quái, dường như đang ám chỉ gì đó.

Nàng cũng không muốn làm người không có chủ kiến, thế là cố gắng hời hợi nói: “Nhà hắn là phú hộ, làm người lương thiện thu nhận thêm hạ nhân nha hoàn cũng không có gì lạ lùng. Huống chi từ trước đến nay Lưu phu nhân nhìn chằm chằm việc học của hắn, gia phong nghiêm túc cẩn thận. Hắn còn đang túc trực bên linh cửu, có thể cùng nha hoàn có gì được chứ? Người đừng nói mấy lời gạt người khác khiến người ta hiểu lầm con người của Thịnh Hiên.”

Tùy Phong nghe xong, ngược lại cười cười, nhìn về Tiếu Nương nói: “Ta đã nói rồi, có nghe hay không là tùy ngươi. Dù là một nhi tử có hiếu hơn đi nữa cũng là nam nhân, năm dài tháng rộng, luôn luôn là tai họa. Ngươi cũng đừng để chính thê ở đây giữ gìn, còn ở nông thôn kia lại là canh thịt không thiếu, thấm nhuần mưa móc.”

Cuối cùng Tiếu Nương cũng không thể nghe vô được nữa, chỉ đứng dậy bước qua hai bước, kéo Tùy Phong đứng lên đẩy hắn ra ngoài. Sau đó nhìn gã sai vặt Bính Toàn đi theo Tùy Phong đang đứng ngoài cửa nói: “Chuẩn bị cho thiếu gia nhà ngươi một ít trúc muối súc miệng đi. Ở bên ngoài lăn lộn cùng đám nam nhân thương đội, mấy lời nói nói thô tục cũng nói được ra miệng.”

Phút cuối cùng, Tiếu Nương còn ảo não đến đánh đánh mấy cái sau lưng Tùy Phong, thiếu niên bị đánh mà còn cười ha ha, chỉ lê đôi giày, sải bước về phòng mình thay quần áo.

Trong phòng khôi phục lại thanh tịnh, chỉ còn lại mùi xạ hương đặc trưng trên người của thiếu niên. Tiếu Nương lại không có chút tâm tình nào để đọc sách, chỉ đến chỗ cái hộp trang điểm kia, kéo ngăn kéo ra, bên trong là hai chồng phong thư.

Một chồng của Tùy Phong, phần lớn thư hoàn toàn chẳng có chút dinh dưỡng, thậm chí còn có bức thư bên trong không có bất kỳ văn tự nào chỉ có một cái lá rụng đặc trưng nơi núi cao phương Bắc, hoặc cái lông chim thật xinh.

Chỉ là để nàng biết hắn đang ở nơi nào.

Ngược lại chồng thư kia, mỗi một phong thư đều dày như vậy nặng như thế, là thư mỗi tháng Thịnh Hiên gửi đến.

Tiếu Nương dùng mấy đầu ngón tay đã nhuộm màu điểm nhè nhẹ, lấy bức thư Thịnh Hiên gửi cho nàng gần nhất chậm rãi mở ra…

Mặc dù hai năm qua hai người không hề gặp mặt thế nhưng không ngừng thư từ.

Ban đầu lời lẽ trong thư của Thịnh Hiên còn hơi khách sáo, đến bây giờ nhiệt tình không chút cản trở, tầng tầng tăng lên nhưng không có cảm giác thúc ép người khác.

Phần tinh tế tỉ mỉ này làm cho Ngô Tiếu Tiếu cảm nhận được cái cảm giác thấy chữ như thấy người đã lâu không gặp của thời đại tin tức hiện đại.

WeChat cùng email nhanh chóng tiện lợi, cuối cùng vẫn không có cảm giác ngòi bút chạm vào giấy như lúc viết thư, có một chút phong vị ấp ủ văn tự cùng cảm giác tê dại.

Mỗi nhìn đọc thư, khi đọc đến chỗ một dấu vết xóa bỏ được lặp đi lặp lại, cuối cùng lại giống như quyết định, trịnh trọng viết xuống “Hoài niệm khó ngủ” đều có thể chọc nàng cười một tiếng, nghiền ngẫm thật lâu.

Loại cảm giác yêu đương kiểu Plato (*), vậy mà trong thời gian cách xa hai năm với Thịnh Hiên, như rượu ngon chôn sâu dưới mặt đất càng thêm nồng đậm say lòng người.

