Dưỡng Đế

Chương 53

Chương 53:

Kiều Y nói không lại Tiếu Nương, bây giờ cũng không có Hồ thị cùng Chử Thận, nàng ta cũng đánh không lại Tiếu Nương. Do đó tức giận đến hai mắt đỏ bừng, nước mắt rơi lộp bộp.

Tiếu Nương không giống như Hồ thị, không chịu được bộ dạng này của nàng ta, chỉ nghiêm mặt tiếp tục nói: “Ngươi nhớ thương mẫu thân, lén lút liên lạc với Nhạc gia, vốn dĩ cũng chẳng có gì đáng trách nên ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu như Nhạc gia muốn thông qua ngươi mà tra tấn nương ta, ta là người đầu tiên không cho! Người luôn đưa tin cho ngươi có phải là bà chủ cửa hàng kim khâu trước phố đúng không? Ngày mai ta liền bẩm rõ cho phụ thân, ngươi xem thử ông sẽ xử trí như thế nào?”

Tiếu Nương đã cho người nghe ngóng, chủ tiệm kia chính là họ hàng của Nhạc Nga, nhận được sự nhắc nhở của Nhạc Nga thường mượn khi Kiều Y đi chọn mua đồ đạc sẽ nhận thư truyền đạt. Lúc trước nàng không muốn quan tâm, nếu như Nhạc Nga chỉ an phận truyền đạt chút tình mẹ đơn thuần, xem như bỏ qua.

Thế nhưng khi Nhạc Nga kia từ họ hàng cùng với trong thư của Kiều Y biết được bây giờ Chử Thận thật sự trở thành Chỉ huy sứ cấm quân trước mặt Hoàng đế, còn mình thì phải sống qua ngày với một lão đầu keo kiệt ở nông thôn…

Mắt thấy chênh lệch giữa hai người ngày càng lớn, giống như một trời một vực, Hồ thị lại hưởng thụ hết thảy mọi thứ vốn dĩ nên là của mình. Nỗi uất ức trong lòng Nhạc Nga khó có thể mà tiêu tan được, nỗi uất ức này không tự chủ được mà thấm vào bên trong thư gửi Kiều Y. Nàng ta kể ra đủ kiểu án lệ có kế mẫu không có thân phụ, làm cho Kiều Y cẩn thận với Hồ thị thêm một chút, miễn cho bị kế mẫu bán mà không hay biết vân vân mây mây.

Kiều Y đi theo Hồ thị một thời gian dài đương nhiên biết con người của Hồ thị. Tuy nhiên nàng ta là người dễ mềm lòng, mặc dù không hoàn toàn tin tưởng mẫu thân nhưng vẫn không tránh khỏi bị xúi giục. Hơn nữa nàng ta cảm thấy cha đính hôn cho Tiếu Nương không tốt, lo lắng đến mình, tính tình bị xúi giục, lời nói ra ngoài miệng càng trở nên không ra thể thống gì.

Nàng ta căn bản vẫn còn tràn ngập tức giận sau khi bị ăn một cái tát, nhưng sau khi bị Tiếu Nương bất ngờ đâm thủng, liền xì hơi, chỉ sợ hãi nói: “Nương ta không có xui khiến…”

Giọng của Tiếu Nương lạnh lùng nói: “Ngươi biết rõ nương ta sắp lâm bồn, vậy mà ngày nào cũng giở tính trẻ con ra với bà ấy, từ trước đến nay nương ta không tiện quản ngươi, ngươi được nước làm trời làm đất. Sức khỏe của bà không được tốt, nếu như ngươi thật sự làm ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, không cần cha đến trách phạt ngươi, ta là người đầu tiên liều mạng với ngươi, trực tiếp bóp chết ngươi sau đó đền mạng, ngươi thấy ta có dám làm hay không?”

Ở Chử gia, Kiều Y sợ nhất là sự hung ác của Tùy Phong, tiếp theo chính là cái miệng độc của Tiếu Nương. Thế nhưng đa số thời điểm, Tiếu Nương đều khiêm tốn nhường nhịn nàng ta, chưa bao giờ ghét bỏ nàng ta, đôi khi nàng ta làm sai, nhiều nhất Tiếu Nương cũng chỉ hàm súc nói qua một chút.

Thế nhưng hôm nay tận mắt thấy Tiếu Nương thật sự tức giận, lại còn nắm được nhược điểm nàng ta qua lại cùng thân nương, đôi mắt bốc lên lửa giận, mắt thấy nàng muốn vừa độc ác vừa độc miệng cũng không lầm. Kiều Y không hề có chút khí thế kiêu ngạo nào, một đường ngoan ngoãn về nhà, đè nén khóc hu hu bên trong phòng của mình.

Nhóm nha hoàn đi cùng chỉ biết là Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư cãi nhau bên trong xe ngựa, cũng không dám an ủi, chỉ có thể bưng cơm tối vào phòng của nàng ta lại bị nàng ta lật đổ hết.

Cứ như thế tỷ muội hai người chiến tranh lại ba ngày, cuối cùng Kiều Y không thể nào nhẫn nại thêm được nữa, chủ động đi nói chuyện cùng Tiếu Nương. Còn thái độ âm dương quái khí với Hồ thị dường như cũng tốt lên không ít.

Chử Thận không có nhà, Tiếu Nương kêu quản sự ngoại viện dẫn theo năm ba gã sai vặt cầm mấy phong thư bên trong gian phòng của Kiều Y, cùng với bằng chứng lúc trước Nhạc Nga đã lập ra, trực tiếp đi đến chỗ hai phu thê bán kim khâu trước phố dẫn lên gặp quan, trị tội bọn họ xúi giục chống đối phụ mẫu, bắt cóc tiểu thư nhà lành.

Viên quan kia xem xét đã biết được nội tình, vì Nhạc Nga đã hòa ly không xem là người của Chử gia nữa, hành sự như thế không hợp với lễ pháp, huống hồ còn huyên náo làm cho trạch viện của Chử gia chướng khí mù mịt?

Mà loại chuyện này cũng không tính là lớn cũng không cần phải thăng đường, lập tức giơ tay lên, cho phụ nhân kia mười đại bản tử (*), bị đánh đến kêu cha gọi nương. Sau đó cảnh cáo bà ta nếu còn dám lén lút truyền tin khiến cho gia đình nhà người ta không yên, bà phải chịu tội bắt cóc bị tống vào tù.

(*) Đại bản tử, kiểu gậy để đánh phạt cổ đại.

Phụ nhân kia chỉ quỳ xuống đất xin tha thứ, sau đó liền được thả, khập khiễng trở về. Lúc trước bà nhận được chút tiền của Nhạc Nga, thấy không phiền phức gì cho nên thay nàng ta truyền tin. Bây giờ lại bị ăn đòn một trận, cho dù cho một núi vàng cũng không dám.

Sở dĩ Tiếu Nương quyết định báo quan chỉ vì bây giờ phụ thân đã có chức quan, việc này không nên giải quyết riêng, khi gặp quan sẽ có bằng chứng bằng văn thư, sau này Nhạc Nga nếu như có muốn náo loạn cũng có bằng chứng. Nàng ta là một phụ nhân một lòng muốn rời khỏi, không còn liên quan đến Chử gia, huống hồ lúc sau cũng đã lập ra văn thư cam đoan không qua lại với Kiều Y. Thế nhưng bây giờ lại thất tín, đương nhiên phải gõ một cái, dứt khoát nắm lấy phụ nhân truyền tin này như một con cờ hy sinh, để tránh thị phi sau này.

Đợi đến khi Chử Thận quay về, Tiếu Nương lại nói việc này cùng với Chử Thận.

Chử Thận đương nhiên tức giận, muốn gọi Kiều Y đến mắng. Thế nhưng Tiếu Nương lại nói, Kiều Y đã biết sai, hai ngày nay đều ngoan ngoãn ở nhà, còn may cái yếm cho hài nhi chưa ra đời, nếu còn mắng nữa chỉ sợ sẽ sinh ra lòng phản nghịch.

Chử Thận thấy Tiếu Nương xử trí một cách thỏa đáng, Kiều Y cũng đã học được bài học. Nhưng trong lòng lại cảm thấy áy náy.

Bây giờ công vụ bề bộn, luôn không có ở nhà. Hồ thị lại không nói với chính mình, nếu như không phải là Tiếu Nương kịp thời phát hiện ra nói không chừng còn ồn ào náo loạn đến mức nào nữa.

Kiều Y cũng đã lớn dần, không còn là một tiểu hài tử nữa, có một số chuyện cũng không thể giống như nàng ta bây giờ chỉ khiến trách một trận xem như xong.

Do đó Chử Thận nghĩ nghĩ, thật sự gọi Kiều Y vào phòng, nói chuyện rõ ràng dự định hôn sự của nàng ta.

Chử gia nhà bọn họ mặc dù không phải là gia đình đức hạnh thanh cao, nhưng cũng không có ý tham gia vào các cuộc tranh giành giữa các bè phái. Do đó chọn nhà chồng cho nàng ta, người làm cha như hắn sẽ không chỉ quan tâm đến vị trí cao thấp, một mực leo lên mấy nhà quyền thế.