(*) Tình yêu kiểu Plato chính là kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ nói đến mối quan hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tìиɧ ɖu͙©, đυ.ng chạm xá© ŧᏂịŧ (Theo phunu8.vn).

Thế nhưng lời nói khi nãy của Tùy Phong như ném vào trong bình rượu một cục cứt chuột, bình rượu kia thật sự là không thể uống, thật sự là làm cho người ta buồn nôn.

Mà bên trong thư của Thịnh Hiên cũng không có gì kỳ lạ, cũng chưa hề nhắc đến tỳ nữ kiều diễm thϊếp thất xinh đẹp gì đó.

Tiếu Nương chậm rãi thở ra một hơi, cảm thấy bản thân Tùy Phong cũng nói mấy lời vô căn cứ. Những lời kia của hắn giống như mấy thiếu niên không biết tốt xấu, nói mấy lời nói đùa không biết nặng nhẹ, chỉ làm cho người ta chán ghét mà thôi.

Thế là Tiếu Nương quyết định tạm thời để chuyện này qua một bên, qua một năm nữa khi hiếu kỳ của Thịnh Hiên đã đủ đầy, cũng đúng lúc kỳ thi Tỉnh bắt đầu. Đến lúc đó, hắn vào kinh gặp mặt, hết thảy đều có thể biết rõ ràng.

Nghĩ đến chuyện này, đột nhiên Tiếu Nương tự giễu mà cười một tiếng. Mặc dù thời đại thay đổi, thế nhưng tính cách bên trong nàng không hề thay đổi chút nào.

Nàng vẫn là người lưu luyến cái cũ. Giống như chuyện từ sau khi tốt nghiệp Đại học vẫn không hề thay đổi số điện thoại di động, về mặt tình cảm sẽ không có cảm giác có mới nới cũ.

Tính cách bị động như vậy, nếu như gặp phải nam nhân dùng lời ngon tiếng ngọt thật sự là rất dễ chịu thiệt thòi, tình cảm không còn mặn nồng nhưng nàng vẫn sẽ lưu lại bên người của người kia.

Bài học như thế, nàng đã nếm qua một lần, đau đớn mười phần.

Nàng không muốn chịu thiệt thòi cũng không muốn nhận được bài học. Mặc dù không biết có phải là Tùy Phong nói năng bậy bạ hay không, đến lúc đó nàng sẽ ở một bên điều tra nghe ngóng một phen để trong lòng mình hiểu rõ.

Thế nhưng đến bữa trưa, Tiếu Nương cũng không muốn để ý đến Tùy Phong. Trên bàn cơm mặc cho thiếu niên dùng toàn bộ sức lực vốn liếng, nàng cũng không nói chuyện với hắn.

Cuối cùng, Tùy Phong cũng tức giận, ném bát đũa xuống, lúc đứng dậy muốn đi, Tiếu Nương mới tranh thủ thời gian giữ chặt lấy hắn.

Trêu như vậy là đủ rồi, nàng cũng không có can đảm to lớn để trêu chọc vị tiểu gia này.

Lực hút của cốt truyện chính là tiểu yêu tinh tra tấn người khác!

Nếu như xé nát mặt với Tùy Phong quá sớm, có khả năng nàng khó có thể thoát khỏi cái vận mệnh bị đâm thành một cái tổ ong!

Thế là nàng vội vàng gắp mấy miếng thịt bỏ vào trong chén của hắn, tình nghĩa tỷ đệ tạm thời được hàn gắn, Tùy Phong thuận thế yêu cầu mấy ngày nay Tiếu Nương làm cho hắn một việc, chính là thêu hầu bao mới cho hắn!

Một nửa đồ thêu thùa của Tiếu Nương bây giờ đều là để chuẩn bị đồ cưới cho Kiều Y, làm sao có thời gian đi làm cho tiểu thiếu gia.

Thế là vừa múc canh cho hắn vừa nói: “Qua mấy năm nữa, cha liền làm mai cho ngươi. Đến lúc đó phải sớm ngày cưới tức phụ về, miễn mấy việc thêu thùa này cho ta.”

Ai ngờ nàng lơ đãng nói ra lại không thuận tai của thiếu gia. Lần này Tùy Phong ném đũa mặt lạnh tanh.