Hơn nữa, mấy nhà quyền quý bậc này, một quan võ tứ phẩm nho nhỏ của hắn cũng không thể nào leo lên được.

Thế nhưng có một kiểu, nhân phẩm của đối phương phải đoan chính, gia phong cũng khoan dung từ ái. Do đó, nếu tuân theo mấy điểm này, hắn chọn lựa cho Kiều Y sẽ là những gia đình biết được nội tình cũng từng có giao tình.

Đơn cử như vị Đan gia mấy ngày trước hắn nói đến, phụ thân của Đan công tử mặc dù chỉ là một Hàn Lâm biên tu (*) ngũ phẩm. Thế nhưng là người đứng đắn, trong nhà cũng có ruộng vườn trang viên được tổ tiên truyền lại, áo cơm mấy đời không lo, tốt hơn mấy vị quan lại nghèo khó không có căn cơ khác.

(*) 翰林编修 – Hàn Lâm biên tu, một chức quan thời cổ đại (Theo Baidu).

Công tử được gia đình như thế dạy dỗ, tương lai học hành cũng sẽ không kém.

Phụ mẫu của đối phương cũng là trưởng bối có tính tình ôn hòa, sẽ không có cái bộ dạng muốn lập quy củ chèn ép nhi tức. Kiểu đã quen tùy tiện từ nhỏ như Kiều Y, gả đi cũng sẽ không bị mài giũa quá mức.

Lúc trước, khi hắn làm mai cho Tiếu Nương, trong nhà không có điều kiện tốt như vậy, đương nhiên không thể nói đến những vấn đề trong gia đình như thế này.

Còn Kiều Y lại gặp đúng thời điểm tốt hắn đã lên chức làm quan võ tứ phẩm, cũng muốn học cách tích phúc một chút.

Thế nhưng nàng chỉ nhìn phụ thân của Đan công tử kia phẩm cấp không cao như Chử Thận, liền nói đến chết cũng không nhìn nhau. Nàng ta không hề nghĩ qua một chút, Đan gia chính là quan văn, đương nhiên là so với thế gia quan võ vẫn tốt hơn chút.

Nếu như không phải là Chử Thận có quen biết với phụ thân của hắn, hai người thường xuyên cùng nhau đánh cờ, tâm đầu ý hợp lẫn nhau thì chưa chắc là Đan gia có thể coi trọng một nữ nhi của quan võ.

Bên trong những hầu môn tướng phủ kia có quy củ đến bậc nào? Cái kiểu lớn lên một cách hoang dã của nàng ta như thế sao có thể khả quan được?

Kiều Y yên lặng lắng nghe, không nói một câu nào, trong lòng thật ra cũng có chút áy náy vì trước đã hiểu lầm suy nghĩ của phụ thân. Vả lại nàng ta nghe nói đến tin đồn của Tư Âm, một nữ tử vừa mỹ mạo vừa tài năng như thế, cả gia thế cùng tướng mạo đều mạnh hơn mình nhưng trong thời gian tân hôn bị trượng phu ghét bỏ, đã thế còn phải hao tâm tổn trí nạp thϊếp cho phu quân…

Nàng ta tự vấn bản thân thấy mình không hề có lòng dạ khí phách như thế, chi bằng nghe theo an bài của phụ thân, tìm một gia đình đơn giản.

Đến lúc này, Kiều Y trung thực tạ tội với phụ thân, chuyện liên quan đến hôn sự cũng không làm ầm ĩ nữa, chỉ để cho Chử Thận làm chủ.

Cuối cùng, Chử Thận vẫn quyết định Đan gia Đan Văn Cử công tử, đợi hai năm sau để cho Kiều Y xuất giá.

Còn Hồ thị cuối cùng cũng bình an sinh nở, lần này là một nữ nhi, đôi mắt tròn vo, cực kỳ giống Hồ thị.

Chử Thận đau lòng Hồ thị, nói thẳng sau này đừng sinh thêm nữa, miễn cho Hồ thị lại chịu khổ sở. Còn Tiếu Nương đang ôm muội muội còn quấn trong tã lót, không nhịn được mà chờ mong sau khi mình thành thân, ngày mình trở thành mẫu thân, không biết là hài nhi của nàng có thể đáng yêu giống như muội muội hay không, cái miệng nho nhỏ, làm cho người ta nhịn không được mà muốn hôn chụt một cái.

Thời gian ở Kinh thành thật sự là thú vị cùng nhàn nhã hơn so với khi còn ở nông thôn. Thời gian như bọt nước lăn lăn mà chạy về phía trước. Thời gian hai năm này, Tùy Phong không hề ở nhà mà luôn luôn đi theo đội xe của Hồng gia xuất quan.