Tiếu Nương nhìn một bàn đầy thức ăn, cảm thấy cái kiểu ném đũa này chính là tật xấu quen thói, thích ăn lại không ăn!

Đến buổi chiều, Chử Thận cùng Hồ thị cùng nhau dự tiệc trở về, Kiều Y cũng hứng thú bừng bừng về nhà.

Sau khi Tùy Phong gặp Chử Thận cùng Hồ thị, để gã sai vặt đưa quà của mình phân chia cho từng người, sảnh đường thật sự là cực kỳ náo nhiệt.

Thân thể của Hồ thị hậu sản vẫn luôn mệt mỏi, gần đây mới xem như điều dưỡng có chút tốt lên.

Hiện tại vừa qua hết Tết, hôm nay ở phủ Thái tử, Chử Thận nghe nói có suối nước nóng ở Bắc Sơn thích hợp cho phụ nhân điều trị thân thể. Thế là quyết định thừa dịp gần đây rảnh rỗi, dẫn theo cả nhà đi ngâm suối.

Trang viên Bắc Sơn kia chính là hồi môn của Thái tử phi, không phải người bình thường có thể vào. Nàng nhớ đến ân cứu mạng của Chử Chỉ huy sứ, do đó đối xử với phu thê Chử Thận vẫn luôn thâm hậu. Nàng dặn dò bên chỗ Bắc Sơn mở ra một viện trạch chỉ để tiếp đãi toàn gia Chử Thận.

Thế nhưng trang viên ở Bắc Sơn không chỉ có mỗi mình gia đình của Thái tử phi, Bắc Sơn còn có sản nghiệp của Thân Dương Quận chúa.

Do đó dưới chân núi, lúc người Chử gia đổi kiệu chuẩn bị lên núi, vừa vặn gặp được phu thê Thân Dương Quận chúa, còn có Thế tử gia cùng dàn thê thϊếp của hắn đến trang viên du ngoạn.

Tính ra, Tiếu Nương cũng đã có một thời gian dài không nhìn thấy Tiêu Nguyệt Hà. Đơn giản là Thế tử gia tức giận mà phấn đấu cũng xin miễn rất nhiều tiệc trà tiệc rượu. Tiếu Nương cũng có ý né tránh hắn, nếu nghe nói Thế tử gia đi, nàng cũng cố gắng tránh đi.

Thế nhưng hôm nay bước xuống xe, lại vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Tiêu Nguyệt Hà.

Vị gia tử này thật sự là trưởng thành không ít, có lẽ là được sách vở Thánh hiền hun đúc làm cho hắn bớt đi mấy phần lông bông đàng điếm trước kia, cả người trầm ổn hơn nhiều.

Còn vị mặc áo choàng bằng lông chồn nhung màu đen chính là Thế tử gia phu nhân Tề Tư Âm.

Bình tĩnh mà xem xét, dáng dấp của vị phu nhân này cũng không hề khó nhìn, chỉ vì trang điểm có phần quy củ hợp lễ tiết. Trên khuôn mặt chẳng qua chỉ có một lớp phấn trang điểm hơi mỏng, đôi môi cùng hình dạng lông mày cũng không phải là kiểu đương đại đang lưu hành, màu sắc quần áo cũng có vẻ hơi già dặn, có thể thấy được Tề tài nữ không phải là người quá thích trang điểm chải chuốt.

Còn cái người cực kỳ khác biệt với Thế tử phi chính là cái vị Mạc Nghênh Lam làm thϊếp thất kia, phải nói là sắc màu sặc sỡ, y phục cùng phục trang xinh đẹp.

Nếu như không quen biết, chỉ sợ trong nhất thời sẽ nhận nhầm chính thê của Thế tử gia.

Hai nhà gặp nhau, đương nhiên cũng phải chào hỏi lẫn nhau. Mặc dù không làm được thông gia, thế nhưng cũng không cần phải là kẻ thù.

Thân Dương Quận chúa là người ở ‘kèo trên’, cho dù ở tình cảnh xấu hổ nào cũng có thể chống đỡ.

Tiếu Nương yên lặng đi theo sau lưng phụ mẫu, chỉ chờ hai gia đình sau khi xã giao xong có thể phóng khoáng rời đi.

Thế nhưng khi nàng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Mạc Nghênh Lam kia nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt lộ ra mười phần không chút thiện cảm.

HẾT CHƯƠNG 54.