Tiếu Nương lo liệu tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ bên trong phủ trạch, còn phải quản lý luôn chuyện kinh doanh trong cửa hàng, đôi khi ngay cả thời gian đi tham gia mấy buổi tiệc trà xã giao cũng không có.

Trong chớp mắt, hai năm qua đi, hôn sự của Kiều Y cũng đến gần.

Vừa mới qua hết năm, đợi đến đầu xuân sẽ thành lễ, Tiếu Nương không thể tránh được việc vì muội muội chuẩn bị chuyện lớn nhỏ, còn phải nắm tay chỉ dạy Kiều Y cách tính toán sổ sách, học tập cách lo liệu một chút.

Cho dù là nhỏ, thế nhưng mấy món vải vóc dụng cụ vàng bạc bao nhiêu đều phải học, để tránh chuyện trong tương lai bị mấy nô tài có lòng tham qua mặt, mất mát gia tài mà không hề hay biết.

Thịnh Ca cũng đã vỡ lòng, học tập ngay bên trong trường học nhà mình, rảnh rỗi sẽ đi tới khuê phòng của hai vị tỷ tỷ để quậy phá, lấy bao gối thêu hoa của Nhị tỷ làm mũ đội lên đầu.

Ngày hôm đó, Tùy Phong đã chừng một năm chưa về, cuối cùng cũng theo thương đội của Hồng gia trở về.

Chử Thận nhận được thϊếp mời, dẫn theo Hồ thị đi phủ Thái tử để tham gia ngọ yến. Kiều Y tham gia tiệc trà xã giao của các tiểu thư khăn tay chi giao, thuận tiện khoe ra mấy món trang sức cùng đồ cưới mà cha nàng chuẩn bị cho nàng ta xuất giá. Do đó trong nhà ngoài Tiếu Nương ra không có người lớn nào khác.

Tiếu Nương tìm được thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi, đang nằm trên giường xem nhàn thư. Nghe nói nha hoàn trước cửa hô lên thiếu gia đã về. Liền lê đôi giày, choàng áo khoác đi ra trước cửa nghênh đón.

Còn chưa kịp bước đi, Tùy Phong đã chạy vào trong viện.

Tiếu Nương ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên hô hấp có chút ngừng lại.

Thiếu niên trước mặt cao lên rất nhiều, phảng phất như cao tương đương với Chử Thận. Mặt mày kia cuối cùng cũng đã nảy nở định hình, nhưng mà Tiếu Nương nhìn qua luôn cảm thấy quen mắt, nhất là đôi mày của thiếu niên, lớn lên thật sự sâu kín, cực kỳ giống…. Nhưng trong tích tắc Tiếu Nương không nói rõ ràng được.

Trời hạ một trận tuyết mỏng, trên đầu vai của Tùy Phong có một lớp tuyết đọng. Tiếu Nương sững sờ trong chốc lát, liền lệnh cho tiểu nha hoàn lấy cái chổi nhỏ dùng để quét giường đến, nhóm chân tự mình thay hắn quét tuyết trên thân xuống nói: “Vẫn còn biết trở về sao? Cả năm nay không gửi cho gia đình được mấy phong thư, còn tưởng ngươi là diều hâu không quay về nữa.”

Tùy Phong cố ý đưa tay ước lượng đỉnh đầu của Tiếu Nương, phát hiện nàng chỉ cao cỡ l*иg ngực mình, thuận tiện nói: “Vì sao mà ngươi không cao lên chút nào vậy, một năm không gặp cũng thấp như thế.”

Tiếu Nương cầm cái chổi đánh một cái lên l*иg ngực hắn: “Luôn luôn ba hoa về chiều cao của ta. Chờ đến lúc phụ thân mẫu thân về nhà, ngươi hãy nói với bọn họ về chuyện bọn họ có cao thêm hay không.”

Tùy Phong cười một tiếng, sau khi vào phòng, cảm thấy lửa than ấm áp mười phần, liền bỏ áo ngoài, tháo giày vớ, liền leo lên giường của Tiếu Nương nằm.

Trước kia khi hắn còn bé cũng giống như một con khỉ đuổi cũng không đi, nằm thì nằm đi, Tiếu Nương chưa từng quản hắn.

Nhưng mà bây giờ, lâu rồi không gặp, người cao to như thế vậy mà lại nằm trên cái giường chăn thêu hoa của nàng… cứ thấy không thể nào thích ứng được.

HẾT CHƯƠNG 53.